Lương Điền Mỹ Thương

Chương 79-2: Kết thúc (2)




Lý Nhạc chạy lui chạy tới trong phòng dưới đất vài vòng, từ gian thứ nhất đi tới gian thứ ba, lại xuyên qua hành lang dài ba bốn mét vượt qua tảng đá lớn, nhìn qua nhìn lại bên trong hai gian phòng cuối, cuối cùng mắt không chớp nhìn chằm chằm cái tương tự như giá sách giá thuốc trong gian phòng thứ hai, lôi kéo Lý Noãn thở dài nói: "Nhị tỷ, nơi này đẹp hơn thư phòng của chúng ta

Lý Noãn cười nói: "Nếu muội thích, sau này mùa hè hãy tới đây trong đọc sách, chỉ là hai gian phòng phía sau hành lang các muội không được phép đi vào, sau này trữ rất nhiều tuyết, sẽ rất lạnh."

"Nhị tỷ, không phải đến mùa hè tuyết đều biến thành nước sao, sẽ không lạnh." Lý Nhạc trừng mắt nhìn, không hiểu nói.

Lý An, Chu Nguyên, Tô thị, Tương thị cũng đều nghi ngờ nhìn về phía Lý Noãn, đối với chuyện phòng dưới đất có thể trữ tuyết cũng rất nghi ngờ, ngược lại Lý Văn cười cười, cũng không có một chút xíu hoài nghi.

"Được rồi Nhạc Nhạc, tam đệ, Nguyên Nhi, còn có mẹ, Tương bà bà, mọi người tạm tha cho chuyện trước mắt đã, chúng ta đi lấy mang tuyết vào, lấp một phòng đầy tuyết, sau đó con sẽ mang những chai bình tới, đến khi bên trong đã chứa đầy nước, đợi ngày mai mọi người sẽ tin tưởng con." Lý Noãn cười nói, lại nhìn những thiết bị lắp đặt trong phòng dưới đất, hài lòng gật đầu cái, rồi cười đi ra ngoài.

Nhìn đám người Tô thị vẫn còn dáng vẻ đầu óc mơ hồ, Lý Văn cười nói: "Mẹ, gian phòng cuối cùng này chỉ cần đóng cửa lại, sẽ không tràn ra một chút khí lạnh nào, lại thêm phòng dưới đất này đông ấm hạ mát, chỉ cần chúng ta ít đi vào đi lại, mang theo khí nóng vào, để một mùa hè cũng không thành vấn đề."

"Cũng là lý lẽ này, cũng không biết có được hay không, nếu không được, chẳng phải làm cho phòng dưới đất này ngập nước ư, làm đẹp như thế, nếu như bị nước ngâm, sợ là sẽ hỏng." Tô thị còn có chút lo lắng nói.

Tương thị cười nói: "Liễu Nhi, Noãn Nhi nha đầu nhà chúng ta làm việc sẽ không có vấn đề, yên tâm đi, chúng ta nhanh đi lấy tuyết mang vào trong gian phòng cuối cùng cho nó, nó còn mang thai, bụng lớn, ngã sẽ không tốt."

Buổi tối, một gian phòng tận cùng bên trong phòng dưới đất chừa lại lối đi chưa tới hai mét cuối cùng bị lấp đầy, vốn phòng dưới đất ấm hơn bên ngoài lập tức lạnh lẽo, mà Tô thị và Tương thị lo lắng cho thân thể Lý Noãn, một khắc cũng không để cho nàng nán lại, đợi đến khi tất cả đều xử lý thỏa đáng rồi, hai người cũng không quan tâm băng tuyết ở tầng hầm sẽ tan hay không, thúc giục Lý Noãn trở lại trong phòng cho ấm.

Ngồi ở trên kháng ấm áp, Lý Noãn cười nói: "Mẹ, Tương bà bà, hai người không cần lo lắng, con không sao."

Nghe nói như thế, Tương thị luôn không biểu đạt ý kiến lại nghiêm túc, nói: "Noãn Nhi nha đầu, đừng không chú ý những thứ này, đừng nhìn hiện tại không có chuyện gì, nếu như chờ con nhiễm khí lạnh rồi, vấn đề này sẽ lớn chuyện. Noãn Nhi nha đầu, đừng trách lão bà tử này dài dòng, năm đó con dâu ta, cũng bởi vì lúc mang thai Nguyên Nhi không chú ý, bị nhiễm khí lạnh vẫn luôn không tốt, sau đó sinh Nguyên Nhi, thân thể nó vẫn luôn không được, cũng sẽ không thể đi sớm như vậy."

Nhìn ra Tương thị ân cần và lo lắng, Lý Noãn cũng không phản bác nữa, khéo léo gật đầu nói: "Tương bà bà, mẹ, sau này con nhất định sẽ chú ý, phòng dưới đất con cũng sẽ ít đi, yên tâm rồi nhé."

Tô thị cười nói: "Nha đầu con đấy, chỉ được cái đồng ý ngoài miệng là nhanh."

"Mẹ, con cũng nghi nhớ trong lòng mà." Lý Noãn cười nói, còn đưa tay vỗ vỗ ngực, tỏ rõ thật sự đặt những dặn dò này ở trong lòng.

Đang lúc này, Lý Nhạc từ bên ngoài đẩy cửa ra đưa đầu vào nói: "Nhị tỷ, bên ngoài sân có người tìm tỷ."

Lý Noãn khẽ nhíu lông mày, có chút nghi ngờ đứng dậy đi tới cửa hỏi: "Nhạc Nhạc, hỏi rõ ràng là người nào chưa?"

"Muội hỏi rồi, chỉ là đại tỷ tỷ kia không nói, còn nói chỉ cần nhị tỷ gặp sẽ biết." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Nhạc cũng có chút dáng vẻ nghi hoặc, ánh mắt đen láy lộ ra cảm xúc rối rắm.

Lý Noãn ngẩng đầu nhìn ngoài cửa, không hề thấy người ngoài kia, nhưng trong lòng có loại cảm giác kỳ diệu, vừa suy nghĩ vừa đi ra ngoài sân, khi thấy rõ diện mạo người tới, trái tim nhất thời lộp bộp một tiếng, chợt giật mình, thiếu chút nữa nhảy tới cổ họng.

Người đến là một nữ tử cao quý tao nhã, mặc dù mặc quần màu sáng, khoác áo ấm màu trắng thật dày, toàn thân lại toát ra anh khí bức người, gió lạnh thổi bay mái tóc dài của nàng, nhất thời càng lộ vẻ hiên ngang mạnh mẽ, vừa nhìn là biết là một nữ tử thẳng thắn

Mà sau lưng nữ tử còn có một cỗ xe ngựa hoa lệ quý khí, hiển nhiên thân phận không tầm thường, mặc dù như vậy, Lý Noãn vẫn bị tướng mạo của nữ tử này làm hoảng sợ

Ngay từ đầu nữ tử kia không để ý đến Lý Noãn, đợi đến khi phát hiện vẻ mặt Lý Noãn có chút kỳ quái, không khỏi nhướng mày, không xác định chắc chắn hỏi: "Nữ nhân chết tiệt? Mẹ nó, lão đầu kia không lừa ta, sao cậu ở trong bộ dạng này?"

Ánh mắt Lý Noãn đờ đẫn thật lâu, mới miễn cưỡng phản ứng lại, trong lòng tràn đầy hoài nghi hỏi ngược lại: "Tình Tâm?"

"Thật sao, thật sự là cậu!" Vẻ mặt Long Tình Tâm không dám tin nhìn lên nhìn xuống đánh giá Lý Noãn, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên bụng đang nhô lên của nàng: "Nữ nhân chết tiệt, chỉ mới mấy tháng, sao đến đứa bé cũng có rồi! Nhanh, đi theo tớ, rất nhanh chúng ta có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này rồi."

Long Tình Tâm, chính là người bạn thân của Lý Noãn – thiên kim của hai giới hắc bạch, lúc ấy Lý Noãn từ bên ngoài đến chỗ này, nàng ấy cũng đi theo, chỉ là so với Lý Noãn, nàng ấy may mắn không mượn xác hoàn hồn.

"Rời đi lúc này ư?" Lý Noãn kinh ngạc hiểu ra ý của mấy chữ kia, sau đó nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn ngôi nhà đã sớm quen thuộc, trong lòng đột nhiên có cảm giác khó chịu không nói ra được, im lặng một lát sau, nàng mới lắc đầu, "Tình Tâm, ngôi nhà này cần tớ, tớ không thể đi."

"Nữ nhân chết tiệt, cậu không nhầm chứ, tại thời đại phong kiến lạc hậu này, có gì tốt để giữ cậu lại." Long Tình Tâm không hiểu nhìn chằm chằm Lý Noãn.

Lý Nhạc u mê lắng tai nghe, mặc dù không biết hai người đang nói cái gì, lại mơ hồ cảm thấy tình huống có chút không đúng, không khỏi nắm chặt vạt áo Lý Noãn theo bản năng.