Trăng treo cao giữa trời,
trăng lặn nơi đáy hồ.
Dư Sênh và Bạc Ngọc lưu lại dùng bữa tối, khi trời vào đêm cũng liền cáo từ xuất cung.
Mùa hè, ban ngày oi nóng, đêm xuống mới có vài cơn gió thoảng qua. Gió nhẹ mà mát, như có một bàn tay vô hình khe khẽ phe phẩy quạt tre, đưa gió từ chốn bạt ngàn rừng trúc về nơi hoàng thành nguy nga.
Gió mát vuốt ve cung tường, gió mát an ủi cõi lòng.
Ba mặt bao quanh Lương đình đều là nước. Vào ngày hè, lúc trời nắng nóng, Lương đình là nơi thích hợp nhất để đón gió giải khuây.
Trăng thanh treo giữa trời, ánh trăng lại lặn nơi đáy hồ. Mặt nước đón gió, gợn lăn tăn.
Hai người cùng với một mèo, ngồi trên phản tre mát lạnh. Cũng chẳng nói một lời, chỉ là yên lặng ở bên nhau, đối ẩm cùng trăng. Rượu trong vắt, dường như phản chiếu cả sao trời.
Bữa tối vừa rồi tuy chỉ có bốn người, nhưng so với ngày thường thì quả là náo nhiệt. Dư Sênh hoạt ngôn nhưng không lỗ mãng, chỉ nói vài câu không khí cũng đã sôi nổi vui vẻ. Có lẽ cũng là vì thế, hôm nay Thái hậu ăn khá hơn thường ngày, Đường Oanh nhìn lại càng vui vẻ. Rượu vào, đã vui còn vui hơn, như lúc này đây, Đường Oanh ngồi mà hai mắt mông lung, còn muốn uống tiếp. Thái hậu vốn không đồng ý, rồi lại bị nàng nhất quyết không nghe, cuối cùng đành nhượng bộ, cho phép nàng uống thêm ba ly thanh tửu.
"Khi Trịnh Vương mưu phản ta còn đang nhỏ như vậy." Đường Oanh buông ly rượu trong tay, uyển chuyển ngả người, gối đầu lên đùi Thái hậu. Ly rượu chưa đứng vững, rượu còn trong ấy sóng sánh, cuối cùng ly cũng lung lay rồi rơi xuống, thanh tửu tràn ra trên nền đá, ánh lên dưới trăng.
Yên Chi đang cuộn mình trong lòng Thái hậu, nghe thấy tiếng động liền lập tức mở mắt dựng tai, rồi nhảy xuống nơi ly rượu vẫn còn đang nằm trên đất.
Chỉ cho phép uống ba ly, quả thật cũng chỉ uống có ba ly.
Tiểu Thất thật biết điều.
Thái hậu nghĩ thế, vươn bàn tay muốn vuốt ve nơi tóc mai của Đường Oanh, lại không nhìn thấy nàng, chỉ đành dựa vào linh tính và bản năng để suy đoán. Suy đoán của Thái hậu thường rất chính xác, nhưng tựu chung suy đoán vẫn chỉ là suy đoán, đôi khi vẫn có sai lầm.
Đầu ngón tay lạnh lẽo của nàng vừa chạm phải cằm của người ấy, cổ tay nàng cũng đột nhiên bị giữ lại. Đường Oanh nghiêng đầu nhìn, đôi mắt hoa đào cong cong ẩn nét cười. Đưa bàn tay người kia lên đôi môi mình, để lại trong lòng bàn tay ấy một nụ hôn rất khẽ, ý cười càng sâu. Nàng nói: "Có lẽ chúng ta cũng nên nghĩ đến chuyện Hoàng tự, phải không?"
Thái hậu cảm thấy như máu chảy trong người mình đã đông lại, biết xung quanh không có nội thị cung nga túc trực, thế nhưng nghe lời kia thôi cũng đủ khiến trái tim nàng tăng tốc. Im lặng giây lát, nàng mới nói: "Ngươi còn trẻ như vậy, không vội lo tới Hoàng tự."
Nói dứt lời, nàng cũng rút tay về.
Đường Oanh không để trong lòng, cũng biết rằng dù Thái hậu không bài xích trốn tránh, nhưng nàng cũng chưa từng đồng ý hứa hẹn. Nhưng cảm giác chuếnh choáng say lúc này đã tiêu tán, Đường Oanh ngưng thần, trầm tư nhìn người kia. Nơi đây đèn đuốc không rạng nhưng ánh trăng sáng tỏ, gương mặt người ấy hiện lên, đường nét đôi phần mơ hồ, lại đôi phần thanh triệt. Nàng yên lặng ngắm nhìn, cảm thấy mình đang nhìn một bóng hình dần phai vào sương khói, đang nhìn một dung nhan nhạt nhòa trong ánh trăng. Thanh lãnh xa cách nhưng cũng gần gũi ấm áp, dù cho là tiêu tan trong chốc lát, cũng đã đủ để ghi nhớ cả đời.
"Ta sai người dâng trà lên cho ngươi, bằng không ngày mai thế nào cũng đau đầu." Thái hậu khe khẽ vuốt ve bên tóc mai nàng, cử chỉ dịu dàng vô cùng, khiến nàng tưởng rằng người ấy đang nghĩ mình đã biến thành Yên Chi.
Nhắc tới Yên Chi, Yên Chi đã lại leo lên phản tre, cuộn mình nằm trên tà váy lụa.
Chẳng rõ vì sao, Thái hậu chợt buông một tiếng thở dài. Dung túng thêm một lát nữa, đợi Đường Oanh ngồi dậy nghiêm chỉnh rồi, lúc ấy mới lên tiếng gọi cung nga dâng trà.
Trà, chẳng qua mấy chốc cũng đã được dâng lên.
Đường Oanh nhận lấy chén trà, vừa đưa chén lên môi vừa hé mắt Yên Chi đang đi vòng quanh dưới chân mình, lảo đảo nghiêng ngả như người say rượu. Không khỏi bật cười một tiếng, cúi người bế mèo nhỏ lên đặt vào trong lòng Thái hậu, cười trêu chọc: "Người xem, rõ ràng là ta uống rượu, cuối cùng lại là Yên Chi say."
Thái hậu nghe nàng nói mới biết Yên Chi đã liếm sạch phần rượu đổ ra trên nền đá rồi. Yên Chi vốn là mèo vùng sơn dã, đợi đến khi tỉnh rượu là xong, cũng không đáng lo lắng. Nàng để mèo nằm yên trong lòng mình, thong thả đáp lời: "Đương nhiên. Ngươi còn có ta quản, sẽ không say."
Đường Oanh cũng thật có nhã hứng vui đùa, mới thuận miệng: "Nói như vậy, cũng nên tìm bạn cho Yên Chi thôi. Một mình sẽ có chút cô đơn."
"Tìm bạn? Miêu nhi phòng..." Vừa nói ra lập tức ý thức được mình nói sai rồi, Miêu nhi phòng trong hoàng cung khác với Miêu nhi phòng nơi phủ đệ. Miêu nhi phòng trong cung là nơi chỉ dạy tôn tử trong vương thất chuyện khai chi tán diệp, tiếp nối hương hỏa, không phải phòng quản mèo. Vừa nghĩ tới vành tai đã muốn nóng lên, bèn ho một tiếng xóa đi lời mình vừa nói, biểu tình nghiêm túc: "Trên núi phía sau Báo Quốc tự thường có rất nhiều mèo hoang, ngươi muốn tìm mèo cứ cho người tới đó bắt về là được. Lại nói, nay ngươi trưởng thành rồi, nhưng một ngày là thầy cả đời là thầy, xét tình xét lý cũng nên lui tới thăm hỏi Liễu Duyên đại sư thường xuyên một chút. Trò chuyện với cao tăng vừa tu thân vừa dưỡng tính, nói chuyện Phật đạo thì càng tốt."
Đường Oanh biết Thái hậu rất tin Phật, mà bản thân nàng cũng đã có kế hoạch mấy ngày nữa sẽ tới Báo Quốc tự, bèn đáp ý không chần chờ. Nhưng rốt cuộc cũng là chưa thôi hiếu kỳ, hỏi: "Miêu nhi phòng? Miêu nhi phòng ở đâu? Trong cung có Miêu nhi phòng sao ta chưa từng tới? Nơi nuôi mèo phải không?"
Hỏi liên tục mấy câu, tràn đầy hứng thú.
Một người cảm thấy hứng thú, một người lại chỉ cảm thấy đau đầu. Miêu nhi phòng, trên danh nghĩa thì cũng có nuôi mèo, nhưng nơi ấy cốt là nơi lưu giữ diễm họa hương thư[1], tôn tử đến tuổi sẽ có thể tới nơi ấy. Nhưng Đường Oanh, nàng dù qua tuổi nhưng quanh năm chỉ lo quốc sự triều chính, lại thêm luôn tránh né chuyện tuyển thị quân, đương nhiên chưa từng nghe.
Thái hậu không khỏi nhíu mày, hận bản thân mình đã nhắc đến Miêu nhi phòng.
Đường Oanh thấy nàng nhíu mày lại chẳng trả lời, hiếu kỳ lại càng thêm hiếu kỳ, bèn thúc giục câu trả lời, nhất quyết không từ bỏ.
Thái hậu bị người kia dồn vào quẫn bách, rốt cuộc, bất đắc dĩ phải làm chuyện trái đạo – nói nhăng nói cuội, đổi trắng thay đen. Nàng nói một mạch: "Miêu nhĩ phòng, là Miêu nhĩ phòng chứ không phải Miêu nhi phòng. Khi xưa trong cung có một nội thị già chuyên nuôi mèo, con nào cũng thật đẹp, rất biết nghe lời. Mỗi khi có mèo con cũng thường có người trong hoàng thất tới nhận về nuôi trong phủ, sau một truyền mười mười truyền trăm, tam sao thất bản, đọc trại thành Miêu nhi phòng."
"Phải không?" Sao nghe hoang đường như thế, chẳng giống chuyện thật – Đường Oanh tự nhủ trong lòng, nhưng rồi nhìn thần sắc Thái hậu nghiêm túc mười phần, cũng đành tin theo, lại hỏi: "Nơi ấy có cả mèo con? Bây giờ trong cung còn Miêu nhĩ phòng nữa không, ta muốn tới tìm cho Yên Chi một muội muội, hoặc đệ đệ...."
"Không có, không còn nữa. Ngươi đừng có đến nơi ấy, đến tìm cũng vô ích." Lời chưa nói xong đã bị Thái hậu cắt đứt.
Càng nghe càng thấy hoang đường.
Chuyện Miêu nhi phòng khép lại ở đó, cho đến rất nhiều năm sau này Đường Oanh vẫn luôn nửa tin nửa ngờ, cảm thấy thật hoang đường.
- --
Báo Quốc tự.
Hoàng đế cải trang đi tuần, Loan Nghi vệ cũng đều đổi về thường phục, lẫn trong dòng khách hành hương đổ về từ tứ xứ.
Qua một nén nhang, ván cờ với Liễu Duyên đại sư cũng đi đến hồi kết. Đợi tới sau giờ Ngọ, tăng lữ đều đã tề tụ trong chính điện, đợi Liễu Duyên đại sư tới, buổi lễ hôm nay mới có thể bắt đầu.
Đường Oanh cũng đang ở nơi ấy, đang yên lặng chờ đợi bỗng nghe Trì Tái ghé vào bên mình, nói nhỏ vài câu. Nàng gật đầu tỏ ý đã nghe, nhưng phải tới một lát sau mới đưa mắt nhìn quanh, âm thầm rời khỏi chính điện. Hành tung yên ắng, như đến thần không biết quỷ cũng chẳng hay, chốc sau nàng đi vào một gian thiện phòng.
Trì Tái đứng ở bên ngoài, vừa chờ đợi, cũng là vừa canh gác.
Trong thiện phòng có một người đang đứng. Người ấy là một nam tử đang tuổi trung niên, đôi mắt dài nhưng hẹp đảo quanh, đánh giá cách bài trí trong phòng. Chợt nghe cửa vừa hé mở đã lập tức bị đóng lại, hắn cũng không kinh ngạc bất ngờ, chỉ chầm chậm quay lưng lại, khom lưng chắp tay: "Bần đạo Viên Tất, tham kiến Bệ hạ."
Đường Oanh nhìn, đã biết trước khi tới hắn cũng đã có chuẩn bị, cũng thẳng thắn không chần chờ: "Phong thủy của biệt viện Kinh Châu, đất ấy của Trường An trưởng công chúa, chính là do ngươi tu sửa. Nay trẫm có một việc lớn, nếu thành, ngươi cũng sẽ thu về được không ít. Chỉ có điều trẫm không biết bản lĩnh ngươi thế nào, am hiểu được bao nhiêu, có làm được chuyện này hay không."
Viên Tất vuốt chỏm râu, cười nói: "Lọt vào pháp nhãn của Trường An điện hạ, đương nhiên bản lĩnh của bần đạo cũng phải xứng thế, nay lại được Bệ hạ tin tưởng. Chỉ là không rõ Bệ hạ muốn bần đạo làm chuyện gì?"
"Nói dối."
Tựa như bị vạch trần, hai vai Viên Tất run lên, vừa kinh ngạc mà vừa là không hiểu.
Đường Oanh bước về phía hắn, từng bước lại gần, ánh mắt càng trở nên quái dị, khi cất tiếng ngữ điều trầm mà lạnh: "Nói dối, trẫm muốn một lời nói dối to bằng trời."
- --
Khi Đường Oanh bước ra khỏi thiện phòng, lúc ấy đã qua nửa chén trà.
Trì Tái túc trực bên chủ tử xa giá hồi cung, thấy nàng nhắm mắt dưỡng thần nhưng mi mục ôn hòa, đoán rằng khi nãy chuyện với Viên Tất đã suôn sẻ. Nhưng hắn vẫn là không thể hiểu nổi, Bệ hạ rốt cuộc thì vì việc gì mà cần tới một đạo sĩ hữu danh vô thực, ba phần bản lĩnh bảy phần lừa bịp? Còn âm thầm kín kẽ như vậy, ngay tới Điện hạ cũng không hay.
Cuối tháng tháng ấy, Bạc Ngọc hồi kinh, mang theo một tin không thể gọi là tin tốt.
Hỏa thương của người Phất Lãng có cấu tạo quá phức tạp, công tượng Hải Châu không thể làm theo.
Đồng thời, gần như là cùng lúc, Tô Nhiếp thượng tấu, gián nghị Hoàng đế bỏ lệnh cấm biển, mở cửa giao thương trên cảng Hải Châu.
Nơi tiền triều, gió lại nổi.
— Hết chương 75 —
Nghĩ cảnh Bệ hạ sau này U40 rồi vẫn lăn tăn chuyện Miêu nhi phòng Điện hạ kể hồi trẻ mà cười ra nước mắt mất thôi *chấm nước mắt* [Điện hạ: Lỡ lời thôi chứ làm gì mà căng ????]