Như thế nào mới tính là vi lễ
Hoa Hải Đường trồng nơi Tây phủ của Tuyên Thất điện nay đã chớm nở, chẳng bao lâu nữa sẽ tỏa hương ngào ngạt. Mưa rào chẳng dứt, trăm ngàn giọt mưa đáp xuống mái ngói, cuốn theo gió đêm, mà ngoài kia cây cỏ hoa lá tắm trong mưa. Đêm mưa qua đi, sáng mai hẳn sẽ hiện ra bức tranh đô thành tràn ngập xuân sắc, mười dặm trời quang.
Nhưng ấy là chuyện của sáng mai.
Trở về từ Thái Y viện, Đường Oanh từ ấy đến nay vẫn ngồi dưới mái hiên mà dõi về phía đình uyển, ngưng thần nhìn nơi Hải Đường đang lay động trong mưa gió. Mưa rào gió lớn, dù rằng có mái che cũng chẳng tránh được ướt nơi vạt áo, mà đêm thâu trời lạnh ở ngoài trời lâu cũng chẳng phải chuyện tốt, nhưng Trì Tái và Thanh Đại vẫn còn đang ở Nhật đàn chưa về, Ngọc Trúc đành tự mình tiến đến khuyên nhủ.
Ngọc Trúc nói: "Bệ hạ, đường dài gió bụi mệt mỏi, có chuyện khó ngày mai vẫn có thể cùng mọi người giải quyết. Trước mắt vẫn là nên nghỉ sớm thì hơn."
Ngọc Trúc nói xong, bốn bề lại rơi vào yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi gió thổi quanh quẩn trên không. Có lẽ là yên tĩnh quá mức, tiếng gió tiếng mưa lúc này lại trở nên tịch liêu đến lạ, khiến tâm tình người ta trầm xuống, đột nhiên chẳng biết vì sao mà cảm hoài sầu muộn.
Khuyên nhủ không có kết quả, Ngọc Trúc lùi lại một bên, cũng không nói thêm gì nữa.
Đường Oanh vẫn lẳng lặng ngồi, sống lưng xưa nay luôn thẳng nay đã vì chán nản mà còng xuống. Mưa gió càng lúc càng lớn, nước đọng trên mái lưu ly trượt xuống, rơi thành hàng, đáp trên vạt áo bào. Ánh mắt rời khỏi Hải Đường, nàng ngửa đầu nhìn lên không, chợt tự hỏi tầng mây kia đến khi nào mới bị đẩy đi, ngày mới đến khi nào mới tới.
Vừa rồi Y chính đã thừa nhận kết luận mạch chứng hơn một năm trước hắn trình lên cho nàng là ngụy tạo, đây là mệnh lệnh của Thái hậu, mà mệnh lệnh của Thái hậu hắn không dám không theo. Hắn theo Thái hậu, cuối cùng bất đắc dĩ phạm vào tội khi quân. Kết luận mạch chứng năm trước là ngụy tạo, vậy kết luận mạch chứng lần này chắc chắn là thật.
Đường Oanh nay đã minh bạch, khó trách vì sao mỗi năm qua đi Thái hậu càng thêm sợ lạnh, vì sao tay chân luôn như băng, vì sao một năm trở lại đây đã không còn cho nàng tới bầu bạn lúc đêm khuya. Là kết luận mạch chứng, là nhiều chuyện khác nữa, Thái hậu đây là cố ý giấu diếm, không muốn để Đường Oanh biệt thân thể mình đã đến hồi kiệt quệ, đôi mắt mình đã mù lòa.
Đường Oanh không hiểu, vẫn luôn không hiểu vì cái gì mà người kia từ đầu đến cuối luôn muốn lừa gạt nàng. Giả nếu bệnh đã phát từ nhiều năm trước, chỉ cần là sau khi đăng cơ, nàng đã có thể chiếu lệnh ban chỉ chiêu danh y hiền tài trong thiên hạ, ai dám không theo? Y chính không chữa được là do đám người ấy vô năng! Cả một triều đại thịnh thế, đâu thể không có người tài?
Đường Oanh tin, dù là bệnh gì cũng nhất định có thể chữa khỏi.
Một đêm mưa rơi gió thổi, bình minh đã đến trước cửa son.
Sắc trời lúc này tờ mờ sáng. Mưa đã vãn, gió đã ngừng. Hải đường bắt đầu nở, sắc đỏ sắc xanh xen kẽ, mưa đọng trên tán lá cành hoa, trượt xuống, rơi tí tách.
Dưới mái hiên vẫn có một người. Người ngồi xuyên đêm, tĩnh lặng bất động như bức tượng đá, không nói một lời. Thẳng cho tới khi ánh nắng ban mai thoát khỏi tầng mây, chiếu xuống mặt hồ, cho tới khi tiếng đồng hồ nước vang lên, người mới thức tỉnh. Ánh mắt vô hồn lúc này lấy lại được chút thanh tỉnh.
Ngọc Trúc tiến tới, đỡ tay chủ tử đứng dậy.
Ngọc Trúc vừa chạm phải bàn tay của Đường Oanh liền nhíu mi nói nhỏ: "Bệ hạ vừa mới khỏi bệnh, bây giờ lại nhiễm phong hàn thì biết làm thế nào cho phải? Trước hết nhập điện đổi xiêm y đã, bệ hạ?"
Nhưng Đường Oanh bình thản: "Không cần." Nàng vừa nói vừa bước về phía trước, dáng vẻ gấp gáp. Dù chưa nói Ngọc Trúc cũng đã biết chủ tử muốn tới nơi nào, căn bản chỉ có đối với Thái hậu, Hoàng đế mới có dáng vẻ khẩn trương đến thế. Phần tình cảm này, rõ ràng không phải huyết thống tình thân, Ngọc Trúc vẫn luôn cảm thấy có điểm vô cùng đặc biệt. Đặc biệt như thể...
Ngọc Trúc bị suy nghĩ của mình dọa cho sợ đến thiếu chút nhảy dựng, đến lúc hoàn hồn đã thấy chủ tứ dừng bước. Dưới tán Hải Đường có vũng nước nhỏ, trên vũng nước ấy có một đóa hoa đang trôi nổi, ước chừng là lìa cành vì gió lớn đêm qua. Rõ ràng là đầu xuân, sức sống dạt dào như thế, rốt cuộc lại vì một đêm mưa gió mà chưa kịp nở rộ đã tàn lụi. Đường Oanh nhìn nụ hoa trôi trên mặt nước, lại nhìn lên tán cây kết đầy nụ hoa, như có điều suy ngẫm. Ánh mắt trầm ngâm mà đôi mắt thanh triệt trong suốt, phảng phất như đang nhìn hoa nhớ người.
Long liễn đã đợi ngoài kia, chỉ một lát sau Đường Oanh đã tới Vị Ương cung.
Vị Ương cung lúc này, mới sáng sớm mà dường như đã chuẩn bị sẵn sàng để nghênh Thánh giá. Cung nhân nhanh chóng lui ra, vì thế chẳng bao lâu sau trong điện đã chỉ còn lại hai người. Cửa điện đã đóng, ngăn cách trong ngoài, nơi đại điện chợt trở thành một nơi không ai có thể xâm nhập, lời gì cũng có thể nói ra, chuyện gì cũng có thể xảy đến.
Thái hậu ngồi trên giường, nàng nhìn Đường Oanh yên lặng trầm mặc như có điều muốn nói lại thôi, bèn vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình, ngữ điệu đạm nhiên đến mức có chút lạnh nhạt: "Tới đây, ngồi xuống rồi nói."
Đêm qua Thái hậu đã ngủ, nhưng sáng nay vừa thức giấc đã nghe cung nhân thuật lại sự tình, nàng liền biết Đường Oanh đêm qua đã đến. Đến rồi mà không vào, sáng nay chưa tới giờ Mẹo mà Y chính đã nôn nóng chờ sẵn, ý tứ muốn từ quan, đương nhiên chẳng khó để hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Bệnh tình của nàng, cuối cùng vẫn là không thể lừa gạt mãi được đi.
Tầm mắt Đường Oanh dừng lại trên khuôn mặt Thái hậu. Sáng sớm, một tầng son phán rất mỏng khiến trang dung Thái hậu nhẹ nhàng thanh đạm, đôi mắt đẹp lại càng thêm nổi bật. Đường Oanh nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy, rõ là đang quan sát xem xét, vừa nhìn vừa nghĩ lại lời Y chính nói – từ giờ cho đến khi hoàn toàn không còn nhìn thấy gì nữa cũng cần đến ba năm năm năm. Nàng vẫn là không yên lòng, nàng nghi ngờ mình vẫn đang bị lừa gạt.
Thái hậu thấy thế, cuối cùng chỉ nở nụ cười. Kéo người kia ngồi xuống bên cạnh mình, cười nhẹ mà nói: "Ta vẫn nhìn thấy, thấy rất rõ, chỉ là vào đêm sẽ không rõ như ban ngày." Biến chuyển cần có thời gian, nay nàng cũng vẫn có thuốc kéo dài thời gian, trừ đôi lúc bất chợt đầu váng mắt hoa, ban ngày nàng cũng không khác người khỏe mạnh là bao. Nhưng nàng hiểu người kia đang lo lắng điều gì, cũng chỉ có thể nói lời an ủi.
Một bộ dáng vân đạm phong khinh, như thể người bị bệnh không phải là mình, lại cũng chẳng vì bao năm dối gạt giấu diếm mà có vẻ ăn năn áy náy, tựa như việc này là hợp lẽ thường, không có chỗ nào không ổn. Dáng vẻ này khiến Đường Oanh càng đau lòng, cũng càng tức giận, rốt cuộc chỉ nói: "Không sao cả, sẽ trị khỏi, nhất định sẽ khỏi. Lưu Hiệp vô năng Thái y viện vẫn còn nhiều người khác, mà dù cả Thái y viện đều vô năng, người tài trong thiên hạ không khi nào là không có, ta sẽ tìm. Nhất định sẽ khỏi."
Lưu Hiệp thân là Y chính, là Chưởng quản Thái y viện, hắn một bề là tinh thông y thuật, một bề là đức cao vọng trọng, Thái y viện còn có ai hơn? Lại nói, nhân tài trong thiên hạ... Phụ thân của Dư Sênh từ quan thoái ẩn, quen biết nhiều nhân tài trong giới học sĩ Giang Nam, những năm qua đều đã lực bất tòng tâm. Tống Tắc, Nhan Thù dù không phải xuất thân danh gia y học như nhiều năm du tẩu nơi giang hồ, khắp chốn sơn hà bách xuyên đều đã đặt chân tới, nghe nhiều thấy nhiều, mà rốt cuộc cũng đều thúc thủ vô sách.
Nhưng lời Đường Oanh nói, nhẹ nhàng nhưng kiên định, ngây thơ mà đáng tin, chỉ là không rõ lời này nói ra để trấn an Thái hậu hay trấn an chính mình.
Đôi mắt nổi tơ máu, thần sắc mệt mỏi rõ ràng, khi nãy có chút mất bình tĩnh siết lấy cổ tay Thái hậu, lúc này Đường Oanh thở dài, thu tay lại, có chút khó nói thành lời: "A nương, ta..." Ngày ấy chính nàng đã hứa về sau tuyệt đối không phạm lễ tiết, nhưng hai chữ lễ tiết này càng lúc càng khiến nàng mờ mịt. Đối với hai người mà nói, thế nào mới tính là vi lễ? Tỉ như khi nãy, thân cận một chút, khi xưa vẫn là vi lễ, nhưng bây giờ thì sao, sau này thì sao?
"Ta tưởng rằng Bệ hạ sáng sớm đã khởi binh vấn tội, ta sai rồi sao?" Vừa nhìn đã biết người này một đêm không ngủ. Thái hậu đưa bàn tay áp bên sườn mặt người ấy, ôn nhu nhưng không hề lạnh nhạt, khiến tâm tình Đường Oanh càng thêm bất an.Sự an ủi của Đường Oanh, nàng không thể đáp lại một cách trực tiếp, vì thế mà đẩy chủ đề sang một hướng khác, khiến cho Đường Oanh nhất thời không biết đáp lại ra sao. Lời nói dùng từ ngữ nghiêm túc, ngữ điệu lại rõ ràng đang chế nhạo, chủ ý khiến người kia khẩn trương khó xử.
Vừa nói, ngón tay vẫn vừa lướt trên sườn mặt Đường Oanh, tựa như đây là lời xin lỗi duy nhất mà Thái hậu có thể cho nàng, bồi thường lại tất cả những chuyện đã qua.
Nhưng Đường Oanh nghe câu hỏi kia xong, trầm tư rồi nghiêm mặt: "Đương nhiên không phải khởi binh vấn tội. Ta lo lắng cho ngài. Y chính không rõ nội tình, ta muốn trực tiếp hỏi ngài chuyện này rốt cuộc là do ai gây nên? Mà ngài, vi sao giấu diếm?"
Muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, giải độc cũng như vậy. Nếu biết được danh tính người hạ độc, vô luận là hắn muốn gì, hoặc vô luận là dùng tính mạng hắn đánh một ván cược, Đường Oanh tin chắc chắn sẽ khiến hắn giao cách giải độc, chẳng phải chuyện khó. Nhưng nhiều năm qua đi như vậy, sợ rằng độc nay đã vào đến cốt tủy, dù có giải được cũng khó có thể trừ tận gốc.
Nhưng rốt cuộc là do ai gây nên?
Thời gian trôi đi, đã qua hơn mười năm, nay hồi tưởng lại chuyện cũ vẫn như còn ngay trước mắt. Có tiền căn, ắt sẽ có hậu quả. Thái hậu cúi đầu, buông một tiếng thở dài: "Trường Canh, trước ngươi, ta từng nuôi dưỡng bốn đứa trẻ."
Đường Oanh không rõ vì sao Thái hậu kể tới chuyện này, nhưng cũng vẫn gật đầu: "Ta biết." Mặc dù chưa từng đề cập, bốn vị hoàng huynh không cùng huyết thống này của nàng đều là tôn tử của hoàng thất, vừa qua đời đều sẽ được truy phong, lễ tế hàng năm đều được tế tự theo điển lễ, đương nhiên nàng phải biết.
Thái hậu buông mi, khép đôi mắt lại, dường như không muốn nghĩ lại cảnh tượng bi thảm lúc đó. Một hồi sau, nàng mở mắt, hàng mi hơi rung động: "Ngoại tổ phụ của ngươi năm chưa bị quyền thế che mắt, một lòng nuôi chí soán quyền đoạt ngôi. Trước, mặt ngoài là trung thần tận tậm để đổi lấy tín nhiệm của hoàng thất, sau lại gả nữ nhi vào cung, tạo dựng liên hệ với hoàng thất, thân phận quốc thích đương nhiên sẽ càng dễ bề kéo bè kết phái, củng cố thế lựng."
Đường Oanh yên lặng lắng nghe, có chút ẩn ẩn bất an.
"A Kỳ... là Nguyên hoàng hậu của Tiên đế. Nàng yếu ớt từ nhỏ, không có khả năng giúp hoàng thất khai chi tán diệp. Nhan thịe sợ nàng không thể có con, lại sống không được lâu, ngồi không vững trên Hậu vị, Nhan thị sẽ mất vị trí nơi hậu đình. Vì thế cho nên, vừa dịp ta đủ tuổi liền gả ta vào cung, coi như tính toán lưỡng toàn. Mẫu thân ta ở Kim Lăng, khi ấy hoàn toàn không biết phu quân mình có tâm tư như thế. Nếu biết, mẫu thân chắc chắn sẽ không tha thứ."
Thái hậu xưa nay ít khi mất bình tĩnh, nay lời nói lại tràn ngập ai oán bất bình: "Mẫu thân là người ngay thẳng, tới khi phát hiện phu quân mình lại là người lòng lang dạ sói mưu đồ bất trung như thế, nàng bèn lấy mạng ra bức." Thái hậu dừng lại, không nói tiếp nữa. Đây là vết thương chưa khi nào lành của nàng, nàng không muốn chạm vào thêm nữa, mà cũng là vì khi ấy nàng không ở Kim Lăng, cụ thể ra sao chưa từng rõ ràng, sao có thể nói thêm gì nữa?
Ngày mẫu thân rời khỏi thế gian này cũng là ngày đại hôn của nàng. Thực buồn cười đến cực điểm.
Đường Oanh phủ bàn tay mình lên bàn tay Thái hậu, nắm lấy, dáng vẻ đau thương khiến nàng muốn kéo người kia lại, ôm trong lòng mình, nhưng rồi rốt cuộc lại thôi. Thái hậu cũng không né tránh, bàn tay có chút run rẩy, rốt cuộc cũng để Đường Oanh nắm lấy.
"Mẫu hậu qua đời, ý niệm soán quyền đoạt ngôi cũng chẳng còn. Nhưng lại có một người khác, tà tâm bất tử. Năm đó A Kỳ bệnh nặng không qua khỏi, không lâu sau hoăng thệ, từ ấy ta tiếp quản chuyện trong cung. Tiên đế từ ấy cũng tiều tụy, dưới gối không có hoàng tự, chỉ đành chọn ra những đứa trẻ ưu tú trong tôn thất, nuôi dưỡng trong cung, đợi ngày lập Trữ vị."
"Bất quá... chỉ hơn một tháng, đứa trẻ đầu tiên đã qua đời. Nguyên nhân tử vong là trúng độc. Thiện thực trong cung đều do quan lại phụ trách, ta xưa nay không hỏi đến, sau đó điều tra cũng không ra kết quả. Ta biết, tất có ẩn tình, bèn âm thầm cho thân tín điều tra. Sau đó Tiên đế chọn ra hai đứa trẻ khác, lần này là đôi huynh đệ song sinh. Vì chuyện cũ, ta càng thêm cẩn trọng với chuyện thiện thực, đồ ăn uống đều cho kiểm tra kỹ càng mới dùng. Sau ấy không lâu điều tra vừa lúc cũng đã có kết quả, ta kinh hãi, muốn nhanh chóng báo lên cho Tiên đế, nhưng Nhan Tốn đã đi trước một bước."
- -- Hết chương 60 ---
Lời editor:
Kính thưa quý bạn và các vị, chuyện là thế này.
Hồi đó hơn 20 chương Lưỡng Đô Kí Sự đã edit gần hoàn thiện rồi mà bay hết vì laptop chết ngắc không cíu được, thêm với một năm bận rộn nữa và thế là tui đã ra quyết định rửa tay gác kiếm thoái ẩn giang hồ:') Hôm nay ngày cuối cùng của năm tui mới log vào wattpad, thế rồi sau nửa ngày suy nghĩ tui đã quyết định comeback lấp nốt hố còn dở aka 15 chương Trung Cung Lệnh + 40 chương Lưỡng Đô rồi thoái ẩn giang hồ một thể cho nhẹ nhõm. Để hố ở đây mà lặn hẳn thì cũng không có tâm với nghiệp edit lắm. Lâu như vậy rồi nên hẳn là cũng không còn reader nữa đâu, cơ mà tui sẽ bắt đầu chạy marathon từ hôm nay, cho xong:')