Lưỡng Đô Ký Sự

Chương 82: Cùng gối




Ý tại ngôn ngoại

Cảnh Ninh năm thứ Mười.

Chính đán, ngày đầu tiên của tháng Giêng. Ngày đầu tiên của năm mới, tuyết lớn đổ khắp nhân gian, không trung một màu trắng xóa. Tuyết nhao nhao như lông ngỗng, núi non quan ải bao quanh Yến Kinh trùng trùng điệp điệp trong sương mờ, nom như lưng rồng lặn trong mây khói. Ngọn Chung Sơn cũng đã bị tuyết phủ trắng, phóng tầm mắt ra ngóng trông, chỉ thấy một vùng trời trắng như men sứ, mà gió lạnh vẫn kéo tới từng cơn.

Có tà áo bạc, bao phủ khắp ngả Yến Kinh. Người đến người đi, tỏa khắp phố phường, mua bán nhộn nhịp, thái bình mà náo nhiệt. Giờ này trước cửa nhà dân đều đã treo đèn lồng, dán chữ đỏ, khắp nơi, không khí rộn ràng.

Tuyết lành báo một năm thời vụ được mùa, là điềm tốt. Có lẽ, đúng như vậy.

Thái hậu qua cơn bạo bệnh, từ sau ngày ấy sức khỏe cũng dần khá lên. Trong triều vẫn còn không ít đại thần có ý phản đối chính sách cải tổ của Hoàng đế, nhưng ở thời điểm này cũng đành cắn răng cho qua. Lại nói đến Hoàng đế, Hoàng đế nay chỉ còn thiếu xây một tòa kim ốc cho Thái hậu mà thôi, không ngày nào không đích thân căn dặn cung nhân, Thái hậu vẫn chưa khỏe hẳn, bên ngoài trời vẫn giá rét, vì thế không được phép bước chân ra ngoài nửa bước. Mà trong Trường Nhạc điện lại cần thanh tĩnh, người ngoài cũng không được phép bước vào nửa bước quấy rầy.

Lục bộ Tam ty đã bắt đầu theo chính sách cải tổ, đại thần nếu có bất bình, cũng chẳng thể thay đổi đại cục. Nay đã là chính đán, đã tới ngày Hưu mộc của bách quan. Thế sự bất đắc dĩ, chi bằng nghỉ ngơi dưỡng sức một phen, thân không vào triều mắt sẽ không thấy Hoàng đế, mắt không thấy Hoàng đế tâm cũng sẽ không phiền. Đợi khi phủ nha khai ấn, lúc ấy tính toán tiếp.

Chớp mắt, đã tới tết Nguyên Tiêu.

Trong cung mở gia yến, vương công tôn thất ngụ tại Yến Kinh đều nhập cung. Hoàng đế còn trẻ, mà cũng hòa nhã như vậy, mọi người vào tiệc xong cũng bắt đầu nói chuyện gia thường. Khai yến chưa lâu, Thái hậu lại đang tĩnh dưỡng, bèn dùng trà thay rượu. Nàng vốn dự định sẽ ở lại lâu một chút, nàng phải ở đây mới có thể cản rượu cho người kia, bằng không nhiều người như thế, mỗi người kính một hai chén, qua mấy tuần rượu chắc chắn sẽ say khướt.

Nhưng chuyện là Đường Oanh nhất quyết không chịu, một hai muốn Thái hậu về sớm nghỉ ngơi. Nói là nói như vậy, cuối cùng tới khi một mình ngồi lại làm chủ yến, không tránh khỏi mà cảm thấy thực đau đầu.

Lại nói, Trường An công chúa cũng còn đang ở đây, sao có thể không đau đầu?

Đối diện với Trường An và phu quân chính là Giang Hạ và Tiết Giai. Vốn nghe nói phu thê Trường An công chúa xa cách lạnh nhạt, tình cảm không tốt, mà vừa khéo thế nào, Giang Hạ từ sau khi hạ sinh nữ nhi cũng thu liễm đi nhiều, phu thê hòa thuận. Mỗi nhà mỗi cảnh, cũng là khó tránh được nỗi niềm bất đắc dĩ.

Như lúc này đây, Giang Hạ đang lo cho nữ nhi, Tiết Giai cũng thực ân cần, chuyên tâm gắp đồ ăn tới cho thê tử, Giang Hạ nhìn, mỉm cười vui vẻ.

Bỗng nghe Trường An lên tiếng: "Trước đây không lâu ta có ghé Kinh Châu, ngang qua Dự Châu, thấy tiểu lang quân nhà Dự Chương Tiết thị lớn lên thực cao ráo tuấn tú, lại thông thuộc văn chương, không rõ đã có hôn phối hay chưa?"

Tiết Giai còn đang cười với Giang Hạ, nghe thấy người nhắc đến Dự Chương Tiết thị mới ngẩng đầu. Xưa nay Trường An và Giang Hạ không hợp, hắn cũng liền thu lại ý cười, ngữ điệu khách sáo lễ nghĩa: "Ấy là được hương hỏa gia tộc che chở mà thôi, coi như cũng là có phúc mỏng, tam nương quá khen. Tiểu Thập thất cũng đã gần tới nhược quán chi niên[1], dĩ nhiên đã có hôn phối."

[1] Xưa, nam giới đến tuổi trưởng thành sẽ làm lễ đội mũ (nhược quán), bởi vậy mới gọi 'nhược quán chi niên' (tuổi đội mũ).

Trường An đáp, nghe thấy có phần bất mãn: "Còn chưa tới tuổi nhược quán mà đã bị trói buộc bởi một mối hôn sự?"

Không có một mối hôn sự, phải chăng là như Tam nương đây du hí nhân gian? Tiết Giai nghĩ thầm, lại nghĩ, thành gia lập nghiệp là chuyện cả đời, nam nhi Tiết thị không thể nào sống một đời hồ đồ nông nổi. Nhưng hắn cũng không nói thêm gì nữa, lại thấy Giang Hạ cho mình một ánh mắt, liền hiểu ý, hắng giọng làm lơ người đối diện, coi như không nhìn thấy.

Trường An thấy lời mình nói chẳng được ai tán thành, vừa mất mặt vừa tức tối, đang muốn tìm lí do rời tiệc bỗng để ý thấy người ngồi nơi cao trên kia, lúc này đang trầm tư thất thần.

Nâng giọng hỏi: "Hôn phối thì hôn phối, nhưng cũng đều là người trẻ tuổi, dù cho là nam nhân hay nữ tử thì cũng nên ra ngoài du hí một chút, một khi thành gia lập thất rồi cả đời cũng chỉ có thể nhìn mặt một người. Như thế chán nản vô cùng, Bệ hạ ngài nói có đúng không?"

Thập thất lang của Dự Chương Tiết thị chưa tới tuổi nhược quán đã định sẵn hôn phối, Hoàng đế Đại Tấn thân là nữ tử, đã qua tuổi cập kê mà tới thị quân cũng chưa tuyển. Chỉ cần Hoàng đế nói đỡ vài lời, chẳng phải là đang chứng minh Trường An mới là người đúng đó sao?

Tuy là gia yến, nhưng đây là gia yến hoàng thất, mà Hoàng đế thì vẫn là Hoàng đế, dù là trưởng bối cũng không thể quá phận.

Trong hàng tỷ muội của Tiên đế, Trường An là tam nương, trên, chỉ có hai vị trưởng tỷ - Vĩnh Ninh và Tương Lăng. Tương Lăng năm xưa cấu kết với Trịnh Vương, âm mưu phản loạn, đã sớm rơi khỏi huyết mạch hoàng gia. Vĩnh Ninh xưa nay lại chẳng muốn quản giáo dạy bảo Trường An công chúa này, nhưng bây giờ cũng đã tái mặt, thấp giọng mắng một tiếng: "Tam nương!"

Trường An nhếch khóe miệng, nhất định không chịu dừng: "Triều dã khi nào chả có đồn đại, đều là người nhà cả, những lời này nói ra cũng đâu có gì quá? Vui đùa mấy câu mà thôi."

Vĩnh Ninh vốn là nghĩ đến giao tình khi xưa, cũng quan tâm nhiều lời vài câu, lo lắng cho vị Trường An công chúa này, tránh cho nàng tự rước họa vào thân. Nhưng đã ngang ngược đến mức ấy rồi, cũng đành sống chết mặc bay.

Lời kia của Trường An quả đúng là quá phận, nhưng cũng đã chạm tới nghi hoặc trong lòng tất cả mọi người.

Đang im lặng chờ đợi, chợt nghe: "Đồn đại điều gì? Sao ta chưa từng nghe?" Đường Oanh hỏi, ngữ khí bình bình, chẳng nghe ra ý tứ.

Trường An biến sắc, đồn đại điều gì, trong ngoài ai cũng từng nghe, sao Hoàng đế có thể không biết? Nhưng nếu tự mình nói ra, ấy chẳng phải là tự mình đánh đổ thể diện của Hoàng đế đấy sao? Mà nếu không nói, hóa ra những lời vừa rồi là hồ ngôn loạn ngữ trước mặt Quân thượng?

Đường Oanh thấy Trường An im bặt, lúc ấy mới nói: "Lại từng nghe biệt viện Kinh Châu của cô mẫu đã đổi được thế phong thủy rồi? Không biết vị cao nhân ấy là ai, hiện đang ở đâu?"

Lời này chuyển hướng gió, Trường An được giải vây, cũng mừng rỡ kể lể đầu đuôi. Cuối cùng lại nói: "Cao nhân thường không an cư một chỗ mà lưu lạc khắp chốn, ăn gió uống sương. Vị Viên Tất này cũng là như vậy, không biết Bệ hạ muốn tìm hắn làm gì?"

Đường Oanh đưa mắt nhìn xung quanh, thấy tất cả đều đang chăm chú lắng nghe, lúc ấy mới nói: "Tưởng là ai, nếu là Viên Tất, ta cũng đã nghe dân gian truyền miệng hắn tinh thông bát quái Chu Dịch. Muốn tận mắt nhìn xem bản lĩnh ấy có phải thật hay không mà thôi."

Trường An cười, liếc mắt qua Giang Hạ: "Đương nhiên là thật, Bệ hạ muốn gặp cũng không khó, ta sẽ cho người tìm, truyền hắn nhập kinh."

"Được vậy thì tốt."

Đường Oanh uống với Trường An một ly rượu, dường như ý cười trong mắt càng sâu.

Cũng chẳng lâu sau đó, Đường Oanh cáo từ rời tiệc, cho nội quan hầu yến, nhưng rồi không bao lâu sau tiệc cũng dần tan. Mai đã là ngày phủ nha khai ấn, công vụ còn nhiều, ai cũng tự có chuyện bận rộn, đêm nay sao có thể tẫn hoan.

Đêm khuya đã đổ, gió tuyết chưa tan.

Yên Chi sinh ra ở chốn sơn dã, sức sống rất mãnh liệt, sức chịu đựng cũng rất cao, mà từ sau khi được mang về nuôi dưỡng trong cung, chẳng biết từ khi nào đã sinh ra thói lười nhác ham ngủ. Như lúc này đây, nó cuộn thành một quả cầu lông, nằm trên thảm dày, hai mắt nhắm nghiền, ngủ đến say sưa. Thái hậu đôi khi sẽ thuận tay xoa xoa đầu nó, vô cùng dịu dàng.

Chợt có tiếng chuông bạc vọng lại, nụ cười cũng liền hiện lên trên môi nàng, mà bàn tay vẫn chậm rãi vuốt ve sau gáy Yên Chi. Như chỉ trong nháy máy sau đó, bàn tay nàng đã bị ai nắm lấy, lại nghe: "Ta cũng rất lạnh, người xem?"

Gương mặt Đường Oanh quả thực có chút lạnh. Thái hậu về điện đã lâu, nơi này ấm áp lại không rời lò sưởi tay, lúc này áp lòng bàn tay trên sườn mặt lạnh lẽo của Đường Oanh, nàng bỗng thấy đau lòng, cũng liền cho người dâng trà giải rượu.

Cung nhân đứng bên, Đường Oanh cũng mười phần vi lễ, đoan đoan chính chính ngồi bên giường, vừa nâng chén trà vừa kể lại chuyện gia yến.

Thái hậu nghe xong cũng chỉ cười, nàng vốn đã quen với tính tình Trường An, chẳng mấy để tâm, bèn hỏi chuyện phu thê nhà Giang Hạ. Thái hậu hỏi chuyện gì, Đường Oanh đáp chuyện ấy, cả hai đều ý tại ngôn ngoại[2]. Đường Oanh cũng muốn biết ý tứ của người kia thế nào, vì nếu nàng đã quyết sẽ không bao giờ tuyển Hoàng phu mở hậu cung, vậy thì cũng chẳng thể ngăn lời đàm tiếu.

[2] Ý ở ngoài lời.

Thái hậu không cho nàng một câu trả lời, không phải vì không nghe ra ý tứ trong lời, mà có lẽ là vì không muốn đưa ra một câu trả lời.

Đến khi chén trà đã cạn, Đường Oanh đứng dậy, nhìn về phía tẩm điện: "Cũng không còn sớm nữa, người cũng nên nghỉ ngơi."

Thái hậu gật đầu, nghe theo.

Hai người sóng vai, đi vào trong tẩm điện, cung nga nhanh nhẹn hầu chủ tử chuẩn bị một phen, khi ấy mới lui xuống.

Trong tẩm điện chỉ còn có cung nga tư tẩm túc trực, đèn nến cũng đều đã tắt hết, chỉ còn lại hai ngọn cô đèn.

Đường Oanh an tâm rồi, đang lúc muốn rời bước, Thái hậu lại ngăn cản: "Tiểu Thất, ngươi tới đây. Tới đây nằm xuống."

"Ta? Ta nằm xuống?" Đường Oanh ngạc nhiên không hiểu.

Thái hậu tựa lưng bên gối, ánh mắt buông lơi, vài sợi tóc đen vì nàng hơi cúi đầu mà rủ xuống. Nàng nhắc lại: "Phải, tới đây, tới bên cạnh ta." Rồi nói thêm, "Chúng ta nằm nói chuyện một lát."

Đường Oanh đi tới, tự cởi ngoại bào, chẳng mấy chốc cả người đã nằm trong chăn. Mỗi người một bên giường, chẳng chạm vào nhau, mà bản thân nàng lúc này lại thực tỉnh táo, cực lực kiểm soát đến từng tế bào. Một người khẩn trương như thế, một người dường như lại thực thong thả, im lìm chẳng thấy động tĩnh. Một hồi sau, người có động tĩnh trước lại là Thái hậu, nàng xích lại gần, đầu kề bên vai Đường Oanh, lại chẳng nói môt lời. Không nói một lời, cũng chẳng rõ nàng có khẩn trương hay không, có ngại ngùng hay không, có mong đợi điều gì hay không.

Bầu không khí yên tĩnh mà ấm áp an tâm, khi Đường Oanh dần chìm vào giấc ngủ, chợt lại nghe thấy có giọng nói thoảng bên tai. Giọng nói rất nhẹ, rất khẽ, nàng cũng không biết phải chăng ấy chỉ là ảo giác của mình.

"Ngươi tin ở ta. Tin ở ta, con đường phía trước sẽ không có việc gì khó."

- --

Ngày hôm sau, phủ nha khai ấn.

Trường An còn chưa kịp truyền triệu Viên Tất hồi kinh, vậy mà đã có tin vui truyền đến từ Viên Tất ở nơi thành phủ ngàn dặm xa xôi, mọi người đều xưng tụng ấy là một tin vui lớn.

Trời giáng điềm lành xuống Kim Lăng!

—- Hết chương 78 —-