Lương Điền Mỹ Thương

Chương 69-1: Biện pháp kiếm tiền (1)




"Không phải chỉ một chút nguy hiểm thôi sao, trong thôn ta rất nhiều người can đảm, ai mà không có can đảm, đúng không?" Vẻ mặt Vương Đông lơ đễnh nói xong thì bước về phía phòng trước một bước, đến trước mặt Tô thị, lấy lòng cười nói: "Thím, một nhà thím là người lương thiện nổi danh trong thôn chúng ta, cái nhà này ngoài thúc Lý Tứ chống nửa bầu trời, thím chính là người chống nửa bầu trời còn lại, thím làm chủ, bán biện pháp kiếm tiền này cho mọi người, để mọi người cùng nhau phát tài, ngày sau tất cả mọi người sẽ nhớ tới thím."

Theo Vương Đông, biện pháp kiếm tiền của một nhà Lý Noãn hoàn toàn không có chút nguy hiểm nào, nói gì dễ đả thương đến tính mạng là đang đe dọa mà thôi, nếu thật sự rất nguy hiểm, tại sao Lý Văn kiếm nhiều bạc như thế vẫn còn bình an vô sự?

Thấy Vương Đông chưa từ bỏ ý định, ngược lại Tô thị cũng không quá bất ngờ, dù sao tính tình của Vương Đông, người trong thôn cũng biết.

Bà nghĩ một lát, rồi nói: "Vậy thế này đi, chuyện như vậy ta cũng không làm chủ được, nếu thôn trưởng nói như vậy, vậy chờ Văn nhi trở lại, ta sẽ khuyên nó, có thể bán biện pháp kiếm tiền cho mọi người hay không, chậm nhất là ngày mai sẽ cho thôn trưởng một tin chính xác."

Vương Đông không ngờ Tô thị sảng khoái như vậy, sửng sốt một chút mới vội vàng cười nói: "Vậy thì tốt, chỉ cần có thím mở miệng, bảo đảm không thành vấn đề, vậy thì cháu đi trước, mai tới nghe tin tức tốt từ thím."

"Ta sẽ cố gắng, thôn trưởng đi thong thả." Tô thị gật đầu cười, cũng không nói gì thêm, đợi cho Vương Đông đi ra khỏi sân, bà vội trở về phòng Lý Noãn.

Vào phòng đóng cửa, bà lập tức đi tới bên kháng ngồi xuống nói: "Noãn Nhi, Vương Đông lại đưa ra chủ ý lấy bạc mua biện pháp kiếm tiền, con thấy nên làm sao đây? Mẹ thấy chúng ta cũng không có kiếm tiền biện pháp gì, chính là vào trước ngày tuyết rơi Văn Nhi đi vào trong núi bắt một ít chim muông thú rừng,  trong núi sâu nguy hiểm gì cũng có thể gặp phải nhưng Vương Đông kia lại không chịu tin."

Tô thị cũng không biết quá rõ ràng những thu nhập trong nhà, cũng không hỏi tới, nhưng mà biết bắt chim muông thú rừng có thể kiếm không ít ngân lượng, đồng thời cũng là một chuyện rất nguy hiểm, đặc biệt là các loại sài lang hổ báo heo rừng gấu đen trong núi sâu, nếu như gặp phải một con, vậy cũng không phải là chuyện đùa.d

"Thì ra là mẹ nói chuyện đó, nếu bọn họ muốn mua, chúng ta bán cho bọn họ là được." Lý Noãn để quyển sách xuống cười nói: "Chỉ là chúng ta có thể lựa chọn bán cho ai trước, sau đó bán cho ai, cũng để bọn họ lập khế ước sinh tử, trước đó nói rõ ràng, nếu như bọn họ gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, cũng không liên quan đến chúng ta, nếu không đến lúc đó xảy ra chuyện gì thì sẽ phiền toái."

Qua lời nói của Tịnh Liên pháp sư cùng với hoạt động phát tiền tích phúc duyên của mấy ngày trước, bây giờ người trong thôn đã rất ít nói đến chuyện thị phi của nàng, thanh danh của nàng tốt hơn quá khứ nhiều, nhưng người tiếp nhận nàng từ trong đáy lòng cũng chỉ có ít người, giống như những nàng dâu đã đòi công đạo cho nàng vào mấy ngày trước, còn có những người vừa ép buộc hai vợ chồng Lý Nghĩa giao bạc vừa đuổi ra khỏi sân cũng đứng về phía nàng.

Dĩ nhiên chỉ là tạm thời, nhưng quan hệ giữa người và người chính là dựa vào giai đoạn cũng cố để duy trì, bởi vì không có ai có nghĩa vụ luôn đối tốt với ai.

Vì vậy, nếu như muốn bán kỹ năng săn thú, dĩ nhiên phải tuyển chọn ra một nhóm người, nếu không vừa nghe đến khế ước sinh tử, không phải thật tâm tin tưởng người nhà bọn họ sợ là lại muốn ầm ĩ, thay vì như vậy, còn không bằng vừa bắt đầu tìm lý do không bán cho bọn họ, như vậy còn có thể củng cố quan hệ giữa nàng với mọi người, đợi đến khi tất cả mọi người buôn bán có bạc, bán kỹ năng cho người trong thôn cũng không muộn.

Mặc dù theo phương pháp đi săn của nàng, tính nguy hiểm cũng thấp hơn rất nhiều nhưng dù sao vẫn có, cho nên loại phương pháp kiếm tiền này đối với nàng mà nói, chỉ thích hợp làm bàn đạp làm giàu mà thôi, muốn tiếp tục làm trường kỳ, coi như Lý Văn nguyện ý mạo hiểm, nàng cũng sẽ không đồng ý chẳng bán cho người khác.

Tô thị hết sức đồng ý gật đầu nói: "Đúng, khế ước kia nhất định phải viết, nếu không người ta gặp phải chuyện gì lại tìm ta, ta cũng không thể nói lí lẽ được, mẹ thấy lo lắng của con rất chu đáo. Chỉ là Noãn Nhi, nếu ta bán biện pháp kia, thú rừng trong thôn bắt được sẽ nhiều ra, ngộ nhỡ tửu lâu không cần nhiều như vậy thì sao?"

"Mẹ, ngược lại chuyện này không cần gấp gáp, nếu bọn họ bán không được, cùng lắm thì nhà chúng ta mua là được." Lý Noãn cười nói.

"Cái gì? Chúng ta mua? Noãn Nhi, chúng ta mua nhiều thú rừng như vậy cũng ăn không hết." Tô thị sững sờ, ngược lại đề nghị, "Nếu không chúng ta lại ký khế ước với bọn họ, để khi bọn họ bán không được cũng đừng tìm đến chúng ta, tự mình nghĩ biện pháp?"

Lý Noãn cười lắc lắc đầu, nói: "Không cần, mẹ, mẹ nghe con nói hết đã, chúng ta có thể tự mở tửu lâu bán thú rừng, giữ độc quyền về các món ăn thú rừng. Mẹ, từ sau lần đó trong đầu con có không ít phương pháp điều chế thú rừng, đến lúc đó con mời hai đầu bếp, con dạy thực đơn cho bọn họ, món ăn làm ra chắc chắn sẽ ngon."

"Mở tửu lâu. . . . . ." Tô thị có chút chần chờ, lo lắng nói: "Noãn Nhi, đây cũng không phải là chuyện nhỏ, ngộ nhỡ chưa chuẩn bị xong, thua lỗ thì sao? Nếu là tiệm tạp hóa thì tạm được, chắc chắn sẽ có người đến mua đồ, thua lỗ cũng sẽ ít đi, nhưng tửu lâu nói tốt thì sẽ tốt, nói không tốt thì sẽ không tốt, hoàn toàn sẽ không chính xác."

Tô thị tốt là chính ở điểm này, làm cái gì đều rất cẩn thận, coi như có nắm chắc mười phần, trước khi hoàn thành cũng sẽ không bảo đảm nói nhất định được, duy nhất không tốt, chỉ là có chút thiếu hụt quyết đoán.

"Mẹ nói như vậy cũng rất có đạo lý." Đầu tiên là Lý Noãn gật đầu đồng ý, ngược lại lại nói: "Nhưng mà mẹ, buôn bán đều có nguy hiểm, không thử một chút làm sao biết không được, nếu như làm tốt chuyện này, sau này chúng ta có thể kiếm được lợi nhuận lớn, có gì không tốt? Chẳng lẽ mẹ hi vọng mỗi ngày đại ca đều chạy vào sâu trong núi, lỡ có ngày nào đó vận khí không tốt, gặp phải thú rừng hung dữ thì sao?"

"A. . . . . ." Tô thị không khỏi mất hồn than một tiếng, do dự thật lâu, mới hạ quyết tâm nói: "Vậy cũng tốt, nếu thật sự như vậy, chúng ta cứ dựa theo lời Noãn Nhi nói. Dù sao mẹ cũng chỉ giả thiết, không nói chắc chắn người ta thật sự muốn nhiều thú rừng, chúng ta lo lắng mù quáng quá rồi."

Lý Noãn không khỏi thổi phù một tiếng, chế nhạo nói: "Mẹ cũng biết là lo lắng mù quáng quá rồi ư?"

Chỉ là thông qua nhắc nhở của Tô thị, ngược lại nàng thật sự muốn mở tửu lâu nhãn hiệu dưỡng sinh, làm các loại thức ăn dinh dưỡng, thế nhưng nhất định phải chờ sau khi dưỡng sinh đường đi vào quỹ đạo đã.

"Nha đầu con ấy, sao càng ngày càng không có quy củ, lại chế nhạo mẹ." Tô thị cười mắng một câu, cũng không lo lắng cái gì nữa.

Khi Tô thị và Tương thị bắt đầu dọn cơm tối, Lý Văn mới chạy về, cười cầm một phần khế đất còn có ngân lượng đưa cho Lý Noãn nói: "Nhị muội, đây là chuyện muội muốn huynh làm, đã mua chỗ cây quả Dương Đào và chỗ ở khe núi, tổng cộng 95 mẫu, một mẫu hai lượng, cộng thêm tiền lương cho mối lái Trịnh, còn có buổi trưa mời người ăn cơm, tổng cộng dùng 198 lượng 23 văn, ngoài ra còn dùng hai lượng bốn văn mua năm bản sách, đã cầm đi Thư Hương viện."

Mua đất vùng núi ở trong mắt mọi người là chuyện ngu xuẩn, tất nhiên đều là chủ ý của Lý Noãn.

Sau đó nàng đã xem qua, phát hiện cây  quả Dương Đào đều gắt gao quấn ở bên cạnh trên những cành cây khô, nếu như nhất định phải dời đi, hoặc lấy dây leo xuống, hoặc là đào mấy gốc dây leo về, vậy còn không bằng để nó ở lại đó, trực tiếp chuyển đổi đất vùng núi thành rừng cây quả Dương Đào, hơn nữa chỗ khe núi giữa sườn núi là chỗ rất khó nhìn thấy, đương nhiên nàng muốn lấy nó làm sở hữu cho mình.

Lý Noãn nhìn khế đất, phía trên có con dấu của nha môn trong huyện, trong lòng cảm thán hiệu suất xử lý chuyện của Trịnh Kim thật sự không tầm thường, nói cất bạc và khế đất, viết vào trên sổ sách chung, để Lý Văn ký tên, mới lại hỏi: "Đại ca, buổi trưa mời ai ăn cơm vậy?"

"Lý chính Lý Nhất Thông nhất định phải mời, có Lý chính, sẽ không mời thôn trưởng, còn có Ngụy lão gia tử và Ngụy Ngạn Thành, mối lái Trịnh Trịnh Kim, còn có hai phu tử trấn trên." Lý Văn cười nói.

"Vậy còn được, Lý Nhất Thông không nói lời gì khó nghe chứ?" Lý Noãn hỏi một câu.

Lý Văn mỉm cười lắc đầu nói: "Ngược lại ông ta muốn hỏi bạc của chúng ta là từ đâu tới, nhưng Trịnh Kim không nói cho ông ta biết."

"Xem ra mối lái Trinh đối xử với chúng ta cũng không tệ lắm." Lý Noãn không nhịn được cười nói.

Nàng gần như có thể tưởng tượng ra được sau khi bị Trịnh Kim cắt ngang lời, mặt của Lý Nhất Thông sẽ đen đến không thể đen hơn được nữa nhưng vẫn phải nở nụ cười vui vẻ.

Nhìn dáng vẻ vui vẻ của nàng, Lý Văn rất bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy đi rót cho nàng một ly nước nóng.

"Đúng rồi đại ca, hôm nay Vương Đông tới nhà chúng ta, hắn nói muốn mua biện pháp kiếm tiền của chúng ta, không sợ nguy hiểm gì. . . . . ."

Nhận lấy nước uống vài hớp, Lý Noãn bắt đầu nói đến chính sự, nói ra tất cả chuyện xảy ra lúc buổi chiều và lo lắng cùng với quyết định của Tô thị cho Lý Văn nghe, cuối cùng hỏi: "Đại ca, huynh cảm thấy như thế nào?"

"Muội và mẹ quyết định là được rồi, cứ làm như vậy." Lý Văn gật đầu cười, suy nghĩ một chút, lại đề nghị: "Chẳng qua huynh thấy chuyện này tốt nhất nên để mẹ ra mặt, buổi tối muội thương lượng cụ thể nên làm như thế nào với bà là được."

"Ừm, chúng ta nghĩ giống nhau." Lý Noãn cười gật đầu, hai ba hớp uống sạch ly nước, đưa cái ly không cho Lý Văn nói: "Đại ca, thêm một ly nữa."

"Muội thật sự là không khách khí." Lý Văn cười nhận lấy cái ly, lại đi rót thêm cho nàng hơn phân nửa ly nước nóng: "Uống chậm một chút, đừng để bị sặc. Đúng rồi, vết thương trên đầu sao rồi, tốt hơn chút nào không?"

"Ừm, tốt hơn nhiều." Lý Noãn gật đầu lên tiếng.

Sau đó hai huynh muội lại nói chuyện một lát nữa, nghe Tương thị kêu ăn cơm, hai người mới đi phòng trước.

Lý Đức vẫn cúi đầu, không nhìn Lý Noãn, thậm chí cũng không nhìn những người khác, đợi đến khi ăn cơm xong, ông bước xuống kháng, vịn vách tường trở về phòng, im lặng không nói gì, nhìn bóng lưng có chút thê lương, thấy như vậy mọi người chua xót bất đắc dĩ, đồng thời vừa giận ông không biết tranh giành.

Trước khi ăn cơm, Tô thị cũng đã nói với mấy đứa bé, khi bọn họ ăn cơm chớ nói chuyện với Lý Đức, bây giờ nhìn thấy Lý Đức như vậy, Lý Nhạc không nhịn được ngẩng đầu nhìn Lý Noãn, mắt to có chút hồng hồng nói: "Nhị tỷ, cha thật đáng thương."

"Nhạc Nhạc ngoan, cha đang ngã bệnh, chờ cha tốt hơn, sẽ mang chúng ta đi trong núi chơi, đó là chuyện cha đã đồng ý với chúng ta rồi." Lý Noãn đưa tay xoa đầu nhỏ của Lý Nhạc, cười an ủi cô bé, nói.

"Ừm." Lý Nhạc khéo léo gật đầu một cái, lại nhìn Lý Đức, rồi cúi đầu ăn canh rau, nước mắt trực tiếp rơi vào trong chén, tí tách một tiếng.

Lý Nhạc cảm thấy, người cha luôn yêu thương cười đùa với cô bé đã không còn, bé sợ, bé sợ cha sẽ vĩnh viễn không tốt lên được, sẽ không bao giờ nói với bọn họ, dụ dỗ bọn họ vui vẻ nữa.

Đi tới bên cạnh cửa nhỏ Lý Đức nghe được đối thoại của hai tỷ muội, bước chân không khỏi dừng lại, tiếp theo sau đó khập khễnh đi vào phòng.

Một bữa cơm được ăn dưới sự im lặng, tâm tình của mọi người đều rất phức tạp, buổi tối Lý Noãn Tô thị thương lượng chuyện của ngày mai, sau khi xác định không có gì bỏ sót, liền trở về phòng của mình đi ngủ.