Đêm hôm đó cô ta lao đảo chạy đến nhà Lâm Hồng Phi, sau đó liền thấy một phòng toàn là đàn ông đang chơi mạt chược ở nhà hắn, cô ta bị một tên thấp bé trong đó giữ lại, thiếu chút nữa là đã...
Nếu không phải Lâm Hồng Phi trở về kịp lúc, cô ta sẽ trở thành món đồ chơi tự đưa tới cửa của những người đàn ông đó rồi.
Lâm Hồng Phi giống như nam thần bước ra từ trong tiểu thuyết viết vậy, tính tình dịu dàng... Nghe xong tình huống của cô ta hắn rất đồng cảm, nguyện ý xuất tiền túi ra 50 đồng để Phó Đào giải quyết khó khăn, còn cho cô ta ở lại nhà hắn một đêm, sau đó hắn đuổi mấy người đàn ông chơi mạt chược đó đi.
Nhưng mà Phó Đào không chỉ muốn như vậy.
Đêm khuya tĩnh lặng, cô ta lén lút bò lên trên giường hắn.
Mới đầu Lâm Hồng Phi cũng không tình nguyện, còn nói mấy lời tàn nhẫn từ chối cô ta... Là do Phó Đào mạnh mẽ ngồi lên trên người hắn, sau đó dùng kỹ thuật mà cô ta lén xem được trong truyện tranh ở điện thoại ra, mọi chuyện mới thành.
Xong việc, Lâm Hồng Phi rất tự trách, hắn đưa Phó Đào lên huyện chơi, nói là bồi thường cho cô ta.
Rõ ràng không phải hắn sai, vậy mà hắn còn dịu dàng như vậy, phong độ như vậy, Phó Đào cảm thấy cô ta thích người đàn ông này muốn c.h.ế.t rồi.
Phó Đào liếc nhìn Thúy Bình một cái, cô ta nhẹ hừ một tiếng, đương nhiên cô ta biết con ranh này đang nghĩ gì trong đầu, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cũng không biết xem xem mình có bộ dạng gì, miệng to, mắt nhỏ, mũi tẹt, Lâm Hồng Phi cũng coi thường không thèm nhìn đến.
Còn cô ta thì khác, chính miệng Lâm Hồng Phi nói thân thể của cô ta rất mềm mại, lả lướt.
Phó Lê không trả lời, cô cúi đầu nhìn giày da trên chân Phó Lê, sau đó nhớ tới động tác Lăng Nghị dùng để đánh người ngày hôm đó.
Cô giơ chân ra, lướt qua cẳng chân Phó Đào, nhẹ nhàng đá một cái. "Râm" một tiếng, Phó Đào thét chói tay té nhào trên mặt đất... Chỗ đó vừa mới bị Vương Phân Ni đổ nước bẩn, toàn bộ quần áo, gương mặt Phó Đào đều bị nước bùn b.ắ.n lên, giống như một kẻ điên từ trong bùn bò ra.
Phó Lê khẽ cười một tiếng, nhấc chân đi vào sân.
Có lẽ... Cô nên nhờ Lăng Nghị dạy cho vài chiêu để đánh nhau mới được.
*
Phó Đào lấy tiền Lâm Hồng Phi cho đi mua quần áo mới và thức ăn mang về nhà, nhưng những người trong nhà không có chào đón cô ta nhiệt tình như trong tưởng tượng.
Vương Phân Ni nhìn Phó Đào thở dài một tiếng, nghĩ cũng biết con gái mình lấy tiền ở đâu ra mà mua quần áo, chỉ là nhà người ta còn chưa đến nhà bọn họ, cũng chưa nói sẽ cưới nó... Bà mắt không thấy tâm không phiền đi ra bờ sông giặt quần áo.
Xế chiều, Phó Quý và Phó Dụ trở về, Phó Đào lại đắc ý khoe khoang một vòng với bọn họ.
Phó Quý hừ lạnh một tiếng, ông khinh thường người đàn ông có tiền tên Lâm Phi Hồng trong miệng Phó Đào, có tiền thì cũng có đến tay ông được đâu, có ích gì chứ.
Nhìn lại đứa con gái này của ông, mua một đống đồ lung tung, cũng không biết hiếu thuận người cha này, đi theo kẻ có tiền thì sao chứ, còn không bằng sính lễ đáng tin cậy.
Phó Quý gõ gõ điếu thuốc, ông cắt ngang lời Phó Đào: "Người ta có nói khi nào đến cửa hỏi cưới không?”
Mặt Phó Đào cứng đơ, thẹn thùng cười một cái: “Cha, loại chuyện như vậy sao có thể chỉ nói miệng được, với lại con còn nhỏ mà, chị gái cũng chưa có gả thì con gấp gáp gì chứ.
Nghe cô ta nói, Phó Quý liền biết tạm thời sẽ không có sính lễ nào hết, ông hừ lạnh một tiếng rồi quay người về phòng ngủ.