Hải Đường nở rộ ngoài Tây phủ,
sắc hoa phủ kín chốn đình hầu.
Cái ôm kia tưởng chừng như chỉ là do nhất thời xúc động, nhưng có lẽ đã là ước nguyện giữ kín từ rất lâu. Ôm lấy người, ôm lấy người thật chặt, khóa lại ngay trong lòng, trong khoảng khắc chỉ hận chẳng thể tuyên khắc vào vĩnh cửu, ngấm sâu vào cốt nhục.
Đường Oanh cũng biết, yêu một người, dù có ẩn nhẫn thế nào, trong lòng ắt cũng sẽ nảy lên ham muốn chiếm hữu. Thứ ham muốn này, chỉ cần vượt qua một phân cũng khó có thể quay đầu. Ví như đêm qua, nàng đã quên mất thân phận mình, quên mất cả lời thề. Tình cảm hóa thành lửa hồng, bập bùng nơi đáy lòng, âm ỉ len lỏi khắp phế phủ, cùng với ham muốn chiếm hữu kia trào lên, khiến nàng không khắc chế được mà bật ra một tiếng thở than: "A Y."
Khi ấy Đường Oanh chẳng kịp suy nghĩ, sau đó hồi tưởng lại, biết rằng hành động của mình đã phá hủy lòng tin của Thái hậu dành cho mình rồi. Nhưng phản ứng sau đó của Thái hậu, như thể lại đang âm thầm tiếp cho nàng chút hy vọng.
Đêm qua, u hương thanh lãnh quẩn quanh bên nàng, khiến cho nàng si mê quyến luyến. Nhưng đêm sâu như vậy, có lẽ điều gì cũng mập mờ, người xung quanh có nhìn cũng nhìn không rõ. Đường Oanh cũng không biết cảm xúc của mình lúc ấy đích xác là ra sao, khi Thái hậu vuốt ve trên lưng nàng. Chỉ vài cái xoa lưng an ủi mà thôi, khi nàng còn là một đứa trẻ, đôi khi vẫn được Thái hậu dỗ dành bằng cách ấy. Nhưng là, cái vuốt ve đêm qua thật sự không giống, có gì đó rất khác biệt, chần chờ mà lạ lẫm, dịu dàng lại khiến trái tim nàng nhảy lên.
Là bất ngờ, là xúc động, là vui mừng, nhưng cuối cùng vẫn là ngại ngùng luống cuống, chỉ đành quay lưng bước đi, để lại một tiếng 'A Y'. Tháng năm nối tiếp, Nhan Y mang ơn che chở cho nàng an khang, chỉ bảo cho nàng trưởng thành, nhưng nàng lại hi vọng người kia không phải a nương của mình.
Lại thêm một đêm thâu không ngủ.
Ngày hôm sau, Hải đường ngoài Tây phủ Tuyên Thất điện nở rộ. Sắc hoa rực rỡ, phủ kín đình hầu.
Trong Tuyên Thất điện, cung nhân tất bật quét dọn. Cuối xuân, hoa rơi hoa nở cũng là vòng luôn hồi mà thôi, dù thế, đến khi chính tay quét đi cành hoa cánh lá rơi rụng trên đất cũng không tránh được đôi phần cảm thán đáng tiếc.
Trước khi tảo triều, Đường Oanh vẫn ghé Trường Nhạc điện thỉnh an Thái hậu, cười cười nói nói như thường ngày vẫn vậy, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Hai người cũng thập phần ăn ý, không hề đả động nhắc tới ngày hôm qua, mà đặc biệt là chuyện đêm qua. Chuyện đêm qua đã biến những người vốn cẩn trọng bình tĩnh như Nhẫn Đông và Thanh Đại đây choáng váng hồ đồ. Mới đầu cảm thấy không có gì đáng lưu tâm, Hoàng đế và Thái hậu xưa nay vẫn thân thiết như vậy, nhưng suy nghĩ cho kĩ, càng nghĩ càng thấy có điểm lạ lùng không thích hợp. Nhưng rồi nghĩ thêm nữa, dù có nghĩ thế nào cũng vào ngõ cụt.
Rời khỏi Trường Nhạc điện, thánh giá hướng về phía Cẩn Thân điện. Ngang qua đình uyển, Đường Oanh nghiêng đầu nhìn lác đác vài nhánh Hải đường rơi ngay dưới gốc, có chút bần thần, suy nghĩ chuyện thế gian. Nàng chợt có chút hoảng hốt, nghĩ tuy rằng sức sống của vạn vật trên đời quả có quật cường, nhưng suy cho cùng dù có mạnh mẽ đến đâu cũng chẳng đối chọi được với thời gian. Nàng nhớ đến Sở Vương. Tỉ như Sở vương, vừa năm ngoái vẫn thân cường thể kiện, uống rượu mua vui, vậy mà chớp mắt đã thành người thiên cổ.
Sinh lão bệnh tử là vòng tuần hoàn không ai có thể nói trước, chẳng ai có thể tránh được. Có chăng, cũng là chỉ có thể nắm lấy khoảnh khắc của hiện tại trong lòng bàn tay mà thôi.
Hôm nay là một ngày không thanh nhàn.
Cách đây không lâu hải thương Lãng Cơ quốc muốn mượn cảng của Hải Châu, lại yêu cầu thông đường biển. Hải Châu xưa nay không có lệ cho ngoại bang mượn cảng, đương nhiên việc này là bất khả thi. Cổ nhân vẫn nói nhập gia tùy tục, đứng trên lãnh thổ của vương triều nhà Tấn, há lại không y theo quốc pháp Tấn triều chăng? Quan viên Hải Châu cũng đã lấy lễ đãi ngộ, nhưng hải thương không những không lùi mà còn tiến, ỷ vào bên mình thuyền lớn người đông, hô hào lên bờ, xung đột với quân binh Hải Châu, kết cục hai bên đều có thương vong.
Vốn là việc nhỏ mà thôi, sứ giả có thể dùng ngôn quan để giải quyết, rốt cuộc lại thành một hồi rắc rối ảnh hưởng đến mối bang giao. Đã liên liên quan đến bang giao giữa hai nước, đương nhiên không thể nào xử trí qua loa.
Chờ đợi mấy ngày, gần đây sứ giả của Lãng Cơ quốc cũng đã đặt chân tới đất Đại Tấn. Hồng lư Tự khanh Tiết Giai phụng thánh chỉ, tiếp đãi sứ giả ngay tại Tứ Phương quán. Tiết Giai nhạy bén sâu sắc, cuối cùng hiểu ra điểm mấu chốt, Lãng Cơ quốc thực sự còn có ý đồ khác, hiểu ra rồi vừa mừng vừa giận. Nhập triều bẩm báo, đại thần công khanh vừa nghe đã nhao nhao, tuy là cãi vã tranh luận gay gắt, rốt cuộc cũng nhất trí với phương án cuối cùng – Sứ giả cứ để ở lại Tứ Phương quán, coi như không có động tĩnh phản hồi, cốt để thăm dò thái độ mà thôi, mười ngày nửa tháng sau tiếp tục thương thảo cũng chưa muộn.
Cứ án binh bất động hơn nửa tháng, lần thứ hai giao thiệp sứ giả của Lãng Cơ quốc đã mềm mỏng vài phần, nhưng ý tứ chẳng lùi một phân. Ý từ rằng Lãng Cơ quốc xưa nay trọng phẩm vật Trung Nguyên, giao thương giữa hai nước cũng là thuận lợi, mà Đại Tấn không cho mượn cảng ở Hải Châu, đây rõ ràng là ý bất hảo, không những gây khó khăn cho đường giao thương mà còn ảnh hưởng đến lòng tin và danh dự.
Ánh nắng trong điện đang vừa vặn, trầm hương vừa đốt bay lượn lờ, thích hợp cho người ta dưỡng thần tĩnh tâm. Bầu không khí khoáng đạt thư thái bị cơn giận của Hồng lư Tự khanh Tiết Giai đánh gãy: "Chuyện này nói đi nói lại, rốt cuộc quan viên Hải Châu đã làm gì sai? Lên bờ là bọn họ lên bờ trước, ra tay cũng là bọn họ ra tay trước, bây giờ lại muốn nhân dịp này đề yêu sách?"
Tiết Giai nổi nóng, chắp tay sau lưng bước tới bước lui trước Ngự án, cả giận: "Bệ hạ, vương triều Đại Tấn đã mấy trăm năm, không thể dễ dàng nhượng bộ như vậy chứ?"
Nhìn Tiết Giai như vậy, Tiêu Thận vuốt chòm râu, vẫn đứng nguyên tại chỗ, chỉ có đầu mày phảng phất ý cười. Năm nay Tả tướng Tiêu Thận đã có tuổi, khí độ vẫn chẳng hề khác xưa là bao, tinh thần nhanh nhạy chẳng kém người trẻ tuổi. Nhìn Tiêu Thận như vậy, những người khác trong điện cũng hiểu, chỉ có Tiết Giai chìm nổi nơi quan trường đã bao năm, rốt cuộc vẫn nóng nảy nhiệt huyết như ngày đầu.
Trước, Tiêu Thận và Nhan Tốn tranh đấu gay gắt, một hồi phong vân. Nay lại chỉ yên lặng nghiêm nghị, đứng yên chẳng nói, mặc cho ánh mắt nhìn về phía mình cũng chỉ bất động thanh sắc, sóng vai đứng đối diện Nghiêm Ngật.
Còn Nghiêm Ngật, không phải Nghiêm Ngật không thấy cảnh tượng trước mắt, mà là đang đợi cho Tiết Giai bình tĩnh trở lại. Trong điện rơi vào yên lặng, lúc ấy Nghiêm Ngật mới tiến vài bước tới trước Ngự án, kính cẩn lên tiếng: "Bệ hạ cho rằng chuyện này nên xử trí thế nào?"
Tiêu Thận liếc nhìn Nghiêm Ngật, đầu mày càng thả lỏng. Hắn đã có tuổi rồi, ước chừng vài năm nữa cũng sẽ cởi quan phục, tháo mũ chuồn. Quân chủ còn trẻ, Nghiêm Ngật đúng thực là người năm xưa hắn tiến cử, nhưng đường dài mới biết ngựa hay, Nghiêm Ngật có tận tâm tận lực phò tá quân chủ hay không, bản thân Tiêu Thận cũng chẳng thể chắc chắn mười phần. Bởi vì như thế, nhìn thấy tiềm năng nơi Nghiêm Ngật, Tiêu Thận lập tức tiến cử hắn lên Tả Tướng, cũng coi như là một dịp lửa thử vàng.
Như bây giờ, dù là có quyền có hành, có cả khả năng tác động lên Hoàng đế, Nghiêm Ngật lại lập tức hỏi ý tứ Bệ hạ.
Nếu nói là tâm cơ kín kẽ, giả vờ mà thôi – một hai lần còn có thể. Nếu năm tháng qua đi vẫn luôn như thế, có thể thấy rằng tâm ngay tính thẳng, Tiêu Thận không nhìn lầm người.
Tuy thần tử không thể đối mắt với quân chủ, nhưng giờ khắc này Đường Oanh ngồi trên ngự giai, chợt có cảm giác tất cả đều đang nhìn mình với con mắt nghi ngờ. Nàng đăng cơ khi tuổi còn đang nhỏ, trước có Thái hậu nhiếp chính, sau có trọng thần phò tá, kế thừa đại thống vốn đã an ổn, cũng chưa gặp phải trở ngại gì quá lớn. Cho tới hôm nay chuyện một tay Đường Oanh gây dựng thành công quả thực chẳng có nhiều, chưa đủ để thần tử - nhất là đại thần tiền triều, tin phục.
Đường Oanh không chỉ muốn nắm lấy quyền lực, mà còn muốn nắm chắc quyền lực. Có nhiều chuyện tương lai, cần phải có quân uy mới có thể thực hiện, mà muốn có quân uy, nhất định phải có năng lực và bản lĩnh.
Muốn chứng tỏ năng lực và bản lĩnh, cần phải lập chiến công.
- -- Hết chương 67 ---
Không lan quyên tới nội dung tập này lắm nhưng mỗi khi tới cảnh của Tiêu Thận là lại nhớ chuyện năm xưa Thương Tán tiên sinh ăn mất con chim bồ câu đưa thư của Tiêu tướng....