Lương Duyên Trời Định - Tố Uyên

Chương 117




Đến nỗi anh nói cái gì, không biết Phó Quý có nghe rõ không, trước sau gì ông cũng đồng ý cả.

Mãi đến khi Lăng Nghị nhắc đến sính lễ, Phó Quý kinh ngạc nhảy dựng lên, ông hoảng hốt nhìn Phó Lê, Phó Lê biết ông đang nghĩ gì, cô khổ sở lắc đầu.

Sắc mặt Phó Quý trắng bệch, ông bị ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lăng Nghị làm cho hoảng sợ, nhớ tới khả năng đánh nhau của anh, với cả nghĩ tới hậu quả khi Phó Lê không thể đẻ con, môi ông run rẩy: "... Sinh lễ không cần gì nhiều, cứ, cứ nửa con heo là được rồi, tôi nghe nói cậu bắt được con heo rừng trong núi, vậy cho tôi nửa con là được rồi."

Nói xong, mắt ông cụp xuống, cực kỳ đau khổ mà nhẹ giọng hít thở.

Lăng Nghi: ˆ....

Sính lễ này, không giống anh nghĩ cho lắm.

Lăng Nghị quay đầu nhìn Phó Lê, thấy cô cười đến xán lạn, anh liền biết chuyện này không thể thiếu công lao của cô, Lăng Nghị nói với Phó Quý một tiếng: "Vâng."

Sính lễ ít thì anh có thể tiết kiệm được tiền cho Phó Lê mua đồ dùng, lấy hết cho cô làm của hồi môn.

Phó Quý nằm liệt trên ghế, vẻ mặt cứng ngắc, không có sính lễ chẳng khác nào từ trên người ông lấy đi một trăm đồng tiền, ông liền cảm thấy một chút tinh thần cũng không có.

Lăng Nghị đặt lên bàn hai bình rượu: "Vậy cứ quyết định như thế đi, tôi đi tìm người xem ngày, chờ quyết định xong ngày đính hôn và ngày làm đám cưới rồi tôi sẽ tới báo với bác.

Phó Quý không còn sức lực mà xua xua tay.

Phó Lê vờ như không thấy bộ dạng này của cha cô, trực tiếp kéo Lăng Nghị rời đi.

Lúc hai người đi đến cửa, Lăng Nghị hỏi cô: "Chuyện sính lễ là như thế nào?"



Phó Lê ậm ờ không chịu nói, cô xô đẩy anh nhanh nhanh về nhà: "Tuyết rơi lớn rồi, anh mau về đi."

Chung quy cô cũng không thể nói rằng Phó Quý cho là cô không thể sinh con và sợ sau này anh sẽ tìm ông tính sổ nên mới không dám đòi nhiều sính lễ. Sự thật thì, bệnh cung hàn của cô đã sớm được đan dược của hệ thống trị khỏi từ lâu rồi. Lăng Nghị thấy cô không chịu nói, anh cũng không ép cô, cứ lưu luyến từng bước mà trở về nhà.


Tuyết rơi một đêm, buổi sáng bầu trời trong xanh, ánh mặt trời lấp ló trên cao, chiếu lên tuyết làm nó trở nên lấp lánh.

Phó Lê nhớ đến tay nghề mình mới học được, buổi sáng cô dậy thật sớm, không để cho Vương Phân Ni xuống bếp, cô nấu một nồi cháo đặc sệt, làm một đĩa củ cải giòn và có cả khoai tây sợi ăn hoài không ngán.

Sau khi bắt đầu ăn sáng, mọi người chỉ lo vùi đầu ăn cơm, không ai nói lấy một câu. Mãi đến khi hai bàn đồ ăn hết sạch, từng người trong nhà mới hiện lên vẻ mặt kinh ngạc, mùi vị của đồ ăn này... Thật ngon. Trước đây bọn họ không phát hiện ra Phó Lê còn có tay nghề này nhai

Đối mặt với thắc mắc của mọi người, Phó Lê thẹn thùng cười cười: "Có lẽ là học được ở trong mơ."

Tôi tin chị mới lạ đó! Phó Đào hừ một tiếng, nhận định là do trước đây Phó Lê lười biếng không muốn nấu đồ ăn ngon cho cả nhà.

Phó Dụ cũng nghĩ giống Phó Đào, hắn cảm thấy con bé Lê Tử này đúng là lòng dạ thâm sâu, không biết tên côn đồ Lăng Nghị kia có thể áp chế được nó hay không.

Hắn nghĩ nghĩ, sau đó nhìn Vương Phân Ni nói: "Mẹ, lần trước mẹ nói cho con gặp mặt một cô gái, chuyện này đã sắp xếp bao lâu rồi chứ... Sao đến bây giờ vẫn chưa có tin tức?

Vẻ mặt Vương Phân Ni rất khó coi, bà hung hăng trừng mắt với Phó Đào: "Còn không phải do em gái nhỏ của con nhiều chuyện sao, nó truyền cho ai ai cũng biết, khiến cho con gái nhà người ta đổi ý luôn rồi."

Phó Dụ nghe vậy, mặt hắn đen đi, hắn trừng mắt nhìn Phó Đào giống như muốn ăn thịt cô ta vậy.

Phó Đào sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cô ta liền òa khóc lên.