Lương Duyên Trời Định - Tố Uyên

Chương 107




Dừng một chút, Lăng Nghị lại nói tiếp: "Nếu như bây giờ em còn chưa nghĩ kỹ, anh có thể chờ em. Nhưng mà đừng lại nói mấy câu như sẽ gả cho người khác có biết không?”

Giọng nói Lăng Nghị trong gió bắc của núi rừng vừa kiên quyết vừa nghiêm túc.

Thấp thoáng, dường như Phó Lê cảm thấy mình đã nhìn thấy một ít sự thật ở kiếp trước.

Cô nhớ rõ, ngày đó sau khi bị Trân Viễn vớt từ dưới sông lên rồi chiếm tiện nghi, lúc đó có rất nhiều người tới xem trò vui, trong đó có người hỏi cô một câu: Có phải cô có chuyện gì oan ức không, có thể nói ra để mọi người làm chủ cho cô.

Lúc ấy lòng cô toàn là đau buồn và phẫn nộ, chỉ lo khóc lóc, một câu cũng không thể nói, cô hận không thể biến mình thành một con bọ rồi biến mất trước mặt mọi người, làm gì mà còn tâm trí để giải thích chứ.

Người kia cho rằng cô cam chịu lời nói của Phó Đào và Trần Viễn nên không nói nữa, ánh mắt của đối phương nặng nề nhìn cô.

Người kia là... Lăng Nghị.

Nếu như ngày đó cô nói ra, cô phản kháng, có phải anh sẽ...

Phó Lê cảm thấy trái tim mình giống như bị người ta nhéo một cái, vừa đau vừa căng.

Cô nhịn không được khóc thành tiếng.



Khóc đến mức thở hổn hển.

Lăng Nghị bối rối, anh nghĩ cô bị giọng điệu của mình dọa sợ, vội vàng giải thích: "Lê Tử đừng khóc, anh không có ý trách em... Anh... Anh cũng không ép em."

Một lúc lâu sau, Lăng Nghị buồn bã gãi gãi mái tóc ngắn ngủn của anh, ngón tay cào cào mấy đường trên da đầu, gương mặt sụp đổ, cánh môi run run, khó khăn nói: "Nếu như... Nếu như em không muốn kết giao với anh, không muốn gả cho anh... Cũng không sao. Chỉ cần, chỉ cần người kia thật lòng đối xử tốt với em, chỉ cần em sống tốt thì đều được cả, anh sẽ đều chấp nhận."

"Nhưng nếu như hắn ta đối xử với em không tốt, anh liền đánh hắn, đánh đến khi tên đó đối xử tốt với em mới thôi..."

"Lê Tử đừng khóc nữa, anh... Đau lòng." Giọng nói của Lặng Nghị rất nhỏ, gió bắc đưa giọng nói gần như nỉ non của anh vào tai Phó Lê.

Phó Lê oa một tiếng, cô khóc càng lớn hơn, bỗng nhiên cô ôm lấy Lăng Nghị, sụt sùi nói: "Anh, anh tới nhà của em... Cầu hôn đi."

Lăng Nghị không thể tin nổi mà ngẩng đầu, hai mắt mở to.

Một lúc lâu sau, môi anh khẽ động, nói ra một câu: "Hôm nay được không?”

Phó Lê không quan tâm anh nói gì, cô đều gật đầu cả, cô nói với giọng mũi: "Được."


Nghe cô đồng ý, Lăng Nghị cười rộ lên.

Thần thái anh sáng sủa, mặt mày sắc bén toàn là ý cười, khóe miệng suýt chút nữa kéo tới tận mang tai. Trong mắt đều là vui sướng, trên người anh tỏa ra sự hưng phấn cực độ.



Lăng Nghị ôm chặt Phó Lê, chặt đến mức như là muốn siết xương cốt cô vang lên tiếng răng rắc, chặt đến mức như muốn khảm cô vào trong xương cốt của mình.

Cơ bắp anh không kìm chế được mà run lên, ngón tay cũng run rẩy, phấn khích đến độ muốn ngửa mặt lên trời hét thật to.

Lăng Nghị cúi đầu, anh dùng ngón cái lau nước mắt cho Phó Lê, nhẹ nhàng xoa cái mũi đã khóc đến đỏ bừng của cô, dán mặt anh vào mặt cô, nhẹ giọng nỉ non: "Le Tử, anh rất vui, anh nhịn không được... Nhịn không được muốn ngày mai liên cưới em về nhà."

Lúc này Phó Lê mới cảm thấy ngượng ngùng, nhưng cô không né tránh cái ôm của anh.

Hai đời người, những cái ôm đã bị cô bỏ lỡ, nếu như cô sớm thông suốt, sớm biết rõ lòng mình...

Nhưng bây giờ cũng không muộn, cô có thể bắt đầu một lần nữa, tránh xa những người và những chuyện không tốt ra, cô sẽ bảo vệ anh, sẽ không để anh ngồi tù sau nửa năm nữa.

Phó Lê kiên định nghĩ, sau đó nghiêng đầu cọ cọ mặt Lăng Nghi.

Chỉ một động tác nhỏ như vậy, nhưng cũng giống như gông xiềng trói buộc Lăng Nghi.

Đột nhiên anh siết chặt eo Phó Lê, bế cô lên cao, sau đó cười ha ha.

Phó Lê ngẩn người, cô sợ ngã xuống, vội vàng đưa chân quấn lấy eo Lăng Nghị.