Cô cắn môi, nhỏ giọng giải thích: "Em chỉ là muốn giúp anh nên mới... Nếu cô không làm như vậy, con heo rừng kia xông tới làm anh bị thương thì sao?
Hơn nữa, sức cô cũng lớn, con heo kia... Không phải cô không sợ, cô vẫn có chút sợ nó. Ánh mắt con heo rừng hung ác, nhìn chằm chằm cô giống như đồ ăn mà thèm nhỏ dãi, thiếu chút nữa nước miếng chảy lên tay cô, mùi vị hôi thối và kinh tởm.
Lăng Nghị nghe cô nói như vậy, trên mặt cô còn hiện lên vẻ sợ hãi, trong lòng liền mềm đến rối tinh rối mù, anh đưa cánh tay ra kéo người vào lòng, giọng điệu trầm thấp: "Lần sau đừng liều lĩnh như vậy nữa, anh không cần em bảo vệ. Em mà bị thương, anh sẽ đau lòng đến chết."
Phó Lê ngửi được mùi hương tươi mát trên người Lăng Nghị, cô đỏ mặt đáp: "Được." Cùng lắm thì lần sau cô không để mình bị thương là được rồi.
Lăng Nghị ôm Phó Lê một lúc bỗng thở mạnh một hơi.
Phó Lê nhận ra khác thường, cô nghi ngờ mà nhìn qua anh, Lăng Nghị nhẹ nhàng cười một cái: Sao vậy?"
Phó Lê đang muốn nói chuyện thì lại nghe thấy giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu: "Nhiệm vụ sáu, giúp Lăng Nghị bôi thuốc lên vết thương, đồng thời vuốt ve đùi Lăng Nghị 30 giây, tích phân khen thưởng hoàn thành nhiệm vụ là 50."
Phó Lê: "1!"
Lặng Nghị bị thương!
Phó Lê cúi đầu, tay chân luống cuống tìm vết thương trên người anh, Lăng Nghị ngăn cô lại không cho cô sờ tới sờ lui trên người mình.
Phó Lê không quan tâm cánh tay ngăn cản của anh, cuối cùng cô tìm thấy một vệt m.á.u đỏ sẫm trên phần quần ngay háng của anh.
Phó Lê lo lắng đưa tay tới sờ, vừa mới sờ đến đó, Lăng Nghị liền thở nhẹ một hơi: "Đau, Lê Tử đừng sờ."
Còn chưa sờ đến miệng vết thương đã đau như vậy, Phó Lê càng thêm lo lắng, cô vội vàng đi tìm cái sọt bị rớt ra khi cô lăn xuống, lấy ra hộp thuốc mỡ vạn năng sau đó chạy đến trước mặt Lăng Nghị: "Anh Nghị đừng sợ, chỗ em có thuốc mỡ rất hiệu quả, bôi lên vết thương của anh thì sẽ tốt ngay thôi."
Nói xong, Phó Lê muốn xé quần Lăng Nghị.
Lăng Nghị: "2U
Một tay anh vội vàng giữ lại lưng quần, trên mặt là ý cười bất đắc dĩ: "Vết thương lớn cỡ nào chứ, không cần phải bôi thuốc đâu. Em tránh qua một bên để anh đứng lên đi."
Phó Lê không tránh, cô quay đầu nhìn hai con heo rừng nằm trên mặt đất, thịt heo rừng so ra kém hơn thịt heo trong xưởng thịt, giá cả cũng thấp hơn, nhưng bây giờ sắp cuối năm, thịt này có thể bán đi, dù sao đây cũng là món ăn hoang dã, có thể bán được hai trăm đồng tiền.
Huống chi, Lăng Nghị ôm cô lăn xuống nên mới bị thương.
Trong lòng Phó Lê suy nghĩ rối rắm, cô cắn răng một cái, sức lực trên tay lớn hơn chút, cô trực tiếp đẩy Lăng Nghị ngã trên mặt đất, một tay đè tay anh lại, một tay khác thì lột quần Lăng Nghị xuống trong ánh mắt kinh ngạc của anh.
Lăng Nghị: "U
Gương mặt đẹp trai của anh nhiễm một tia đỏ ửng, vành tai hồng hồng, hai tay lập tức che lại vùng hạ vị, xấu hổ nhìn Phó Lê.
Mặt Phó Lê cũng đỏ, da thịt ở đùi Lăng Nghị rất trắng, cho dù anh đang nằm cũng có thể nhìn ra đường cong rắn chắc và khỏe mạnh của cơ bắp.
Phó Lê chớp mắt, ép mình nhìn đến vết thương của Lăng Nghị. Vết thương ở đùi trong, do bụi hoa đ.â.m bị thương, vết thương không lớn nhưng rất sâu, còn đang chảy máu, trên vết thương vẫn còn dính mấy cái gai nhọn.
Trong mắt Phó Lê hiện lên vẻ đau lòng, cô cẩn thận rút gai nhọn ra.
Lăng Nghị thấy cô nghiêm túc xử lý vết thương cho mình như vậy, một tia không tự nhiên kia cũng biến mất, anh thu tay gối lên đầu mình, tùy tiện nằm ở đó, ánh mắt mang theo ý vị sâu xa lướt qua mặt Phó Lê.
Phó Lê thật sự đau lòng, sau khi rút hết gai nhọn ra, cô lấy thuốc mỡ bôi lên miệng vết thương...