Lưỡng Đô Ký Sự

Chương 4: Yên chi




Hoàng quyền

Đoan Vương là tôn thất nhánh xa, năm xưa khi còn là Vương Thế tử, nhập cung bầu bạn bên Hoàng đế. Tái Hữu đế và Đoan Vương xấp xỉ tuổi nhau, cùng nhau chán ghét đám vương hầu xu nịnh, chẳng mấy chốc mà thành huynh đệ tình sâu nghĩa nặng, Tái Hữu đế quý trọng nuông chiều Đoan Vương vô cùng. Năm ấy Tái Hữu đế bắt đầu nắm quyền chấp chưởng, Đoan Vương cũng đã tròn mười lăm, theo lý cũng đã đến lúc phong Vương, cấp đất, thế nhưng Hoàng đế không bằng lòng, muốn hắn ở lại trong cung. Nào ngờ Đoan Vương lại bị lời tiểu nhân che tai bịt mắt, nhất định muốn được phong đất, cuối cùng lại bị cuốn vào Bát Vương chi loạn.

Bình định được phản loạn, Hoàng đế dù là có đau lòng, thế nhưng không còn cách nào khác, xuống tay ban chết cho những người không biết ân hận hối cải, còn những người biết quay đầu ăn năn, giam lỏng trong bốn bề tường cao của Tông Nhân Phủ[1]. Riêng Đoan Vương, Hoàng đế là người nặng tình nghĩa, bản tính do dự thiếu quyết đoán, giết thì không nỡ, giam hắn trong Tông Nhân Phủ thì lại cảm thấy thực chướng mắt phiền lòng. Thương nghị với trọng thần, cuối cùng hủy bỏ tông tịch, biếm làm thứ dân, lưu đày đến đất Cô Tô vắng lặng, tam ti Cô Tô thành trông giữ, cả đời gia quyến không được phép đặt chân tới Yến Kinh.

[1]: Truyện phỏng Minh, cho nên đây là một cơ quan được thành lập bởi Minh Thái Tổ, tên Đại Tông Chính viện, sau chính thức đổi tên thành Tông Nhân phủ. Chức năng, chuyên quản lý nội bộ hoàng tộc (tông tịch, ngọc phả...) các vấn đề liên quan đến tôn thất (Vương - Công - Hầu).

Hàng tháng Bố Chính sứ[2] Cô Tô thành sẽ cho người tới phát ngân lượng và vải vóc, cũng không thể chết, nhưng đủ để tỉnh dậy từ hồi mộng vinh hoa phú quý khi xưa.

[2] Chức quan trong ty Bố Chính - ty cấp địa phương, phụ trách các vấn đề tài chính, hành chính như thuế khóa, đinh điền, đê điều, hộ tịch lẫn trọng trách truyền đạt chính sách và chủ trương của triều đình.

Nhũ mẫu nhà Đoan Vương cũng chỉ là bá tính bình thường mà thôi, là một người nghèo khó, cả đời sống trong thôn nhỏ, hài tử lại còn quá bé, vậy là không một dấu hiệu báo trước, cũng theo Lưu Đạc vào cung. Một dã phụ nơi nông thôn, đừng nói đến Đế đô Yến Kinh tài tử giai nhân bốn phương đổ về, ngay cả đến lầu gác trong thành Cô Tô cũng chưa từng dám đặt chân vào. Một đường đi vội không ngừng nghỉ, tuy rằng roi da thúc ngựa, gió lạnh thấu xương, thế nhưng đôi lúc kéo rèm lên nhìn ra, ấy là một lần miệng há ra không thể khép lại.

Đứa trẻ nằm trong lòng nhũ mẫu, ngủ say. Lớp chăn bông dày dặn bao bọc nàng, nom như một nắm bột nếp. Khi ấy Lưu Đạc sai người đi đốt than sưởi đặt trong xe, nhũ mẫu lại nói không thể, sợ Tiểu quận chúa còn nhỏ, không chịu được hơi nóng của than. Hắn đành cho người dẹp chậu than đi, nhưng lại sai mang lên hai lớp chăn bông, lúc ấy mới yên tâm.

Nhũ mẫu xoa xoa vỗ vỗ lưng đứng trẻ, ngâm nga đoạn ca dao sơn dã dỗ dàng, lại nhớ tới mấy lời Đoan Vương và phu nhân nói riêng với nàng trước khi lên đường, không khỏi cau mày. Cũng không nhiều lời, Đoan Vương căn dặn vài điểm quy củ cơ bản trong cung, mà Vương phi, xưa đã mất một nhi tử, nay nữ nhi cũng bị cướp đi, lời nói cũng trở nên bạo gan, nói với vú nuôi: "Tuyển Trữ quân? Trữ quân cái gì? Loại chuyện thế này sao lại đổ lên đầu chúng ta? Ta nghe nói Hoàng Hậu này ban ngày thì phiêu diêu lãnh đạm như thiên tiên, mà đêm xuống liền biến thành hồ tinh, hút tinh khí của trẻ con mà sống đấy! Ngươi đi nhìn xem có phải hay không, nếu quả thực là như vậy, nhất định phải bảo vệ nữ nhi của ta cho tốt, đừng để Hoàng Hậu có cơ hội hãm hại con bé."

Qua vài con phố, nhũ mẫu lại vén rèm lên xem, thấy nơi đây vắng vẻ thưa người, không có gì náo nhiệt mới buông màn xuống, thế nhưng cũng không biết Hoàng thành đã ngay gần.

Xuống xe ngựa, lên một chiếc kiệu, kiệu vào cổng son.

Đứa trẻ ngủ rất an ổn, thái giám nâng kiệu, bước chân nhẹ nhàng, con đường lát gạch đá vừa được dọn tuyết, có chút trơn ướt, nhưng kiệu vẫn rất vững vàng.

Trái tim của nhũ mẫu đập loạn, nhẩm lại những lời Đoan Vương đã dặn dò, rằng vào cung rồi, không được nhìn nhiều, không được nghe nhiều, cũng không được nói nhiều. Ngồi bên trong cỗ kiệu quý giá, mí mắt cũng không dám mở ra.

Ngồi một hồi lâu, kiệu dừng. Nội thị vén màn, vẻ mặt tươi cười.

Nhũ mẫu ôm đứa trẻ trong vòng tay, vẻ mặt ngơ ngác, bước qua ngưỡng cửa. Bước vào, lặng người ngay tức khắc.

Đoan Vương đã nói cho nàng biết rằng quảng trường trước Thái Hòa điện này, trừ Hoàng đế ra, dù cho có là ai cũng phải xuống kiệu, đi bộ. Đi hết khoảng không rộng lớn này trước Thái Hòa điện, lúc ấy mới có thể vào điện, khi vào phải vào từ lối ở hai bên. Đoan Vương lo lắng nhũ mẫu không hiểu, nói đến khúc chiết ngắn gọn, nàng cũng tự tin rằng mình đã hiểu tường tận rồi. Có điều lúc này đã bị quang cảnh trước mắt dọa sợ đến thất hồn lạc phách, chẳng thể nhấc được bước chân. Cấm binh trang nghiêm đứng gác, thân mang khôi giáp, đầu đội mũ sắt, tay cầm hồng thương, ai nấy hiên ngang oai hùng.

Nhũ mẫu cảm thấy như bước chân của mình đang đạp trên mây, đại não u mê không rõ ràng, bản thân mình đã vào đến được Thái Hòa điện bằng cách nào cũng không biết nữa. Đợi đến khi định thần lại, nhìn xuống dưới chân đã thấy mình đang bước trên sàn gạch một màu vàng hoàng kim sáng như gương soi. Thành tâm thành ý dập đầu, đôi môi trắng bệch run rẩy, đã quên sạch phải nói lời thỉnh an thế nào, cũng không ý thức được rằng mình đã đánh thức đứa trẻ kia.

Không dám ngẩng đầu nhìn lên, chỉ dám căng mí mắt, dùng khóe mắt quan sát xung quanh. Khóe mắt liếc nhìn những bậc cấp, lại thấy dường như ở kia có một bàn dài, vải vàng phủ kín, trên đó mặt một vật nhìn như hộp gỗ, trước nay chưa từng thấy, không nhịn được mà liếc mắt tới vài lần. Đột nhiên, một tiếng 'Coong!' vang lên, không biết là phát ra từ đâu, nghe tựa như tiếng chuông đồng vang lên mỗi sáng từ ngôi chùa trên đỉnh núi Cô Tô, nhưng rồi âm thanh lại dễ chịu hơn nhiều.

Nhũ mẫu tái mặt, lo sợ Lưu Đạc đã dẫn mình tới sai chỗ rồi, liệu có phải đã vào nơi thần quỷ rồi hay không, không chừng phu nhân nói đúng, Hoàng hậu là hồ tinh. Đang lúc hoảng loạn suy nghĩ, thanh âm ấy lại lần nữa vang lên, hai chân nhũ mẫu nhũ ra, nghiêng ngả.

Hoàng đế cười lớn, đưa tay chỉ vào quả cân đang lắc lư: "Không phải sợ, đây là đồng hồ, người Tây Dương dùng để xem canh giờ mà thôi."

Đồng hồ!

Đứa trẻ mở mắt, nhìn về phía kia.

Nàng, kiếp trước sống ở thế kỷ hai mốt, một chuyên viên điều chế nước hoa. Đêm đó cũng chỉ là tùy tiện dùng kính viễn vọng mình mới mua được mà quan sát thiên tượng một lát mà thôi, ai ngờ được đột nhiên không thể thở nổi, rồi cứ thế mà ngất đi. Tới thế giới này đã một năm, ngày này qua ngày khác sống ở nơi thôn dã vắng vẻ, ngay đến cửa chính cũng chưa thể bước ra nửa bước. Cha nương luôn nói những chuyện cơm gạo mắm muối, nhưng nàng không thạo chuyện hàng hóa giá cả, đã từng ấy thời gian cũng vẫn không biết rốt cuộc mình đang sống ở thời đại nào.

Tấn triều, nàng vẫn luôn cho rằng Tấn triều này chính là Tấn triều của Tư Mã Viêm ở thành Lạc Dương, nhưng nàng lại là họ Đường, không phải họ Tư Mã. Tuy nói phụ thân tạo phản, nàng ra đời cũng không được liệt vào tông tịch, thế nhưng họ Đường quả đúng là họ của Tôn Thất. Nghe người xung quanh nói chuyện cũng không khó hiểu, nàng đều hiểu được. Vừa rồi khép mắt quan sát bài trí trong điện, cảm thấy có vài phần giống với Tử Cấm Thành, mà nam nhân cũng không cạo nửa đầu buộc bím tóc, mà lại là nuôi tóc dài rồi xuyên trâm cài trụ trên đỉnh đầu. Lúc này nàng đã có thể cả gan đoán rằng có lẽ mình đang ở một triều đại song song với Minh triều, còn nhớ vào năm Vạn Lịch đế Minh Thần Tông, đồng hồ nước đã được Matteo Ricci đem vào Hoàng cung.

Nhũ mẫu được Hoàng đế ban ghế ngồi, lại càng thấp thỏm không yên.

Hoàng đế nói vài câu trấn an, trông đứa trẻ đang mở to mắt mà nhìn mình, khuôn mặt như tuyết trắng, vô cùng xinh xắn đáng yêu. Hoàng đế lại cúi đầu, dò theo Ngọc phả không thấy có đứa trẻ này, bèn hỏi: "Nàng xếp thứ mấy? Đã được ban tên hay chưa?"

Hoàng đế vừa khỏi bệnh, đầu đội Dực Thiện quan[3], viên lĩnh[4] đỏ rực thêu cửu long vần vũ bằng chỉ vàng trước ngực giúp hắn tôn lên chút khí thế uy nghiêm, nhưng ngữ điệu hòa hoãn, thanh âm không lớn. Nhũ mẫu dần bình tâm lại, nói bằng thứ giọng địa phương: "Hồi bệ hạ, tiểu Quận chúa còn có một ca ca. Nghe phu nhân nói khi ấy hắn không chịu được cái lạnh trên đường lưu đày nên đã chết cóng. Tên cũng đã có, trước cửa nhà có một con sông, dân bản xứ gọi là sông Oanh Hà, lão gia lo lắng tiểu Quận chúa sẽ sẽ giống như ca ca nàng, mong nàng có thể thu được linh khí của đất trời, để sau này thân cường thể kiện. Thế là mượn chữ Oanh, đặt cho nàng."

Nghe Lưu Đạc gọi Đường Oanh là tiểu Quận chúa, nhũ mẫu cũng có chút lanh lẹ, cũng xưng hô như vậy.

Đường Oanh thảng thốt trong lòng, nói những lời này là để cầu lòng thương hại của Hoàng đế đấy sao? Cũng không hiểu nhũ mẫu này lấy những lời này từ đâu.

Thời điểm phụ thân đặt tên cho nàng, nàng còn nhớ rõ. Phụ thân xoa xoa chòm râu, bộ dáng thâm trầm: "Cũng không biết liệu có nuôi sống nổi không, chi bằng gọi 'Oanh Hà' đi."

Mẫu thân nghe, liền phản bác: "Đường Oanh Hà? Chàng không chê khó nghe là được rồi."

"Vậy chỉ một chữ 'Oanh' thôi."

"Đường Oanh?" Hoàng đế hỏi lại, rồi như suy tư điều gì, cũng gật đầu, đóng sách lại, phân phó Từ Đức Hải dẫn Đường Oanh và nhũ mẫu tới Vị Ương cung.

Đường Oanh thức dậy rồi, nhũ mẫu cũng đổi tư thế ôm nàng. Một tay ôm lấy cổ nhũ mẫu, quay đầu nhìn lại, Hoàng đế vẫn còn đang nhìn theo nàng, ánh mắt mấy phần dịu dàng ôn hòa, lại dường như có cả mấy phần hoài niệm và hối tiếc.

Tâm tư Đế vương thâm sâu khó dò, tuy rằng kiếp trước Đường Oanh đã sống được hơn kém hai mươi năm, thế nhưng đối mặt với Quân vương trẻ tuổi chấp chưởng giang sơn, khống chế quần thần, nàng vẫn chỉ như là đứa trẻ mà thôi, không hiểu được, cũng không đoán ra. Cũng may mắn, dường như Hoàng đế là một người ôn hòa, chỉ có điều nàng không biết Hoàng hậu hút sinh khí, uống máu tươi của Hoàng tự kia đến tột cùng thì là người thế nào?

Hai cánh môi mỏng khẽ khép lại, khóe miệng câu lên một đường cong, cười một nụ cười nhàn nhạt. Môi son tựa như đóa hồng mai, khi cười, nở rộ trên làn da trắng nõn như ngọc tuyết, thậm chí nếu kề sát lại gần còn nghe thoang thoẳng hương hoa. Đường Oanh nhìn người trước mắt này, cảm thấy những lời đồn đại kia đều là thật quá vô căn cứ rồi. Nàng cảm thấy người này thật giống như một bóng hình trong một bức tranh đã phủ bụi ngàn năm, đã sớm cũ kỹ úa vàng, từ từ bước ra.

Xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề.[5]

[5]Đôi môi rất đẹp, cười lên rất duyên; Đôi mắt có hồn, con ngươi lấp lánh.

Lên tiếng, ngữ điệu ôn nhu, giọng nói êm tai: "Lặn lội đường xa, chắc hẳn là đói rồi. Nàng muốn ăn gì?"

Nhũ mẫu vừa nhìn thấy Hoàng Hậu đã không thể dời mắt được, nhưng cũng biết rằng không thể nhìn. Vốn cho rằng Đoan Vương phi đã là tuyệt thế mỹ nhân, há lại tưởng tượng được trên đời còn có người sở hữu dung mạo như thế này. Lại nghĩ về lời kia, nói Hoàng Hậu là yêu nữ, bất giác ôm lấy cánh tay, thậm chí không ý thức được đứa trẻ đã chạy ra.

Hoàng Hậu ngồi trên giường, Đường Oanh nghiêng ngả chạy về đây, hai tay giơ lên, nhũ mẫu muốn tới bắt về rồi lại liếc nhin Hoàng Hậu, rốt cuộc là mặc kệ đứa trẻ này thôi. Hoàng Hậu cười cười, đưa tay bế đứa trẻ kia lên, ôm vào trong lòng mình. Hoàng Hậu tuy rằng chưa từng sinh, nhưng đã từng dưỡng mấy vị tôn thất, chỉ là, Đường Oanh này là đứa trẻ nhỏ nhất.

Đứa trẻ vừa tròn một tuổi, cả người mềm mại, Hoàng Hậu không dám dùng sức, lại thấy nàng ngoan ngoãn nằm yên, không khỏi đưa tay xoa xoa đầu nàng. Ánh mắt Hoàng Hậu chuyển về nhũ mẫu, ý tứ chờ đợi câu trả lời.

Thấy nhũ mẫu ậm ừ: "Thích ăn... yên chi.[6]"

[6]: Son môi

Yên chi?

Hoàng Hậu nghi hoặc, đã thấy có ngón tay nho nhỏ đưa tới bên cánh môi mình. Hoàng Hậu yên lặng nhìn xuống, thấy ngón tay ấy chạm vào môi mình, đôi mắt to tròn, ánh mắt lấp lánh. Ngón tay còn dính yên ấy chi đưa tới môi, miệng nhỏ của đứa trẻ cười lên.

—- Hết chương 3 —

Editor mạn đàm:

Chiếc plotwist nho nhỏ ngay tập 3. Kiểu xuyên về trong thân xác đứa nhỏ thế này tương tự trong "Phải không, phải không, là hồng phai xanh thắm", điểm chung là xuyên về từ khi còn nhỏ thế này rồi dần dà sau này từ lối suy nghĩ cho tới tính tình sẽ hoàn toàn nhập vào trong thời đại, sẽ thành 'cổ nhân' chân chính.