Lương Điền Mỹ Thương

Chương 21: Hiểu biết của một người nào đó




Hai huynh muội nói chuyện một lát, lại nói đến những chuyện khác. 

Lúc nói chuyện, Lý Noãn vô tình hay cố ý kích thích tài trí của Lý Văn, cứ như vậy, hai huynh muội đi vào trong núi sâu thì đã qua giữa trưa.

Hai người ăn chút bánh bột ngô, rồi bắt đầu làm chuyện lớn.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

Đốn cây, đào hầm, rịt cây. . . . . . Tóm lại, cả một buổi chiều đều bận rộn làm việc, đợi đến khi hoàn thành một công trình to lớn kia, cả người Lý Noãn cũng bị mồ hôi làm ướt nhẹp, cũng không phí sức bao nhiêu nhưng mà lần này làm bẫy rập liên hoàn quá mức kín đáo, không cẩn thận sẽ thất bại trong gang tấc, làm lại toàn bộ, còn khả năng bị thanh sắt bắn bay, bị sợi dây kéo dài tới trên cây treo, càng sợ bị xiên sắt chưa được lắp đặt tốt đâm trúng. . . . . . Vậy thì thật sự là bi kịch đến.

Làm xong tất cả, hai huynh muội an vị ở trên hòn đá cách chỗ đó không xa nghỉ ngơi, nhỏ giọng nói chuyện, gió thu thổi qua, Lý Noãn vội vàng quay đầu, hắt hơi một cái, lại trong lúc vô tình thấy cách đó không xa có một bóng người thoáng qua.

"Ai đang ở đó?" Lý Noãn cau mày hỏi một câu.

"Có người?" Lý Văn lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía bên kia, lại cũng không thấy bóng người, "Nhị muội, có phải muội hoa mắt rồi không, ở đây rừng sâu núi thẳm, có rất ít người sẽ đến."

"Không, đại ca, tuyệt đối không phải muội nhìn lầm, mới vừa rồi có người ở bên kia!" Lý Noãn lắc đầu đứng lên, đi tới chỗ nhìn thấy bóng người, nhưng cái gì cũng không phát hiện, đang muốn rời đi, thì nhìn thấy một ngọc bội  màu tính giắt trên nhánh cây, nhìn qua giống như là cố ý giắt ở chỗ ấy, phía trên còn kèm theo một tờ giấy.

Lý Văn cũng đi tới, Lý Noãn cầm ngọc bội lên, mở tờ giấy ra, hắn liền đọc lên: "Năm —— năm. Đây là ý gì?"

"Không biết." Đuôi lông mày Lý Noãn giật giật, tiếp theo nhíu lại, lại nhìn ngọc bội trong tay, đưa cho Lý Văn nói: "Đại ca, huynh biết ngọc bội này?"

Dầu gì Lý Văn cũng đã đi học hai năm, kiến thức rộng hơn nàng.

"Để huynh nhìn kỹ một chút." Lý Văn lấy ngọc bội tới, ngọc bội âm ấm, lại vẫn mang theo ấm áp tràn vào lòng bàn tay, hiển nhiên không phải ngọc bội màu tím bình thường.

Ngọc bội màu tính có khắc quả trứng lớn nhỏ, bị một cây màu đỏ sậm buộc lên, phân hai mặt, một mặt là bức vẽ Long Đằng, một mặt khác lại là Phượng Tường, kỹ thuật điêu khắc cực kỳ tinh xảo, nhỏ đến mức phía trên mỗi vảy, mỗi một cọng lông chim cũng trông rất sống động.

Sắc mặt Lý Văn có chút trầm trọng, bình thường chạm Long vẽ Phượng gì đó, đều chỉ có hoàng thân quốc thích mới có thể đeo, hắn cầm ngọc bội lật lui lật tới nhìn chằm chằm, cẩn thận trên đường lại dựa theo phương hướng nắng chiều nhìn, rốt cuộc phát hiện đầu mối.

"Nhị muội, muội xem bên trong ngọc bội có chữ viết!"

Lý Noãn quay đầu đi, suy nghĩ trống rỗng nhìn về phía ngọc bội màu tím, quả nhiên thấy bên trong có hai chữ mơ hồ, cẩn thận phân biệt, lại là —— thê tử của ta!

Năm năm, thê tử của ta. . . . . .

Sắc mặt Lý Noãn đột nhiên biến đổi, cắn răng nghiến lợi nói: "Đại ca, chúng ta mau đuổi theo, đây là tên khốn kia lưu lại!"

Một người nào đó đang trốn ở trên cây mặc niệm: Chủ tử, mẫu thân của tiểu thiếu gia mắng ngài khốn kiếp. . . . . .

"Tên khốn kiếp kia, thậm chí ngay cả mặt cũng không dám lộ, hắn cứ thế mà chạy!" Trong lúc giật mình Lý Văn cũng phản ứng kịp, cũng không quản thân phận đối phương không tầm thường, không để ý hình tượng mắng to, rồi sau đó hai người cầm gùi lên, nhanh chóng đuổi theo phương hướng bóng người rời đi.

Một người nào đó trốn trên cây, mặc niệm lần nữa: Chủ tử, đại cửu của tiểu thiếu gia mắng ngài là khốn kiếp. . . . . .

Dừng một chút, người nào đó lại nghĩ: hai người này không hổ là huynh muội, phương thức mắng người cũng giống nhau!

Chỉ là bẫy rẫp vừa nãy. . . . . .

Người nào đó nhìn sang bên kia, không nhịn được run rẩy. Đừng nói là dã thú trong núi, cho dù là hắn một thân võ công tuyệt đỉnh, đi vào cũng không nắm chắc toàn thân sẽ rút lui an toàn được!

Nghĩ đến đây, da đầu của người nào đó tê dại, lắc mình rời đi, hắn phải trở về bẩm báo với chủ tử —— mẫu thân của tiểu thiếu gia khó đối phó! Ngọc bội không có tác dụng lớn trong việc làm yên lòng nàng, hình như. . . . . . Còn hoàn toàn ngược lại, ngày sau muốn mang tiểu thiếu gia đi sợ là không dễ dàng!

Đuổi theo một lát, Lý Noãn phát hiện không đúng, lúc trở lại vẫn không thấy người, không nhịn được hung hăng đá vào cây đại thụ trước mặt, trong lòng thống hận không thôi.

Thấy dáng vẻ tức giận của Lý Noãn, Lý Văn mắng muội phu (em rể) năm năm sau ngàn lần ở trong lòng, cuối cùng nhẹ giọng khuyên nhủ: "Nhị muội, đừng tức giận hỏng thân thể, chúng ta trở về."

"Tên khốn này, đã đến như vậy rồi, tại sao không dám ra mặt gặp nhau, năm năm, năm năm đồ khốn ngươi ấy!" Lý Noãn tức giận không có chỗ để trút, trong lúc nhất thời nóng tính không thôi, tâm tình dao động quá lớn, bất hạnh đưa tới phản ứng ốm nghén, trong dạ dày sôi trào, không nhịn được đỡ thân cây nôn.

Thật ra thì tu dưỡng của nàng luôn rất tốt, nhưng đối với người hủy hoại trong sạch của mình, tu dưỡng của nàng có tốt đi chăng nữa, cũng không thể không nóng nảy không giận, huống chi còn ôm đứa bé, tính tình bản thân càng dễ nóng giận.

"Thì sao, có phải đứa bé trong bụng lại quấy nhiễu không?" Lý Văn vội vàng giúp nàng vỗ lưng thuận khí, lo lắng hỏi.

Lý Noãn gian nan gật đầu một cái, nôn khan một lát mới đỡ hơn, lúc này hít sâu một hơi, mới đè xuống cảm giác buồn nôn, đầu óc cũng tỉnh táo không ít. Sau đó nàng vỗ nhẹ bụng còn chưa to lên, vẻ mặt giả bộ tức giận nói: "Con à, còn chưa ra đời đã giày vò người rồi!"

Khi nói chuyện, ánh mắt của nàng thật nhanh xẹt qua ngọc bội trong tay, vẻ tối tăm chợt lóe, giương mắt lại thấy vẻ mặt lo lắng của Lý Văn, không khỏi trong lòng bình tĩnh lại, liền cười nói: "Đại ca, huynh cứ thoải mái, muội sẽ không bởi vì nam nhân không chịu trách nhiệm mà làm tổn thương đến mình."

"Thật sự không có chuyện gì sao?" Đuôi lông mày Lý Văn giật giật, vẫn chưa yên lòng lắm.

"Coi như thật sự có chuyện, cũng là bởi vì không thể tự tay bóp chết người nọ." Lý Noãn lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, giọng điệu rất là tiếc nuối.

Nhìn vẻ mặt nàng tự nhiên, Lý Văn mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Chớ giận, về sau luôn có cơ hội hả giận."

"Đại ca nói không sai, nhưng chỉ sợ năm năm sau hắn không dám tới." Lý Noãn nghĩ đến cái gì đó, tự tin cười nói, "Đi thôi đại ca, chúng ta về nhà trước. A đúng rồi, chuyện ngày hôm nay, không cần nói với cha mẹ."

Thời gian năm năm, cũng vừa đúng lúc nàng cần thời gian kinh doanh trông nom việc nhà, ít nhất phải vươn lên sống những ngày phong phú sung túc.

Từ ngọc bội cũng có thể thấy được, thân phận của phụ thân đứa bé không thấp, cũng không biết, người có thân phận cao quý như vậy, sao lại xảy ra quan hệ với người có thân phận dáng người như nàng? Lý Noãn thử nhớ lại chuyện lúc trước, đáng tiếc trong trí nhớ luôn trống rỗng, nàng cũng chỉ có tạm thời quên đi.

Nhưng mặc kệ như thế nào, nàng đều phải cố gắng nâng cao mình, vì người nhà, càng vì đề phòng với chuyện chưa xảy ra.

Nàng sẽ không quên tình cảnh và thân phận của mình. Ở niên đại này, đây chính là nơi vô cùng coi trọng thân phận địa vị, nàng một thôn cô nho nhỏ, hơn nữa còn thuộc vào loại bần nông trong lớp dưới chót nhất, chỉ là thân phận hiện tại của nàng, nếu như phụ thân đứa bé bỏ quên nàng, hoặc là ác liệt hơn một chút, đoạt đứa bé đá văng nàng theo người khác, chỉ sợ cũng đáng đời cho nàng xui xẻo!

Đây chính là cực kỳ độc ác của xã hội cổ đại!

Trong lòng Lý Noãn không nhịn được thở dài, nắm ngọc bội tay nắm chặt thành quả đấm, âm thầm dùng sức, lấy áp chế phẫn nộ trong lòng.

Nhưng nàng là thương nhân thuần chất, Lý Văn không nhìn ra, không có nghĩa là nàng không nhìn ra dụng ý của người tới. Loại trò đùa trấn an lòng người này, theo ý nàng chính là trẻ con! Không phải là muốn cho nàng ôm chờ mong trong ngực, chống cự áp lực dư luận, sinh con ra sao? Không thể không nói, nếu như nàng vẫn là Lý Noãn trước đây, nói không chừng thật sự cho rằng năm năm sau người nọ sẽ tới cưới nàng!

Chờ xem, nàng tuyệt đối sẽ không để cho người ta cướp đi đứa bé của nàng, càng không thể để cho người ta trắng trợn ức hiếp nàng một lần nữa!

"Ừ, huynh hiểu rõ." Lý Văn gật đầu một cái lên tiếng, cũng không biết Lý Noãn đang đè nén phẫn nộ ở trong lòng.d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.

Chuyện này quả thật không thể để cho cha mẹ biết, nếu không còn không biết phải lo lắng thế nào. Tin tức để lộ ra từ trên miếng ngọc bội này, chắc chắn thân phận đối phương thật sự là quá cao, lấy tình hình của nhà bọn họ bây giờ, con rể như vậy thật sự không với cao nổi, coi như hắn ngoan ngoãn tới cửa, mang tới chỉ có thể là kinh sợ và lo lắng.

Dĩ nhiên, năm năm sau sẽ là tình huống gì, vậy sẽ phải nói khác.