Lúc ấy bà và không muốn dẫn mấy đứa nhỏ về huyện, nhưng Lăng Nghị không chịu, cứ muốn sống ở trong thôn với hai đứa em.
Bà biết vì sao Lăng Nghị không chịu đi, lúc đó con trai bà cũng còn nhỏ, trong nhà có thêm ba đứa trẻ nữa thì đúng là sẽ không có đủ chỗ ở, vốn dĩ bà và lão Nam dự định là sẽ thay phiên nhau ngủ ở văn phòng đơn vị một khoảng thời gian.
Lăng Nghị vì nghĩ cho bọn họ nên mới không đồng ý tới huyện. Bà và lão Nam chỉ có thể cung cấp vật chất cho đám nhỏ, tiết kiệm được phiếu thịt, phiếu giảm giá hay phiếu gạo đều sẽ cho bọn nhỏ.
Nhưng đám nhỏ mất đi người thân bảo hộ, chung quy vẫn sống rất gian nan, là Lăng Nghị gánh vác cái nhà này.
Mấy năm trước, nó dẫn theo đám côn đồ trốn đông trốn tây bán đồ vật, bà và lão Nam sợ tới mức suốt đêm không ngủ, sợ Lăng Nghị sẽ làm ra chuyện gì.
Nhưng may thay mấy năm nay chính sách được rộng mở, Lăng Nghị cũng mở một cửa hàng thịt đoàng hoàng, nhờ vào quan hệ của bà với xưởng chế biến thịt nên không thiếu nguồn cung cấp, buôn bán cũng không tệ.
Bây giờ nó vậy mà sắp phải kết hôn rồi... Nếu em gái cả ở dưới suối vàng mà biết, nhất định sẽ rất vui vẻ cho mà xem.
Bạch Vi rất hài lòng đối với Phó Lê, Nam Thừa Chí ăn một bàn đồ ăn này đến nỗi muốn nuốt luôn cả lưỡi, nên ông cũng vô cùng vừa lòng Phó Lê.
Trưởng bối đã vừa lòng, chuyện kết hôn liền nói rất nhanh, ngay cả chuyện Lăng Nghị nói Phó Lê còn nhỏ, chờ đến hè mới kết hôn, các trưởng bối cũng không có ý kiến gì.
Một bộ mỹ phẩm dưỡng da, áo lông cao cổ màu trắng, khăn quàng cổ bằng lông dê màu đỏ,
Phó Quý sợ đến ngây người, này mà đổi thành tiền mặt cho ông, không biết có tới bao nhiêu đây!
Ông lập tức đau lòng, tiếc là mấy thứ này vừa nhìn liền biết là cho Phó Lê... Lăng Nghị kia, ngoại trừ lúc nhìn Phó Lê được xem là dịu dàng, thì lúc nhìn người khác mặt chẳng khác nào một đao phủ, trong lòng Phó Quý run lên... Mấy thứ này ông cũng không dám đụng đến.
Vương Phân Ni há to miệng, nhiều đồ vật quý giá như vậy, xem ra tên côn đồ này thật sự thích Lê Tử nhà bọn họ... Chỉ là hy vọng lúc hắn biết Lê Tử không thể đẻ con, hắn sẽ không trở mặt vô tình.
Phó Đào cũng một bộ khiếp sợ, cô ta ghen ghét đỏ cả mắt... Tại sao? Tại sao Phó Lê không giống như trong sách ngoan ngoãn phục tùng nam chính, mà chị ta còn có thể để tên côn đồ kia vì cô mua nhiều thứ như vậy.
Lâm Hồng Phi cũng mua đồ cho cô ta, nhưng chỉ có một lần sau khi lăn giường, sau đó một phân tiền hắn cũng chưa từng cho cô ta, đến nỗi gân đây hắn nhìn thấy Phó Đào đều có chút không kiên nhẫn, lúc trên giường cũng tàn nhãn và thô bạo, lần trước cô ta suýt chút nữa bị hắn bóp chất.
Phó Đào sờ cổ, đỏ mắt trừng đồ vật trên bàn.
Phó Du không có cảm giác gì, hắn chỉ yên lặng đánh giá Lăng Nghị, hắn thầm nghĩ tên côn đồ này đối với em gái cả thật có tâm, hy vọng tên này đừng thay lòng đổi dạ quá nhanh.
Tâm tình mọi người trong nhà đều giống nhau, không ai dám tới nhận đồ vật của Lăng Nghị. Phó Lê đành phải đứng dậy nhận những thứ đó, cô cũng không nghĩ anh sẽ vì cô mà chuẩn bị nhiều sính lễ như vậy.
Phó Lê rất vui vẻ, cô cong cong mắt nhìn Lăng Nghị.
Lăng Nghị thuận tiện lấy cái khăn bằng lông dê màu đỏ quấn lên cổ Phó Lê, che đi cái cổ thon dài như thiên nga của cô: "Ấm không?"
Lăng Nghị làm trò trước mặt các trưởng bối, Phó Lê thẹn thùng không thôi, cô đỏ mặt rồi nhẹ nhàng gật đầu.