Lương Điền Mỹ Thương

Chương 1: Xin chớ ném đồ bỏ đi loạn




“Có nghe nói không, nha đầu Lý gia kia chết rồi!” Vẻ mặt thôn nhân Giáp mang vẻ thần bí, hợp với phong cách một bà tám.

“Mệt nó chết sớm, đồ tiểu tiện chân (đồ đĩ) kia quả thật bại hoại nếp sống của thôn Lý gia chúng ta, nếu nó không chết, cũng nhất định phải kéo đi dìm lồng heo!” Vẻ mặt thôn nhân Ất mang theo vẻ khinh bỉ khinh thường, khẽ ngước cái cằm béo ba bốn ngấn, lúc đó đôi môi đỏ như quả mận, giống như là dính máu heo.

Thôn nhân Bính lắc đầu, giống như tiếc nuối không dứt, thở dài nói: “Còn nhỏ tuổi không lo học, thế nhưng tằng tịu với nam nhân, còn mang thai nghiệt chủng, chết cũng sạch sẽ.”

“Đáng tiếc gương mặt đó, dáng dấp cũng xinh đẹp, sao tính tình phóng đãng như vậy? Hai phu thê nhà Lý Tứ kia cũng không biết nuôi khuê nữ thế nào, nuôi một người có đức hạnh thế này, cũng thật là mất thể diện ném ra nơi xa xôi mà đi cho rồi, chậc chậc!” Thôn nhân Giáp nói xong, còn ý vị sâu xa chép miệng.

Sáng sớm trên đầu thôn, ba nông phụ vác lấy rổ rau bước đi, ngươi một câu ta một lời, nói đại sự xảy ra trong thôn tối hôm qua.

Vừa đúng lúc này, lại có hai người từ trong đường mòn đi ra ngoài, đang nói gì đó, thôn nhân Giáp bên này lập chen miệng nói: “Mẹ Trương Sinh, La đại tỷ, các ngươi biết không, nha đầu Lý gia mang thai con hoang kia đã treo ngược tự sát vào ban đêm rồi!”

“Nghe nói lúc khiêng xuống, còn trừng mắt, lè lưỡi, tình trạng chết tương đối dọa người!” Thôn nhân Ất nhớ lại hình ảnh kia, miệng to như chậu máu nói chuyện, một bụng mỡ béo run rẩy.

“Á! Đó thật sự là quá đáng sợ!” Mẹ Trương Sinh cũng run lên, lập tức bị đề tài này hấp dẫn.

La đại tỷ với dáng người khỏe mạnh to lớn đứng bên cạnh lại khẽ cau mày, không nói tiếng nào, xưa nay nàng tin Phật, không có thói quen nói ngắn nói dài ở sau lưng người khác, hơn nữa người cũng đã chết rồi, nên nhập thổ vi an, cho dù là khi còn sống làm sai, vậy cũng không nên bị lấy ra nói chuyện.

Mấy người khác ngươi một lời ta một câu, càng nói càng hăng say, chỉ có La đại tỷ không nói lời nào, bị hỏi cái gì, cũng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu.

Một nhóm năm người, cứ như vậy dần dần đi về phía trấn trên, ai cũng không chú ý tới, trên một cây đại thụ bên cạnh đường mòn mà hai người La đại tỷ vừa mới đi ra, có một thiếu nữ xinh đẹp mười lăm mười sáu tuổi, sắc mặt có chút tái nhợt đang ngồi ở phía trên, trên cần cổ nàng có một vết dây sâu, chỉ bình tĩnh nhìn bọn họ đi xa.di.e.n.d,a,n/le/quy.don

Từ trên cây bước xuống, Lý Noãn bình thản vuốt sinh mạng mới trong bụng mình, có chút bất đắc dĩ nói:“Bảo bối à bảo bối, người cha đáng chết khốn kiếp không chịu trách nhiệm, bỏ chạy mất tăm, làm hại đứa bé dịu dàng động lòng người như con cũng mất mạng theo mẹ, cũng làm cho ta đây một người từ bên ngoài đến chiếm tiện nghi. Chỉ là con hãy yên tâm đi, coi như chỉ vì mẹ con đưa ta cơ thể, ta cũng sẽ xem con như ruột thịt.”

Nói xong dừng một chút, lại cảm thấy lời này có chút không được tự nhiên, lập tức bổ sung một câu: “Xem ta nói gì vậy kìa, con từ trong bụng ta chui ra, đương nhiên là ruột thịt của ta rồi. Haizz, ta một hoàng hoa đại khuê nữ, vừa mới chết đi, lại không giải thích được tiết kiệm tất cả các bước trực tiếp làm mẹ, ta thật sự quá mức kích thích và kinh hãi, có chút tìm từ không thích hợp, con đừng để ý nhé.”

Tiếng nói vừa ngừng, cô xách lấy ba lô nhỏ trong bụi cỏ, cầm cuốc nhỏ rồi lập tức lên núi.

Trước đó bởi vì ra ngoài quá sớm, có chút mệt mỏi, cho nên tìm cây đại thụ nghỉ ngơi, ai biết bị mấy bà tám đánh thức, cơn buồn ngủ biến mất.

Nhà Lý Noãn là nhà nghèo trong thôn Lý gia, mà nàng mới vừa tròn mười năm, ở nhà xếp hạng thứ hai, có một phụ thân đàng hoàng tài giỏi tên Lý Đức, một mâu thẫn hiền huệ cần cù tên Tô thị, còn có một đại ca ôn hòa tên Lý Văn, lớn hơn nàng hai tuổi, phía dưới còn có một đệ đệ hiểu chuyện nghe lời tên Lý An, cùng với muội muội khéo léo khả ái Lý Nhạc, theo thứ tự là mười hai tuổi và chín tuổi.

Vốn là, một gia đình như vậy, mặc dù mỗi ngày trôi qua không được tốt lắm, nhưng cũng tuyệt đối không kham khổ, nhưng năm năm trước, phụ thân Lý Đức lên núi đốn củi, lại bị rắn độc cắn bị thương, mặc dù được đại phu kịp thời giữ được mạng, lại thành người tàn tật ngay cả đi đứng cũng khó khăn. Cứ như vậy, một nhà sáu miệng ăn, tất cả đều rơi xuống trên người mẫu thân Tô thị, trong nhà nam nữ đông đảo, cuộc sống vốn cũng không hết sức như ý, nam nhân làm trụ cột gia đình đã ngã xuống, Tô thị phí hết tâm tư thu xếp kế sinh nhai, mấy đứa bé cũng cố gắng giúp một tay, nhưng bởi vì mỗi tháng Lý Đức đều phải uống thuốc điều trị, cuộc sống trong nhà vẫn trôi qua nghèo khó, gần như đến từng bước trong khó khăn.

Ngắn ngủn bốn năm năm, Tô thị chỉ mới ba bốn ba lăm tuổi, lại bị cuộc sống làm cho tóc bạc trắng, nhìn qua giống như bốn mươi năm mươi tuổi.

Thật ra thì thân thích cả Lý Đức ở thôn Lý gia cũng không ít, thời điểm một mình lập hộ, là lão tứ nhà trong, cho nên người trong thôn cũng đều gọi ông là Lý Tứ. Nếu những huynh đệ tỷ muội kia chịu ra tay giúp một tay, trong nhà tuyệt đối không có khả năng đến nổi không có gì ăn, nhưng những thân thích kia không phải nịnh bợ thì chính là có lòng không có sức. Nói tóm lại, những thân thích kia trước kia còn chút lui tới, sau khi trong nhà bọn họ trôi qua khó khăn, những thân thích kia cũng chưa tới một lần, cho dù là lễ mừng năm mới, cũng không thấy lộ mặt.

Hôm nay nếu không phải xảy ra chuyện của Lý Noãn, chỉ sợ bọn họ ngay cả ý định nhắc tới nhà này cũng không có, hiện tại nhắc tới, nhiều nhất cũng là khinh bỉ khinh thường, thậm chí có người cảm thấy mất thể diện, tuyên bố muốn đoạn tuyệt quan hệ với một nhà Lý Đức.

Truyện chỉ đăng tại những trang khác chỉ là đồ chuyên đi copy.

Nếu nói chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, hôm nay mười dặm tám xã, mặc kệ gặp qua hay chưa từng thấy, trên cơ bản cũng biết chuyện xấu của Lý Noãn, hơn nữa càng truyền càng ác liệt, hôm nay tin tức nàng tự sát, sợ rằng giống như mọc thêm đôi cánh, rất nhanh lại cuốn sạch những chuyện bát quát vào trong lỗ tai của những đại mụ đại thẩm kia, sau đó bị thổi phồng càng ngày càng khoa trương, truyền đi càng ngày càng xa, càng ngày càng thái quá. . . . . .

Chỉ cần nghĩ một đám lại một đám đại mụ đại thẩm, vây ở một chỗ nói về mình, khóe miệng Lý Noãn không khỏi co quắp.

Cô rất bội phục những người truyền bá lời đồn đại, có thể thay mặt cho công nghệ cao ở hiện đại, giống nhau có thể bằng tốc độ nhanh nhất truyền tin tức vào trong lỗ tai của mọi người, hiệu suất bực này thật sự làm cho người ta kinh thán không thôi.

Híp híp mắt, con ngươi sáng ngời lại lộ ra một chút hứng thú, không nói chính xác, qua không được bao lâu, còn sẽ có chuyện quỷ nháo truyền ra đấy.

Chỉ là, thật sự khổ cho năng lực chịu đựng nhỏ bé của mẹ mà thôi.

Lời người đáng sợ, trong lúc vô tình đã để lộ tin tức Lý Noãn chưa kết hôn mà có con, Tô thị gần như trong một đêm lại già nua thêm mười tuổi, nhưng mặc dù chuyện huyên náo xôn xao, rõ ràng thời điểm bà bước đi cũng có chút phù phiếm, vẫn vào thời điểm mấu chốt nhất, dứt khoát chắn những người muốn bắt Lý Noãn đi từ đường Lý gia chịu hình phạt, giống như gà mẹ bảo vệ con, bảo vệ nữ nhi ở phía sau, cộng thêm huynh trưởng Lý Noãn và hai người đệ đệ muội muội hết sức che chở, mới miễn cưỡng đuổi những người kia đi.

Thế nhưng Lý Noãn trải qua giày vò như thế, trong lòng hoàn toàn hỏng mất, vào tối hôm qua tự treo cổ tự tử, nếu không phải như thế, còn chưa tới phiên cô mượn xác hoàn hồn.

Chính bởi vì những ký ức này, sau khi Lý Noãn sống lại cũng không chọn rời đi, mà quyết định thay Lý Noãn bảo vệ người nhà đáng yêu của nàng. Chỉ tiếc Lý Noãn kế thừa trí nhớ không nhiều lắm, trừ những người thường tiếp xúc ra, ngay cả người trong thôn cô chỉ nhớ rõ mấy đối tượng chạm mặt nhiều mà thôi, thậm chí còn tên cha khốn kiếp của đứa bé là ai, một chút cô cũng không có ấn tượng, nếu không, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho tên khốn kiếp không chịu trách nhiệm kia!

Ở thế kỷ hai mươi mốt, Lý Noãn cô là một bậc thầy Judo xuất sắc, kiêm tu Thái Cực, phương pháp yoga dưỡng sinh, bởi vì gia cảnh giàu có, hai mươi tuổi đã mở công ty dưỡng sinh của chính mình, năm năm qua kiếm không ít tiền, mơ ước đi khắp toàn cầu, đáng tiếc bởi vì công ty mới vừa bắt đầu cô không phân thân nổi, cho nên cho đến hai mươi lăm tuổi, cô còn chưa đi khắp Trung Quốc nữa.

Làm người ta tiếc nuối chính là, trời giáng tai họa bất ngờ, làm cô chết thảm trong khu phố buôn bán phồn hoa, không thể tiếp tục thực hiện mộng tưởng. . . . . .

Thật sự là trời giáng tai họa bất ngờ, lúc ấy cô đang cùng bạn thân đi dạo phố, mới vừa mua nước hoa yêu thích, đã bị bác gái coi thường mạng sống của mình nhảy lầu đập trúng, trong nháy mắt ngất xỉu, không đau đớn chút nào! Mẹ nói! Xác xuất đạt được phần thưởng lớn nhất trong vé số cũng không lớn như thế này!

Cô thật lòng muốn điên cuồng hét lên một câu: Nơi công cộng xin đừng ném đồ bỏ đi loạn!