Lương Duyên Trời Định - Tố Uyên

Chương 130




Lưu Kiến Ninh hoàn toàn không có phản ứng với anh, còn nhiệt tình với cô như thế, với cả hắn ta còn là đối tượng xem mắt trước đây của cô... Phó Lê đều có thể tưởng tượng ra được khi trở về Lăng Nghị sẽ tức giận như thế nào.

Lưu Kiến Ninh rất nhanh đã bưng ra một cái ly tráng men, hắn đưa cho Phó Lê: "Cái ly này là của tôi, đã rửa qua rồi, không dơ đâu, cô đừng ghét bỏ."

Phó Lê rối rít xua tay: "Tôi không khát, anh không cần như vậy. Tiền đặt cọc của cái tủ này bao nhiêu, tôi đưa cho anh.”

Lưu Kiến Ninh hơi thất vọng buông cái ly xuống: "Không vội, cô và tôi đi xem dùng loại gỗ nào trước, các loại khác nhau thì giá cũng khác."

Phó Lê đành phải đi xem các loại gỗ với hắn.

Các loại gỗ được đặt ở góc tường, hai người đứng chung một chỗ lựa gỗ. Lưu Kiến Ninh giới thiệu rõ ràng các loại, lúc hắn đề cử cho Phó Lê loại gỗ nào trông rất nghiêm túc, Phó Lê đành phải tập trung nghe hắn nói.

Lăng Nghị đứng ở cửa ra vào, ánh mắt âm trâm, hàm răng nghiến đến phát ra tiếng.

Anh đi với Phó Lê tới, vậy mà tên này còn ngang nhiên vây lại, nếu anh không đến... Không biết còn thế nào nữa.

Lăng Nghị nghĩ nghĩ, trong lòng càng thêm giận, anh không khỏi cất tiếng: "Lê Tử, có cái nào tốt không?”

Phó Lê thoáng nhìn thấy Lăng Nghị lạnh mặt, cô hoảng hốt nói: "Có."

Cô chọn loại gỗ mà Lưu Kiến Ninh đề cử, sau đó Phó Lê móc trong túi ra mười đồng tiền: "Vậy lấy cái này đi, đây là tiền cọc của anh, phần còn lại đợi đến ngày lấy hàng sẽ trả hết."

Lưu Kiến Ninh liếc nhìn Lăng Nghị một cái, cuối cùng hắn nhận lấy tiền, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi: "Phó Lê, cô không muốn xem tôi làm tủ sao? Mọi người đều nói tay nghề của tôi rất tốt, làm ra tủ rất đẹp."

Mọi người đều nói lúc người đàn ông nghiêm túc là có mị lực nhất, có lẽ khi Phó Lê xem hắn làm việc rồi sẽ sửa đổi ý định. Cái tên Lăng Nghị kia có gì tốt chứ, lớn lên vừa hung dữ vừa lạnh lùng, khóe mắt thì đi xuống, hắn nhìn cũng cảm thấy sợ hết cả người, với cả nhà tên này còn nghèo kiết xác, Phó Lê ở với tên này sẽ không có ngày tháng tốt đẹp. Phó Lê xua tay từ chối: "Không cần đâu, tôi tin tay nghề của anh."



Nói xong, Phó Lê đi đến bên cạnh Lăng Nghi.

Không biết Lưu Kiến Ninh lại tự bổ não cái gì, hắn lớn tiếng nói: "Tôi sẽ không làm cô thất vọng, tôi nhất định sẽ làm ra ngăn tủ đẹp nhất cho cô."


Phó Lê: ”..."

Phó Lê không dám quay đầu lại, cô cũng không dám nói lời nào, cứ cúi đầu đi ra ngoài.

Lăng Nghị cũng không nói một lời mà đuổi theo Phó Lê, lúc đi tới cửa, anh bỗng nhiên ôm lấy vai cô, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vành tai cô, anh quay đầu nhìn Lưu Kiến Ninh vẫn còn trông mong nhìn theo, Lăng Nghị nói: "Vợ ơi, chúng ta về thôi."

Phó Lê lập tức đỏ mặt, từ trước đến giờ Lăng Nghị chưa bao giờ gọi cô như vậy.

Lưu Kiến Ninh nhìn thấy một màn này, sắc mặt hắn trắng bệch, ánh mắt lập tức ảm đạm.

Lúc này Lăng Nghị mới mãn nguyện đi ra cửa hàng, dù hắn ta có mơ ước Lê Tử thì sao chứ, cô là vợ anh, cô chỉ ga cho anh mà thôi!

Vừa trở lại cửa hàng, hai người liền nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên xe ba bánh đang chờ bọn họ ở cửa. Người trẻ tuổi lấy đồ trên xe ba bánh xuống, sau đó hắn uống một ít nước rồi vội vàng rời đi.

Phó Lê thấy những phần thịt tươi mới, và các gia vị đó liền vội vàng chạy đến thu xếp gọn gàng hơn, chuyện ở cửa hàng gia dụng vừa nãy đi bị cô quên sạch sẽ.

Sức cô lớn, xử lí mấy thứ này vừa nhanh lại dễ dàng, không đến vài phút, cô đã mang đồ vật để tới nơi cần để.

Làm xong, cô phấn khích cười một cái, nhìn thấy Lăng Nghị từ trong nhà bước ra, cô vội vàng khoe thành tích với anh, ai ngờ Lăng Nghị chỉ lạnh nhạt liếc cô một cái rồi nói: "Nhìn này."