Lương Duyên Trời Định - Tố Uyên

Chương 143




Ngay cả Chiêu Đệ cũng thế, nhìn thấy Lăng Nghị rồi thì có thể trốn sẽ lập tức trốn, có thể không nói lời nào thì sẽ liên không nói.

Cô không thể thay đổi cách nhìn của từng người dành cho anh, nhưng chỉ cần Lăng Nghị thi đậu đại học, những người trong thôn nhất định sẽ không đối xử với anh bằng thái độ đó nữa.

Với lại, các chị thanh niên tri thức có nói... Trời đất bao la, sẽ không chỉ dừng lại ở một góc huyện Quảng này. Cô cũng muốn Lăng Nghị giống như một chú chim ưng, bay lượn trong thế giới rộng lớn.

Lăng Nghị gãi gãi đầu, anh khó xử chau mày, dáng vẻ trông rất hung ác.

Lúc hai người bọn họ nói chuyện, Lăng Tuệ đã sớm chạy như bay đến quán ăn, cô nhóc và Chiêu Đệ ở sau màn xem náo nhiệt.

Chiêu Đệ rất là lo lắng, vẻ mặt của Lăng Nghị trông rất táo bạo, chắc không phải anh muốn đánh Lê Tử chứ?

Lăng Tuệ nhìn cô ấy một cái, cô nhóc nhỏ giọng nói: "Anh em không đánh người nữa đâu, anh ấy mà đánh chị dâu thì sẽ không phải là người nữa."

Chiêu Đệ: ”...”

Làm sao bây giờ, hình như cô ấy càng sợ hơn thì phải?

Mình có nên lao ra cứu Lê Tử không nhỉ?

Lúc Chiêu Đệ đang ở trong tình thế khó xử...

Dường như Lăng Nghị thỏa hiệp mà cúi đầu, anh thì thầm một câu: "Thật không có biện pháp với em.”


Phó Lê lập tức nở nụ cười, cô in lên mặt anh một nụ hôn.

Lăng Nghị vô sỉ chỉ chỉ má trái của mình, rồi lại chóp mũi, cái trán...

Anh chỉ ở đâu, Phó Lê liền hôn ở đó.



Hai người kia trốn ở sau màn đều đỏ mặt mà em nhìn chị, chị nhìn em.

Một người nghĩ: Anh cũng dễ mềm lòng quá rồi, chị Lê Tử cúi đầu một cái là lập tức thỏa hiệp.


Người còn lại thì nghĩ: Chị Lê Tử thật hạnh phúc, những người nói chị ấy bị Lăng Nghị nhìn trúng thực thảm đều sai hết rồi. Nếu Lăng Nghị đã đồng ý chuyện hai người cùng nhau học đại học, anh cũng tức khắc nhờ người tìm giúp hai bộ sách giáo khoa, chuyện tài liệu học cũng được gấp rút chuẩn bị.

Chỉ có điều, Lăng Nghị có sách giáo khoa nhưng anh lại không có kiên nhẫn để xem. Phó Lê bị ép cho nóng nảy đến nỗi sắp khóc vài lần, bộ dạng kia rất giống một học sinh ghét học.

Phó Lê không có cách nào khác, cô làm bộ không hiểu rồi cầm sách đi hỏi Lăng Nghị. Anh thấy cô dùng đôi mắt hạnh mang theo sự m.ô.n.g lung nhìn mình, và cả giọng nói mềm mại của cô, Lăng Nghị sẽ lập tức nể tình mà trả lời vấn đề.

Số lần hỏi ngày một nhiều, Phó Lê đã hiểu rõ những bài tập đó anh điều biết cả, nên cô không quấn lấy anh làm nũng chơi xấu nữa.

Đợi mãi hai ngày mà Lăng Nghị vẫn chưa thấy cô gái nhỏ mềm mại kia đến quấn lấy anh đòi giảng bài, anh cảm thấy rất mất mát. Sau khi mất mát qua đi, anh lại thấy Phó Lê đang nghiêm túc học hành nên cũng không làm phiền cô, Lăng Nghị đặt tâm tư lên việc buôn bán của quán thịt kho.

Mấy ngày nay, anh phát hiện một cách làm ăn nho nhỏ khác.

Lăng Nghị mang từ huyện về một cái bếp lò để nướng bánh, anh muốn bán bánh nướng trong quán.

Mấy hôm nay, chuyện buôn bán trong quán dần theo quỹ đạo, mỗi ngày đều buôn bán đạt mức trên dưới một trăm năm mươi đồng tiền, thật ra có rất nhiều người muốn ăn thịt nhưng lại không mua nổi, chỉ có thể mua một hai phần tàu hũ ky để nếm thử mùi vị.

Vì thế, anh nghĩ ra một cách... Bán bánh kẹp thịt.

Trong huyện có bán bánh kẹp thịt, đó là một cái bánh bột ngô, bên trong kẹp thịt băm vẫn còn nóng kho chung với sa tế và nó chỉ lớn bằng bàn tay, mùi thơm nức mũi, một cái ba mao tiền.

Trong huyện chỉ có bánh kẹp thịt, trong quán anh lại có thể bán bánh kẹp trứng gà, bánh kẹp đậu hũ khô... Nhiều loại như vậy, người mua nhất định rất nhiều.

Lăng Nghị và Lý Xuân Sinh bận rộn cả một ngày để mang bếp lò nướng bánh vào trong sân.