Lương Duyên Trời Định - Tố Uyên

Chương 139




Phó Lê vừa gặm móng heo vừa xem Lăng Nghị tính sổ sách, cô chuẩn bị năm mươi cân giò heo, hai mươi cân lỗ tai heo, ba mươi cân móng heo, và cả mười cân đậu hũ khô, đậu phộng, trứng gà, những phí tổn đó cộng với gia vị nấu và xương heo, đâu đó tâm một trăm đồng tiền.

Mà hôm nay thu vào...

Lăng Nghị đẩy bàn tính lại cho cô xem.

Phó Lê cúi đầu nhìn vào, móng heo trong miệng suýt chút nữa rớt ra, cô vội vàng hút lại rồi nhai nuốt, Phó Lê nói với giọng không rõ ràng: "Nhiều như vậy sao!"

Hôm nay thịt kho trong quán bán ra được hai trăm ba mươi đồng tiền!

Trừ tiền vốn ra, cô vậy mà lời được một trăm ba mươi đồng tiền!

Lăng Nghị cười cười: "Hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, mọi người vì mới mẻ nên tất nhiên sẽ mua nhiều. Sau này sẽ không nhiều như vậy nữa."

Quả nhiên, ngày hôm sau Phó Lê đã cố ý lấy ít thịt hơn, vậy mà đến tối vẫn còn dư lại một cái giò heo và hai cái lỗ tai heo.

Lúc tính tính, cũng chỉ bán được một trăm bảy mươi đồng tiền.

Nhưng vẫn là kiếm được tiền, hơn nữa được khá nhiều, một ngày bán có thể so với một tháng tiền lương của công nhân bình thường!

Nguyên nhân chủ yếu tất nhiên là do mùi vị của nước nấu thịt ngon, mặc kệ nấu gì cũng đều thơm. Hôm nay ông chủ tiệm bánh bao còn cầm mấy cái bánh bao đến nói là muốn đổi một chén nước thịt.

Phó Lê đành phải cho hắn một chén nước thịt, nghe nói hắn cam về cho vợ hắn nấu miến.


Nhìn thành quả, Phó Lê rất có cảm giác thành tựu mà duỗi người, duỗi được một nửa cô liền ấn vào eo mà rên rỉ.

Lăng Nghị vội vàng ngồi xổm xuống giúp cô xoa eo, giọng điệu anh không tốt lắm: "Bảo em đừng làm nhiều việc mà em không chịu nghe, bây giờ đã thấy mệt rồi phải không.

Phó Lê cười cười lấy lòng: "Chẳng phải là tại em thấy anh một mình làm quá nhiều việc sao.



Đặc biệt lúc quán ăn vào giữa trưa, trong quán có rất nhiều người, làm sao cô có thể ngồi ở đó nhìn Lăng Nghị bận rộn chứ.

Với lại trước đây cô cũng không phải loại người như thế, một mình cắt một mẫu lúa xong ngồi dậy vẫn bình thường. Đâu giống như bây giờ, hệ thống cho sức lực mạnh mẽ, nhưng thể chất lại vô cùng kém. Hơn nữa cô còn dùng thẻ thể mỹ, làn da trở nên tốt hơn nhưng cũng rất mẫn cảm.


Giống như bây giờ, Lăng Nghị đang mát xa cho cô, nhưng lại như đốt lửa trên người cô vậy, đốt đến nỗi cả người cô khát khô, chỉ muốn tìm một thứ mát lạnh để giải khát.

Phó Lê l.i.ế.m liếm môi, ánh mắt trông mong nhìn Lăng Nghị.

Lăng Nghị xoa eo cô, vốn dĩ anh chỉ đơn thuần nghĩ muốn làm cho thân thể cô thoải mái hơn, nhưng anh lại thấy người trước mắt rên rỉ dân thay đổi, vẻ mặt cô ửng hồng nhìn anh, đôi mắt ngập nước.

Yết hầu Lăng Nghị lăn lộn, anh giơ tay nắm cằm Phó Lê rồi hôn lên.

Đúng là yêu tinh mà, xoa eo cũng câu người như thế - Anh nghĩ thầm.

Thể chất Phó Lê quá kém, không thể nào giúp đỡ lâu dài ở trong quán, vì vậy cô nghĩ tới việc tìm người giúp đỡ. Trong đầu cô đảo qua một vòng những người được chọn, sau đó cô nhớ tới một người.

Hôm nay, Lăng Nghị ở lại trông quán thịt kho, Phó Lê thì trở lại thôn tìm người.

Nhà Vương Chiêu Đệ rất nhỏ, trong nhà cũng không nuôi con gì, đứng ở ngoài hàng rào gỗ là có thể nhìn hết thảy ở bên trong.

Phó Lê đang định đẩy cửa đi vào, bỗng cô nhìn thấy một người chạy ra từ nhà chính, người đó vừa ôm đầu chạy vừa khóc: "Cha, cha đừng đánh nữa... Con không dám, con thật sự không dám ma.

Chiêu Đệ vừa chạy vừa nói, gậy gỗ phía sau từng chút từng chút đập lên người cô, vừa mạnh vừa tàn nhẫn.

Người đàn ông kia vừa đánh vừa mắng: "Cho mày làm biếng! Cho mày làm biếng này! Tiểu Bảo là vàng là bạc, nếu nó ngã mà xảy ra chuyện gì, tao sẽ bắt mày đền mạng.

Phó Lê ngẩn ra, cô vội vàng la lên: "Đừng đánh nữa!"