Lương Điền Mỹ Thương

Chương 66: Cái gì mới gọi là mặt dày chân chính




Lúc này, bên ngoài sân đã bị Vương thị kêu gào tới khá nhiều người, giọng nói của bà ta vừa vặn có thể làm cho người bên ngoài nghe thấy.

Sau đó Lý Noãn giống như hoàn toàn không thấy Lý Đức, cũng không quản vẻ mặt áy náy của ông, nghiêng đầu nói với Lý Văn: “Đại ca, mau vào nhà cầm khế đất đi trấn trên tìm mối lái Trịnh. Aizz, đều tại muội không tốt, không có việc gì lại đi tích phúc duyên cho đứa bé, đã có Tịnh Liên đại sư cầu phúc thay muội, muội còn làm những chuyện này làm gì. Đại ca, thật xin lỗi, không ngờ đất này vừa tới tay, đã lại phải bán qua tay rồi.”dien/dan/le/quy/don

Trên mặt Vương thị lộ ra vẻ hả hê, bày ra dáng vẻ ngươi không đấu lại ta, khi được Lý Noãn nâng đứng lên.

Lý Nghĩa cau mày, cảm thấy lời này của Lý Noãn rõ ràng là có ý đưa tiền cho bọn họ nhưng nghe có chút là lạ.

Nhất thời Lý Văn phản ứng lại, mỉm cười lắc đầu nói: “Nhị muội, chớ khổ sở, nếu như mọi người cảm thấy chúng ta đang gạt bọn họ dùng 13 văn tiền mua phúc khí của bọn họ, thì bảo bọn họ đưa tiền lại rồi chúng ta hủy những tờ giấy ghi tên kia. Vốn là Tịnh Liên đại sư còn nói đứa bé này là phúc tinh của chúng ta, không ngờ ngược lại chọc nhị bá và nhị bá mẫu bất mãn, ép chúng ta cho bọn họ một người 13 lượng bạc, chúng ta không đưa, liền đứng ở trong sân nhà chúng ta la to, nói những chuyện không có.”

Lời kia vừa thốt ra, Lý Nghĩa biến sắc. Quả thật da mặt ông ta dày, đó cũng là mặt dày với người nhà, dù sao không phải thật sự hoàn toàn không cần thể diện, dù sao vẫn là chuyện trong nhà.

Nhưng không đợi Lý Nghĩa mở miệng, Lý Noãn lại lớn tiếng thở dài nói trước một bước: “Aizz, suy cho cùng cũng là cha đau lòng người bên nhà cũ, tình nguyện chúng ta ăn khổ nuốt khổ, cho dù chết đói, cũng muốn nhà cũ ăn sung mặc sướng. Đại ca, đừng nói nữa... Nhanh đi bán đất đi, dù chúng ta chết đói, cũng phải để nhà cũ sống thoải mái tiêu dao, không phải sao? Muội không cho nhị bá bạc, nhị bá đã nói muội cầm dao găm đâm ông ta, muốn sống muốn chết, cha đau lòng muốn chết, trước kia khi chúng ta sắp chết đói, cũng không thấy cha nhíu mày một cái, đại ca, cha hận chúng ta không chết hết đi đưa tất cả đồ trong nhà cho nhà cũ bên kia!”

Lần này Lý Đức thật sự làm Lý Noãn đau lòng, cộng thêm những lời Tô thị nói trước đây không lâu, Lý Đức sẽ không tiếp nhận được, sẽ làm ra những hành động như cầm dao đâm vào tim.

Nghe được đối thoại của hai huynh muội, Lý Đức đứng trước cửa phòng kìm nén đến sắc mặt đỏ bừng, nhưng không biết mở miệng như thế nào.

Ông nghiêm túc nhìn vợ chồng Lý Nghĩa, lại nhìn Lý Noãn và Lý Văn, đột nhiên phát hiện một màn trước mắt xa lạ đến đáng sợ, phát hiện phương thức sống chung của cái nhà này và nhà cũ khác xa tưởng tượng của ông, trong lòng không khỏi dần dần sinh ra một loại cảm giác sợ hãi trước đó chưa từng có, ông muốn chạy trốn, thoát khỏi cảnh tượng xa lạ này.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lý Noãn, Lý Đức hốt hoảng xoay người trở về phòng, cũng lập tức đóng cửa phòng lại.

“Những lời này, muội nhớ mẹ cũng đã nói, sao......” Lý Noãn không khỏi nhíu đuôi lông mày, vẻ mặt không hiểu nhìn về phía Lý Văn.

Lý Văn bất đắc dĩ lắc đầu, bày tỏ hắn cũng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Tiểu tiện nhân không vâng lời bất hiếu kia, ngay cả cha mình mà ngươi cũng mắng được!” Phát hiện Lý Đức khác thường, Lý Nghĩa đột nhiên chỉ vào lỗ mũi Lý Noãn, lớn tiếng quát lớn, “Ngươi xem cha ngươi bị ngươi chọc giận cũng không muốn gặp lại ngươi nữa rồi kìa, đồ nha đầu tán tận lương tâm kia, ta và nhị bá mẫu của ngươi ép ngươi đưa tiền lúc nào, rõ ràng là ngươi sợ chúng ta nói trong bụng ngươi là con hoang, muốn đưa tiền bịt miệng chúng ta!”

Trận ồn ào này, dù Tô thị và Tương thị ở sau hậu viện làm cơm trưa cũng nghe thấy, vội vàng xào rau rồi lập tức bỏ vào thêm một tô nước, sau đó gấp gáp chạy tới tiền viện thì nghe được lời nói như thế.

“Ngươi mắng đứa bé trong bụng ai là con hoang, đồ lão già không biết xấu hổ kia, mệt ngươi còn là nhị bá của bọn nhỏ, ngươi cũng không sợ không được chết tử tế ư! Nếu ngươi còn đứng ở đây la lối om sòm, ta sẽ đi lấy dao chém chết ngươi, hoàn toàn chặt cái miệng không nói lời tốt đẹp gì của ngươi xuống!” Tô thị giận tím mặt nói.

Bà tận mắt nhìn thấy Lý Noãn trải qua hai lần suýt chết, trong lòng đau đớn như bị dao khoét, hiện tại mắt thấy Lý Noãn mới tỉnh lại, đã có người tới cửa ác ngôn nhục mạ, bà gần như không chút nghĩ ngợi đã rống lên.

Đột nhiên bị tiếng rống thô bạo chen ngang, làm tất cả mọi người sững sờ, bao gồm Lý Noãn, Lý Văn cùng với Tương thị, cũng bị khí thế kia của bà trấn áp.

Thật lâu sau, Lý Noãn mới cười hì hì một tiếng, giơ ngón tay cái về phía Tô thị nói: “Mẹ, chửi giỏi lắm!”

Tô thị cũng bị hành động điên cuồng của mình dọa sợ, nghe thấy lời nói của Lý Noãn mới phản ứng lại, thấy mọi người giật mình nhìn bà, gương mặt nhất thời đỏ rực.

Quả thật Lý Nghĩa không thể tin được, người em dâu dịu hiền ngoan ngoãn giống như con cừu nhỏ lại có thể nói ra những lời này, lập tức tức giận muốn khiển trách, nào biết Lý Noãn đột nhiên kéo cổ tay của ông ta, còn chưa kịp phản ứng, cảnh tượng trước mắt đột nhiên trời đất quay cuồng, không giải thích được đã ngã xuống đất.

Cũng may y phục đủ dày, chỉ bị có chút kinh hách, cũng không đau lắm.

Lý Nghĩa sợ hãi lấy lại tinh thần, đang muốn bò dậy đánh người, Lý Noãn nhìn thấy ánh mắt hung ác của ông ta, vốn muốn nói đầu gối của ông ta đau đớn mới khuỵu xuống, dứt khoát một cước hung hăng đá vào dưới háng của ông ta.

“A ——!” Lý Nghĩa kêu thảm thiết kinh thiên động địa, gần như làm tuyết đọng phía trên ngọn cây cách đó không xa cũng rơi xuống.

Nhìn Lý Nghĩa che hạ thể co rúc ở trên đất, Tô thị và Tương thị cũng sợ run lên, sau đó vội vàng quay đầu đi chỗ khác.

Vương thị thấy cảnh tượng này, đặc biệt là Lý Nghĩa che bộ vị kia, không còn hả hê nữa, lập tức muốn kêu lên nói giết người rồi, đã bị Lý Noãn lấp đầy cả miệng tuyết, lạnh đến làm bà ta run cả người, còn chưa phun tuyết ra, đã bị Lý Noãn quật ngã trên mặt đất, đánh bà ta tiếng kêu thảm thiết còn đáng sợ hơn cả tiếng kêu của con heo bị giết.

Khóe mắt Lý Văn giật một cái, dứt khoát kéo Tô thị và Tương thị đi phòng bếp hậu viện nấu cơm, thuận tiện gọi ba tên tiểu tử đang đứng bên cửa sổ xem kia tới.

Lý Noãn có một mặt đặc biệt bạo lực, chuyện này khi lần đầu tiên đến Đệ Nhất Lâu bán con hổ thì hắn cũng đã phát hiện, nhưng mà hôm nay có vẻ xuất sắc.

“Đại ca, muội muốn xem nhị tỷ đánh người xấu!” Lý Nhạc bị lôi kéo đi tới hậu viện, rất không vui lòng nói: “Dáng vẻ nhị tỷ đánh người xấu rất đẹp, lần trước đám người tên Đầu gì đó tới nhà đòi bạc, chính là bị nhị tỷ đuổi đi, hơn nữa nhị tỷ còn nói bị động thai khí, còn nói chậu chúng ta rớt bể, dao cũng rơi hỏng, Nhạc Nhạc bị dọa sợ, sau đó Đầu gì đó cho chúng ta năm lượng bạc mua mới.”

Mọi người: “......”

Đời trước của Noãn Nhi (nhị muội, nhị tỷ, Noãn tỷ tỷ, Noãn Nhi nha đầu) nhà bọn họ là cường đạo ư?

“Đại ca, mọi người sao vậy?” Lý Nhạc nhìn vẻ mặt mọi người kỳ quái, không khỏi nháy mắt không hiểu hỏi, “Có phải năm lượng bạc quá ít hay không, không mua được những thứ kia sao?”

Cái này ngược lại không thể trách Lý Nhạc không hiểu chuyện, từ khi cô bé bắt đầu có trí nhớ, chưa thấy trong nhà có những thứ kia, cho nên cũng không hiểu rõ giá tiền lắm.

Mọi người lần nữa: “......”

Lý Văn im lặng một lát, rồi mỉm cười nói: “Cũng không sai biệt bao nhiêu, không ít.”

“À.” Lý Nhạc không nghi ngờ gì gật đầu một cái, đột nhiên sau đó nói: “Đại ca, sau này muội muốn đi theo nhị tỷ học công phu, đánh người xấu!”

“Đệ cũng muốn học!” Lý An và Chu Nguyên đồng thời nói.

Vốn Tô thị muốn phản đối, dù sao đánh tới đánh lui như vậy tổn thương hòa khí, chỉ là suy nghĩ một chút, lại cảm thấy học một chút công phu phòng thân cũng rất tốt, nên cũng không nói gì nữa.

Tương thị cười nói: “Vậy cũng phải chờ sau khi nhị tỷ các con sinh đứa bé đã, hiện tại nhị tỷ các con không thích hợp mệt mỏi.”

Ba đứa bé đều gật đầu nói vâng, sau đó mấy người cười cười nói nói vào phòng bếp, cùng nhau thu xếp bữa cơm trưa đã chuẩn bị được một nửa.