Lương Duyên Trời Định - Tố Uyên

Chương 131




Anh bảo cô nhìn cái gì cơ?

Phó Lê bày ra vẻ mặt mờ mịt không hiểu gì cả.

Lăng Nghị cũng không nói nhiều, anh nhanh chóng đi đến giữa sân, anh cởi áo bông mỏng, để lộ ra áo ba lỗ xanh lục bên trong. Cơ n.g.ự.c anh săn chắc lại có lực, vai rộng eo thon.

Phó Lê đang chuẩn bị đưa áo bông lại cho anh mặc vào, trời lạnh thế này mà cởi áo, anh không sợ sẽ bị cảm lạnh sao? Bỗng Phó Lê nhìn thấy Lăng Nghị đánh quyền giữa sân.

Phó Lê: ”..."

Phó Lê cầm áo bông, ánh mắt dần si mê.

Lăng Nghị eo thon chân dài, cởi áo bông dày nặng ra liền hiện lên dáng người rắn chắc có lực. Anh bắt đầu đánh ra những đòn mạnh mẽ, cả tay và chân đều mang theo sức mạnh tuyệt đối, hơn nữa gương mặt anh kiên nghị, nhìn vào sẽ làm cho người khác phải kinh ngạc bởi khí thế ấy.

Lăng Nghị đánh liên tiếp ba bộ quyền pháp khác nhau.

Phó Lê xem đến mặt đỏ bừng, đôi mắt hưng phấn lóe sáng.

Lúc này Lăng Nghị mới vừa lòng dừng lại, xem tên kia làm tủ gì chứ, nhìn người đàn ông của mình đánh quyền không tốt sao?

Lăng Nghị thu thế lại, anh đứng tại chỗ chờ Phó Lê chạy đến ôm anh khen anh, có lẽ còn... Hôn hôn anh?”



Phó Lê không phụ kỳ vọng của anh, cô nhảy lên vài cái rồi nhào tới bên cạnh Lăng Nghị, cô nắm lấy tay anh lay lay mấy cái, ánh mắt hưng phấn, giọng nói vừa nhẹ vừa mềm: "Anh Nghị, anh có thể dạy em đánh quyền không?”

Lăng Nghi: "..." Sao lại không giống kịch bản mà anh tưởng tượng thế này!?


Phản ứng của cô với trong tưởng tượng của Lăng Nghị không giống lắm, anh hơi nhíu mày hỏi: "Em muốn học thật à?"

Phó Lê vội vàng gật đầu, ánh mắt cô tràn đầy khát vọng.

Nhìn bộ dạng này thì đúng là thật sự muốn học, sức cô lớn, nếu cho cô học quyền pháp thì sau này cô có gặp phải chuyện gì cũng sẽ không đứng đó để người khác bắt nạt. Lăng Nghị nghĩ vậy, ánh mắt anh mang theo ý cười: "Được thôi! Vậy em năn nỉ anh”

Phó Lê: "..."

Tai cô đỏ lên, năn nỉ như thế nào đây, chẳng lẽ là làm nũng?

Phó Lê còn chưa nghĩ ra, hệ thống trong đầu lại ngoi lên: "Nhiệm vụ tám, hôn sâu 30 giây, tích phân khen thưởng là 50."

Hôn, hôn sâu?


Mặt Phó đã đỏ hết cả lên, hôn sâu... Là phải duỗi đầu lưỡi vào sao?

Lần trước chỉ là hôn môi mà suýt chút nữa cô đã thở không nổi, này mà dùng lưỡi... Có phải hơi quá kích thích không?



Phó Lê l.i.ế.m môi dưới, nghĩ tới hình ảnh này thì não cũng đã phác họa ra, đôi mắt cô ngập nước, giật mình nhìn Lăng Nghị.

Lăng Nghị chờ mãi không thấy cô gái nhỏ mềm mại mà khen anh, làm nũng với anh, chỉ thấy cô đỏ mặt đứng ngây ngốc ở đó.

Bộ dạng này, dường như là đang nghĩ tới chuyện xấu hổ gì đó.

Yết hầu Lăng Nghị lăn lộn... Chuyện xấu hổ, anh nuốt nước miếng, trong đầu nhớ tới mùi vị cái hôn kẹo đường kia. Với cả mấy ngày nay hai người cũng bận rộn đến chân không chạm đất, cũng không kịp nghĩ đến dư vị của nụ hôn đó.

Lê Tử sẽ không cho rằng cô cứ như vậy mà năn nỉ anh chứ?

Trái tim Lăng Nghị không khỏi run lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn Phó Lê, chờ mong cô làm nũng với anh.

Một lúc lâu sau, Phó Lê mới hoàn hồn lại, cô không dám nhìn ánh mắt nóng bỏng của Lăng Nghị, cô hơi nhìn qua nơi khác: "Anh Nghị, anh dạy em trước đi, dạy xong em sẽ cho anh biết một bí mật."

Giọng anh khàn khàn: "Được."

Lăng Nghị mặc áo bông vào, anh ở trong sân chỉ Phó Lê đánh quyền. Anh khá chờ mong "Bí mật" mà Phó Lê tự động dâng lên, vì vậy lúc dạy cũng vô cùng nghiêm túc, giọng nói cũng nghiêm khắc.

Phó Lê thì ngược lại, rõ ràng cô có sức lực rất lớn, vậy mà thân thể cô lại mềm như bông, nắm tay đánh ra một cái giống như là vuốt ve người đối diện.

Nhất là lúc Lăng Nghị lấy ngón tay nhéo lên cánh tay cô để cô dùng sức hơn, mặt cô liền đỏ bừng. Phó Lê khóc không ra nước mắt, cô cũng không ngờ sẽ như vậy...