Lương Duyên Trời Định - Tố Uyên

Chương 136




Khuôn mặt nhỏ của cô bị khăn quàng cổ ép đến càng thêm tròn tròn, như là ánh hồng mai nở rộ vào mùa đông, xinh đẹp lại diễm lệ.

Yết hầu Lăng Nghị lăn lộn, thấy nhóm trưởng bối đã nói chuyện xong, họ đang chuẩn bị rời đi, anh nói: "Đưa bọn anh ra cửa được không?"

Phó Lê gật đầu, cô đi theo bọn họ ra cửa.

Nam Thừa Chí và Bạch Vi đều có công việc gấp, sau khi rời khỏi Phó gia thì phải lên trấn ngồi xe trở về huyện, Phó Lê một đường đưa họ tới cửa thôn.

Trước khi đi, Bạch Vi kéo tay Phó Lê cười nói: “Gọi mo nghe xem nào?”

Phó Lê đỏ mặt, nhìn ánh mắt lộ ra hứng thú của Lăng Nghị, cô nhút nhát sợ sệt kêu lên: "Mợ” Cô lại nhìn về Nam Thừa Chí bên cạnh nói: "Cậu."

Hai người vui mừng đáp, Bạch Vi vỗ vỗ mu bàn tay cô: "Sau phải con phải sống thật tốt với Lăng Nghị, có thời gian thì đến huyện chơi, nếu nó làm sai chuyện gì thì nói cho mợ biết, mợ giúp con xử lý nó."

Khó có lúc cảm nhận được sự dịu dàng của trưởng bối, mũi Phó Lê có chút nghẹn, cô gật đầu đồng ý.

Bạch Vi thấy cô ngoan như thế, bà nhớ tới tính cách lạnh lùng của Lăng Nghị, bà không khỏi cảm thấy lo lắng... Lăng Nghị thực sự có thể yêu thương vợ nó thật tốt sao? Cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy đừng bị nó làm hỏng đấy.


Bạch Vi nghĩ nghĩ, bà nhịn xuống rồi kéo Lăng Nghị đến một bên mà cẩn thận dặn dò vài câu. Ở trước mặt cậu mợ, Lăng Nghị vẫn bày ra vẻ mặt lạnh lùng, nhìn anh rất nghiêm túc, nhưng lúc nghe mợ nói trên mặt anh liền nở nụ cười, anh quay đầu liếc nhìn Phó Lê một cái, cười tum tỉm rồi đảm bảo: "Mao yên tâm, con nhất định sẽ đau cô ấy giống như tròng mắt vậy, tuyệt đối sẽ không để cô ấy chịu uất ức."

Lời anh nói rất lớn, giống như lập một lời thề trong quân đội vậy.



Mợ nghe xong cực kì hài lòng, Phó Lê đỏ mặt.

Bạch Vi và Nam Thừa Chí ở lại không lâu, họ và Trương Du ngồi trên xe ba bánh mà Lăng Nghị mượn đi về trấn.

Phó Lê đứng tại chỗ vẫy vẫy tay, sau khi nhìn bọn họ đã đi xa, cô mới quay người trở về nhà với cha mẹ.

Trên đường đi, bọn họ gặp bác gái đang khóc sướt mướt đưa Phó Hồng xuất giá, trên đầu Phó Hồng trùm một cái khăn màu đỏ, cô ta ngồi trên xe kéo hai bánh, càng xe cột vào một con lừa màu đen, một người đàn ông cường tráng đang im lặng đánh xe, trên áo bông của hắn đều là những lỗ khâu vá, quần bông vừa ngắn vừa mỏng, trông giống như phần bông cũng không còn, gió bắc thổi lên một gương mặt toàn là vết sẹo.

Bác gái khóc đến nỗi cả thôn đều có thể nghe được, những người đó cũng chạy ra xem náo nhiệt, liên tục chỉ chỉ trỏ trỏ Phó Hồng.

Hạ Lương cũng không sợ ánh mắt của người khác, hắn quan tâm chuyện xấu người đàn bà này làm gì chứ, dù sao hắn cưới cô ta về để làm vợ. Cha Phó Hồng cũng đã nói, sau này đừng trở về nhà mẹ đẻ nữa, cũng vừa lúc hắn tới Lý Gia Ao, để qua một thời gian dài bọn họ sẽ không còn nhớ chuyện xấu của người đàn bà này. Chỉ cần cô ta trở về sống an ổn với hắn thì hắn sẽ đối xử tốt với cô ta.

Phó Hồng vùi mặt vào đầu gối khóc, khóc đến phát run. Những người trong thôn khẽ nhỏ giọng châm chọc cô ta, xát đến cả người cô ta đều phát đau.

Trước khi ra khỏi thôn, Phó Hồng ngẩng đầu lên nhìn lại Lý Gia Ao một cái, thì liền nhìn thấy Phó Lê đang đứng dưới cây lê ở cửa thôn, duyên dáng yêu kiều, trên cổ quàng một cái khăn lông dê màu đỏ thẫm, càng khiến cô thêm xinh đẹp và diễm lệ.

Phó Hồng giống như bị phỏng, cô ta tự biết xấu hổ mà vội vàng cúi đầu.

Nếu như... Nếu như cô ta không có vì ghen ghét mà khoa môi múa mép, có phải cô ta có thể giống như cha nói, có thể gả cho một gia đình tốt hơn hay không, không phải giống như bây giờ... Chẳng khác nào nhà có tang.