Lương Duyên Trời Định - Tố Uyên

Chương 145




Phó Lê nhận lấy, là một cái hình được điêu khắc bằng gõ, tóc trên đầu được dây thừng buộc lên, nhìn giống như lông một con động vật nào đó, trên mặt còn được mô phỏng hình dạng đôi mắt, mũi, miệng.

Trên thân mặc một thứ được thêu trông như áo sơ mi, nhưng thật ra rất vừa người, cũng rất tinh xảo. Dưới thân không mặc gì, lộ ra hai đoạn chân dài bằng gõ.

Lăng Tuệ buồn bã chỉ vào cái hình gỗ nói: "Chị dâu, chị nói xem cái áo sơ mi màu xanh này phối với quần gì thì đẹp?"

Phó Lê còn đang khiếp sợ đứa bé này, cô theo bản năng nói: "Quần đen?"

Lăng Tuệ lắc đầu: "Xấu lắm!"

Phó Lê ngẩn ra, cô cười nói: "Em thích chơi cái loại hình người bằng gỗ này à?”"

Lăng Tuệ sửa đúng lại: "Không phải là thích chơi cái hình người bằng gỗ này, mà là em thích làm quần áo cho nó. Lúc còn nhỏ, mẹ em có một con búp bê vải thật sự, nó mặc một cái váy xinh đẹp, tóc vàng. Nhưng sau đó nó bị chó con cắn hỏng, nên cha làm cho em một cái hình người bằng gỗ. Nhưng nó không có mặc quần áo, vì thế em luôn nghĩ xem nên cho nó mặc quần áo gì... Sau đó quần áo của anh em rách, em liền lấy kim chỉ khâu lại cho anh ấy, còn muốn may quần áo cho anh ấy. Nhưng anh ấy nói trẻ con mà thêu thùa may vá thì rất lãng phí đôi mắt, nên không cho em làm, em chỉ có thể may quần áo cho cái hình người bằng gỗ để đã ghiền thôi."

Phó Lê nghe nhóc nói xong, cô lập tức nhớ tới bộ sách vô dụng kia trong ba lô của hệ thống.

Thiết kế quần áo không phải cũng giống như may quần áo sao?

Ngay lúc này, Phó Lê đã biết làm thế nào để Lăng Tuệ ngoan ngoãn học bài.

Phó Lê cười nói: "Vậy sao? Thật ra chị cảm thấy niêm yêu thích này của em khá tốt, tương lai nếu thi đậu đại học thì sau đó có thể học thiết kế quần áo, để cho mọi người mặc quần áo em thiết kế ra."

Đôi mắt Lăng Tuệ sáng rực lên: "Đại học có dạy cái này ạ?"

"Còn có thể giả được sao, chị còn có một quyển sách như vậy đây này." Quan tâm đại học có dạy thiết kế quần áo không làm gì chứ, chỉ cần có thể dụ Lăng Tuệ đến khi học đại học là được rồi.

Lăng Tuệ vẫn không tin: "Chị gạt em, em và anh đã từng đến nhà sách Tân Hoa ở huyện rồi, ở đó không có sách như vậy."



Phó Lê đè đè sách giáo khoa: "Gạt em thì chị là chó con. Với cả, hôm nay lúc tới quán chị có mang theo quyển sách kia, không tin em lật sách giáo khoa của chị ra xem bên dưới đi?"

Lăng Tuệ bán tín bán nghi mà lật sách giáo khoa Phó Lê lên, nhóc thật sự nhìn thấy dưới cùng của sách giáo khoa có một quyển sách có hình vẽ quần áo.

Cô nhóc vui vẻ la lên, lúc ánh mắt nhìn thấy quyển sách liền lóe sáng, nhóc gấp không chờ nổi mà mở sách ra, Lăng Tuệ lập tức si mê.

Mười phút sau, Phó Lê thu lại sách.

Lăng Tuệ quay mặt qua nhìn cô, vẻ mặt không buông tha: "Chị dâu, chị cho em xem chút nữa đi."

Phó Lê lắc lắc ngón tay: "Không được."

Lăng Tuệ vô cùng mất mát, nhìn giống như muốn khóc tới nơi.

Phó Lê cười rồi tung mồi nhử ra: "Nếu như mỗi ngày em làm bài tập thật tốt, nghiêm túc nghe chị phụ đạo, thì chị sẽ cho em xem quyển sách này nửa giờ mỗi ngày."

"Thật ra, đây là một bộ sách, có hai mươi quyển. Nếu em thi đậu cao trung, chị sẽ tặng em ba quyển. Thi đậu đại học thì nguyên bộ sách này sẽ là của em."

Lăng Tuệ ngốc một giây, sau đó nhóc ngồi thẳng người còn tay thì nắm bút, ánh mắt kiên định nói: "Chị dâu đến đây đi, chúng ta bắt đầu liền nào!"

Phó Lê: ”...”

*

Lăng Nghị đều nhìn thấy sự thay đổi của Lăng Tuệ, nhưng anh không rõ sao cô nhóc này lại tự nhiên ham học hẳn, còn có loại tư thế sống không còn gì để nuối tiếc. Tuy tò mò, nhưng Lăng Nghị lại không hỏi thẳng, chỉ cần con bé có thể chăm chỉ học tập là được, những cái khác không quan trọng.