Lương Đa Giả Vờ Ngủ

Chương 26




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tưởng Hàn nháy mắt ra hiệu với Lương Đa, mong người này hiểu ý mình.

Nhưng Lương Đa chỉ hiểu trong tích tắc, sau đó sực nhớ câu mà hôm bữa Tưởng Hàn gáy: Anh hông phải gu em.

Vậy nhân duyên của cu này là ai?

Bình thường Lương Đa ít nhiều chuyện nhưng giờ anh rất muốn biết kiểu người thế nào mà đánh bại mình, trở thành người mà thằng cu ngu ngốc này thích.

“Là sao?” Lương Đa nói, “Sao nhân duyên của em giống Tào Tháo vậy?”

“Liên quan gì đến Tào Tháo?”

“Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo sẽ tới đó.” Lương Đa nói, “Nghe thấy lời cầu duyên của em rồi đánh máy bay cả đêm tới hả?”

Đánh máy bay?

Tưởng Hàn chợt trở nên bỉ ổi.

(*Đánh máy bay ở đây là đi máy bay, nhưng nó còn cách hiểu khác là quay tay hay còn gọi là thủ dâm ở nam giới.)

“Ờm thì, không phải.” Tưởng Hàn nói, “Dù sao cũng đến rồi, anh đừng quan tâm.”

“Ai thèm quan tâm em.” Lương Đa lườm cậu, “Ai thế? Trông sao? Anh quen không?”

Quen mới ngộ á!

Lương Đa nói trong bụng, mình còn diễn chi trời? Người cậu ta thích chắc chắn là bạn học chứ đâu xa, mình quen bạn học người ta kiểu gì? Vả lại mình có quen hay không thì sao? Có liên quan gì đến mình? Mình muốn biết lắm hả?

Xét về tự khịa bản thân thì công lực Lương Đa có thừa, chưa đợi Tưởng Hàn há mồm là anh đã khịa mình trước rồi. Nhưng Tưởng Hàn không khịa, trái lại còn rất nghiêm túc dòm Lương Đa nói, “Đúng là anh có quen ạ.”

Lương Đa đần mặt, bối rối xoắn xuýt. Ai vậy ta?

Lương Đa vốn không ngốc, mà còn khá thông minh. Học lực và chuyên môn rõ rành rành ra đấy, chẳng qua đôi khi hơi lag xíu, mới vừa bảo không hứng thú thì thoắt cái đã nôn nóng muốn biết rồi.

Túm cái quần là một người có tính cách thất thường, chẳng có nguyên tắc gì sất.

“Ai vậy?” Lúc Lương Đa hóng chuyện, mắt sáng như đèn pha.

Anh điên cuồng lục tìm người mà mình và Tưởng Hàn đều quen trong đầu, tìm tới con mắt muốn lòi ra.

“Ủa thiệt hay giỡn?” Nếu Lương Đa không là bác sĩ giàu lòng nhân ái thì đã đấm bờm đầu Tưởng Hàn rồi, “Bạn anh mà em cũng dám la liếm???”

“Dạ???” Giờ đến lượt Tưởng Hàn đần mặt, “Bạn nào của anh? Bạn của anh gì chớ? Là sao?”

“Em tia trúng Quản Tiêu phải không?” Lương Đa hít sâu, “Là cái tên mắc bệnh sạch sẽ đó, bộ mấy người điên hết rồi hay gì?”

“… Ai á?” Tưởng Hàn thề thánh đức chúa trời, cậu không biết Lương Đa đang tào lao gì nữa.

Đâu trách được Lương Đa hiểu lầm, lần trước Tưởng Hàn mới gặp Quản Tiêu ở đây. Rồi lúc hai người họ nói chuyện điện thoại, Tưởng Hàn mượn chuyện để anh nhắc đến Quản Tiêu… Tuy lúc đó Tưởng Hàn toàn chê.nhưng chưa bao lâu Tưởng Hàn đã đòi đi chùa tạ lễ, thật khiến người ta nghi ngờ mà!

Tưởng Hàn oan ức, cậu còn chả biết Quản Tiêu là ai, tên và người thật cũng chả ăn nhập với nhau. Nhưng ngẫm kĩ, đây hẳn là quả táo nhãn lồng vì câu gáy: “Anh hông phải gu em”.

“Là bạn anh đó, hôm bữa ngồi đồng ở đây uống trà sữa nè!” Lương Đa nói, “Anh cảnh cáo em, tuesday chỉ có toi đời!”

“Sao em lại thành tuesday?”

“Người ta có bạn trai rồi, tình thương mến thương lắm đó!” Lương Đa xỉa trán Tưởng Hàn, nghiêm khắc kể: “Bữa đấy lúc em này nọ với anh thì bọn họ ngồi trong xe, em cũng thấy mà?”

Tưởng Hàn nghe xong bật cười, “Gì vậy anh trai ơi, em đã làm gì đâu? Hiện tại chúng ta rất trong sạch mà?”

Bỉ ổi, lươn lẹo! Sao thằng cu này lươn quá vậy ta ơi?

Vành tai Lương Đa đỏ au, không rõ là ngượng hay giận.

“Là cái hôm em phát hiện xu hướng tính dục của anh đó.” Lương Đa kể, “Người ngồi trong xe nói bậy là Quản Tiêu, bạn trai cậu ta ngồi ghế phụ! Đẹp trai hơn em nhiều!”

“Ồ, ra là anh ta.” Tưởng Hàn đã nhớ nhưng vẫn không có ấn tượng về người ngồi trong xe, vì bữa ấy cậu đang kinh ngạc với niềm vui bất ngờ Lương Đa dành cho cậu, nào rảnh mà ngó người khác. Nhưng ai cũng không quan trọng, tóm lại cậu phải giải thích rõ ràng: Tuesday thế nào cũng toi đời.

“Em hiểu được vậy là giỏi.” Lương Đa hung dữ dòm cậu, răng nghiến kèn kẹt.

“Nhân duyên của em không phải anh ta.”

Tưởng Hàn gào thét trong lòng: Lương Đa! Anh là đồ ngoo ngốccc!

Lương Đa từng nghi ngờ thằng cu này khoái mình, chứ suốt ngày mò tới đây chọc ghẹo sao anh không nghi cho được? Nhưng cậu ta lại bảo mình không phải gu, giờ mà tự nhận nữa chẳng khác nào trét vàng lên mặt.

Tuy Lương Đa không cảm thấy đó là vàng, nhưng người khác thì hên xui.

Anh trọng thể diện lắm!

“Ừm, anh biết rồi.” Lần này Lương Đa sure kèo.

Chính là bạn cùng phòng – người lần trước đến giả bệnh đây chứ đâu.

Cậu sinh viên đó trông thế nào nhể? Quên bà nó rồi.

Tên gì ta? Hình như chưa hỏi bao giờ.

Lương Đa phán như thật: “Chú bán mì thịt bò ở căn tin phải không? Anh biết thừa.”

Tưởng Hàn cười suýt lọt ghế nhưng không giải thích, cậu muốn coi thử khi nào bác sĩ Lương thông minh lanh lợi mới hiểu.

“Vậy giờ anh có đi với em không?”

“Anh đi làm chi? Anh có phải là người giám hộ của em đâu?” Lương Đa xua đuổi, “Thôi té lẹ, đừng cản trở anh kiếm tiền.”

Tưởng Hàn bất đắc dĩ đứng dậy, lẩm bẩm, “Nghe nói giờ chỗ đó cầu tài linh lắm, em…”

“Ê chờ tý!” Tưởng Hàn lượn tới cửa thì bị Lương Đa gọi giật ngược, “Chừng nào em đi? Anh chở cho, tiền xăng cưa đôi hen.”

Gian kế của Tưởng Hàn đã thành, cậu gồng cố nhịn cười, mặt nghiêm túc quay lại dòm Lương Đa, gật đầu, “Ok bác sĩ Lương, vậy tối nay mình nhắn tin chọn thời gian nha.”

Thế là tối nay có cớ để nhắn tin tới, hihi!

Tưởng Hàn thấy mình đúng là thiên tài yêu đương, chúa tể hẹn hò.

Đến tối, Tưởng Hàn nhắn tin cho Lương Đa: [Bác sĩ Lương ơi, anh có đó hông ạ?]

Lương Đa đang nằm chéo nguẩy trên thảm yoga ăn khoai tây chiên, thấy tin nhắn thì dòm cái, đếm từ một đến năm mươi mới rep Tưởng Hàn.

[Lương Đa: Lúc gửi tin nhắn làm ơn đừng hỏi người ta có ở không này nọ, khuyên chân thành đấy, vào thẳng vấn đề luôn đi. Bởi vì nếu không có gì bất ngờ thì trong vòng mấy chục năm tới, người này vẫn ở đó.]

[Bé Tưởng đáng yêu: Dạ, em biết ùi!

Tưởng Hàn gửi xong vội vàng bổ sung thêm “móc câu”: [Bác sĩ Lương ơi, khi nào tụi mình đi trả lễ ạ?]

Lương Đa cúi đầu ngó lịch trên bàn rồi mở ghi chú trong điện thoại, trả lời Tưởng Hàn: [Thứ hai, thứ tư, thứ năm tuần sau đều được, ba ngày này anh không có hẹn.]

Lương Đa nằm suy nghĩ, trong lúc “đối phương đang nhập” lại gửi thêm một tin: [Em coi hôm nào không có tiết ấy, đừng làm lỡ việc học.]

Ngày nào Tưởng Hàn cũng có tiết cả. Nhưng hổng sao, sinh viên không cúp học đời không nể.

Hôm nay là thứ sáu, Tưởng Hàn bấm tay đếm, cậu không chờ được lâu như vậy.

[Bé Tưởng đáng yêu: Thứ hai, thứ hai luôn anh nhé, em qua ăn sáng chung với anh rồi bọn mình xuất phát hen?]

Lương Đa cân nhắc, trả lời cậu: [Thôi em đừng đến, phiền lắm, để anh qua thẳng trường em, em mời anh ăn sáng ở căn tin nha.]

Cưng vẫn nợ anh một bữa đấy!

Gì chứ mấy vụ này Lương Đa nhớ dai lắm, hôm đó Tưởng Hàn ăn chùa của anh một bữa, anh phải ăn lại, hê hê.

Bé Tưởng đáng yêu đọc tin nhắn của bác sĩ Lương, vui đến cà giật cà giật trên giường, bạn cùng phòng lú đầu qua hỏi: “Mày thèm chịch hả?”

“Có mày thèm chịch ấy!” Tưởng Hàn nói, “Thứ hai tao đi hẹn hò với bác sĩ Lương, nếu giảng viên có điểm danh thì mày hô có giùm tao.”

Bạn cùng phòng nghe xong, không tin lắm: “Mày chắc chắn là hẹn hò chứ không phải đi khám?”

Tuy chưa tiếp xúc với bác sĩ Lương nhiều, nhưng bạn cùng phòng vẫn cảm thấy bác sĩ Lương không phải đối tượng dễ bị tấm chiếu bắt lấy như thế. Cậu ta càng không tin trong tình huống không có sự hướng dẫn của mình, Tưởng Hàn lại thành công hẹn được bác sĩ Lương.

“Chắc hơn cột đình nha mày.” Tưởng Hàn nói, “Tao nghĩ tao sắp bắt được trái tim ảnh rồi.”

Bạn cùng phòng lắc đầu, “Thằng khứa, mắc gì mày tự tin dữ vậy?”

“Là bác sĩ Lương cho tao tự tin,” Tưởng Hàn nói, “Mày đếu hiểu đâu.”

Lương Đa bỏ điện thoại xuống, ghi vào note trong điện thoại là thứ hai phải đến tìm Tưởng Hàn, đồng thời dùng bút lông đỏ vẽ một vòng tròn lên lịch.

Anh chụp tấm ảnh, đăng lên vòng bạn bè: Thứ hai đi cầu Phật.

Lương Đa tám trăm năm không đăng vòng bạn bè, bỗng nhiên xuất hiện lập tức nhận được rất nhiều lượt thích và bình luận, trong đó có Quản Tiêu: Ồ!

Lương Đa trừng mắt, rep: Mày ồ qq gì?

Lương Đa xin thề, anh mong chờ thứ hai tuyệt đối không phải vì Tưởng Hàn, anh chả có tý thiện cảm gì với thằng cu ấy cả. Cả ngày bấm ngón tay tính thời gian là do anh muốn đi cầu tài, đây cũng coi như là lý do chính đáng để nghỉ làm, không nôn nao được à?

Tối chủ nhật, Tưởng Hàn đăng lên vòng bạn bè, ảnh đính kèm là gương mặt trúa hề của mình: Ngày mai hẹn hò, oh yeah!

Lúc đó Lương Đa đã lên giường chuẩn bị ngủ, dòm bài đăng của Tưởng Hàn tự nhiên thấy lú. Ngẫm kĩ thì những hành động nhỏ của Tưởng Hàn rất rõ ràng, ban đầu anh không nên vì một câu của thằng cu đó mà kết luận nó không thích mình.

Lương Đa rơi vào trầm tư, càng nghĩ càng thấy Tưởng Hàn thích mình.

Nhưng số Tưởng Hàn đen còn hơn cứt chó, bác sĩ Lương mới bừng tý nắng hạ thì cậu lại đăng bài khác, còn đính kèm tấm ảnh chậu nước rửa chân bị lật đổ và một cậu sinh viên đang cười xấu xa: Thằng tó Chu Hải Dương tổn thương tao còn mỉm cười cho qua chuyện!*

*Lời bài hát Mỉm cười cho qua – Na Anh.

Chuyện là bạn cùng phòng sơ ý đá đổ chậu nước rửa chân của Tưởng Hàn, hai người chửi nhau chí chóe, Tưởng Hàn tuyên bố phải khiến cậu ta đội quần vì chậu nước rửa chân nên đã đăng bài lên.

Trẩu hết biết!

Mà mấy đứa sinh viên giờ, toàn thích làm mấy chuyện trẩu tre vậy đó.

Tiếc là ai cũng hiểu họ đang giỡn, nhưng Lương Đa thì không.

Tốt nghiệp mấy năm, trước đây cũng nghi ngờ Tưởng Hàn mờ ám với bạn cùng phòng, giờ thì hay rồi, chắc cú cmnl, anh khỏi cần nghi nữa. Lương Đa nằm nhìn trần nhà, nhìn hồi lại hát: “Anh làm tổn thương em rồi lại mỉm cười cho qua chuyện. Tình yêu anh tham lam, tình yêu em yếu mềm… Xía!”

Lương Đa trằn trọc, mang theo oán giận vùi đầu ngủ say, trong mơ còn lèm bèm thằng cu Tưởng Hàn dám chê mình? Bảo mình không phải gu nữa cơ đấy?

Thế mới nói Lương Đa vừa khó chiều vừa mâu thuẫn: không được phép thích nhưng cũng không được phép không thích??

Lương Đa nằm mơ cả đêm, còn mơ thấy mình gả cho Dương Khiếu Văn, là gả thật, mặc váy cưới thề thốt trên lễ đường các kiểu. Cảnh tượng đó làm anh giật mồng tỉnh luôn, không vì cái gì, mà do thấy mình mặc váy cưới trông ẻ chảy quá.

Anh mất ngủ, Tưởng Hàn cũng thế.

Bởi sáng mai được “hẹn hò” với bác sĩ Lương yêu dấu, bạn học nghiên cứu sinh Bé Tưởng ngây thơ mới biết yêu đã phấn khích thức trắng cả đêm, đúng là kém cỏi. Mà xu hơn cả vì thiếu ngủ, quầng thâm dưới mắt cậu đen như đít nồi.

Bạn cùng phòng đánh giá: “Anh Tưởng, có câu này không biết nên nói không.”

“Vậy thì ngậm mõm.”

Bạn cùng phòng làm lơ mà khịa: “Trông mày bây giờ y chang suy thận boy á.”

“… Anh Chu.” Tưởng Hàn lườm cậu ta, “Mới sáng ra muốn đấm nhau hả?”

“Khỏi đi ba, hôm khác,” Bạn cùng phòng vô cùng chu đáo nhắc, “Bữa nay mày còn phải hẹn hò với crush, tao đâu thể để mày ôm tiếc nuối rời khỏi thế gian này. Đi hẹn hò trước đã, vụ đấm nhau không vội, đợi mày về rồi tính.”

“Xéo cmm đi!”

Hai đứa láo nháo cãi nhau một trận, Tưởng Hàn bưng chậu rửa mặt đi vệ sinh cá nhân, khi về thì đứng trước tủ quần áo suy nghĩ thật lâu.

“Sao nữa?” Bạn cùng phòng cũng vệ sinh xong, thấy cậu đứng như cục đá ngu bèn thụi cù chỏ, “Hòn vọng phu à?”

Cậu ta ngó trong tủ quần áo: “Bác sĩ Lương đâu có ở trỏng!”

“Hừ, hòn vọng phu khỉ họ.” Tưởng Hàn than, “Tao đang nghĩ coi mặc gì.”

Thật ra tối qua Tưởng Hàn đã đắn đo rất lâu, phối cho mình mấy bộ trong đầu nhưng sáng ra lại thấy chưa đủ đẹp.

“Mày nghĩ bác sĩ Lương thích kiểu thanh xuân tươi trẻ, hay là chững chạc trưởng thành?”

“Ờm…” Bạn cùng phòng nói, “Mày muốn nghe tao nói thật không?”

“Lẹ cái mồm lên!” Còn lề mề nữa thì trễ mất.

Bạn cùng phòng bưng chậu nước đứng gần Tưởng Hàn, dòm đồ trong tủ cậu nói: “Giờ mày chọn tới tết Công Gô ha, mày làm gì có đồ trưởng thành mà chọn cc gì?”

Tưởng Hàn thuộc tuýt đẹp trai năng động, quần áo một năm bốn mùa toàn đồ thể thao, duy nhất có bộ vest mua lúc tham gia hoạt động trường. Chả nhẽ giờ mặc đồ vest đi chùa với Lương Đa?

Tưởng Hàn biết mình mặc vest nhìn ngon bá cháy, nhưng đi chùa thì hơi lố.

“Mặc đại đi.” Bạn cùng phòng xúi dại, “Dù sao trong mắt bác sĩ Lương, mày mặc gì cũng như nhau hà.”

“Không nói được câu tử tế thì mời tử vong.”

Tưởng Hàn đứng dòm hồi lâu, cuối cùng mặc bừa thiệt.

Quần jeans, giày thể thao.

Áo hoodie trắng, kèm áo khoác phao Nike.

“Ngon trai rồi!” Bạn cùng phòng nói, “Giờ thừa sức để bác sĩ Lương mê mày điên đảo luôn.”

“Đội ơn đã khen.” Tưởng Hàn lườm cậu ta, “Nhưng mày khen thật trân chút được không?”

Bạn cùng phòng cười hô hố, cười xong thì đến căn tin ăn sáng với bạn gái.

Tưởng Hàn chờ bác sĩ Lương ở ký túc xá, tay nắm chặt điện thoại, đứng trên ban công nhìn về phía xa.

Trong lúc cậu sốt ruột chờ đợi thì bác sĩ Lương đang bực bội vì kẹt xe. Đôi khi do số phận thật, bình thường không sao nhưng vừa kẹt xe là cơn buồn xả lũ đã ào tới.

Lương Đa vừa bị kẹt xe vừa nhịn xả, hối hận muộn màng. Đúng ra mình không nên hứa qua rước Tưởng Hàn, ai mượn vậy? Để thằng cu đó tự bắt xe đến tìm anh hoặc cả hai hẹn gặp nơi nào đấy, thế chả tiện hơn à?

Lú cmnr.

Lương Đa bực dọc ngồi trong xe, không biết đang tức mình hay tức Tưởng Hàn.

Tám rưỡi rồi, Lương Đa chẳng những mắc tè mà còn đói nữa.

Đường cao tốc bị kẹt không nhúc nhích được, đúng là đặc sản ngày thứ hai.

Tưởng Hàn chờ hoài không thấy, chẳng dám gửi tin cho Lương Đa vì sợ trông mình như đang hối người ta. Nhưng càng chờ càng thấy sốt ruột, cậu bắt đầu nghi ngờ lẽ nào Lương Đa quên béng rồi chăng?

Tưởng Hàn gửi sticker mèo con vẫy tay chào dễ thương, hồi hộp chờ bác sĩ Lương mắng mình.

Cậu cũng không biết sao lại nghĩ bác sĩ Lương sắp mắng mình, chỉ là phản xạ có điều kiện hoy.

Bác sĩ Lương đúng là đang quạo thiệt nhưng anh thuộc người có tố chất cao, đâu dễ tùy tiện mắng ai. Lương Đa lười gõ chữ, gửi thẳng tin nhắn thoại: “Anh kẹt xe, hay em ăn trước đi.”

Anh bấm tay tính, chắc chắn Tưởng Hàn đói rồi.

“Không sao, không sao ạ, em đợi anh ăn chung.” Câu này càng ngẫm càng ngọt ngào, Tưởng Hàn thấy mình đã yêu thật rồi.

Lương Đa thì thấy bình thường, vấn đề hàng đầu bây giờ là muốn vào WC.

“Anh lái từ từ, đừng vội, em chờ anh được mà.” Thích nhất là chờ anh!

Tưởng Hàn vốn là người thiếu kiên nhẫn, ai mà trễ hẹn là lần sau cậu không hẹn nữa. Nhưng Lương Đa thì khác, bác sĩ Lương là ngoại lệ.

Với cả bữa nay không tính là bác sĩ Lương trễ hẹn, hai người đã chốt thời gian cụ thể đâu? Cộng thêm kẹt xe thì không trách Lương Đa được, chả có lý do gì để khó chịu cả.

Tưởng Hàn cố tình tìm cớ cho Lương Đa, dù rằng Lương Đa không cần lắm.

“Được, vậy em chờ đi.”

May mà bọn họ cúp máy thì chiếc xe phía trước bắt đầu di chuyển. Sau khi ra khỏi đường cao tốc, Lương Đa đổi sang con đường nhỏ khác, lập tức đường thông hè thoáng thành công đến trường Tưởng Hàn trước chín giờ.

Anh dừng xe ở bãi đỗ xong mới gửi Wechat cho Tưởng Hàn: Anh đến bãi đỗ xe rồi, chúng ta gặp nhau ở căn tin nha?

Trường học này có tận sáu cái căn tin, Lương Đa tùy tiện đi thử cũng chóng mặt.

[Bé Tưởng đáng yêu: Đừng gặp ở căn tin, gặp giờ luôn nè! Anh nhìn sang bên phải điiiii!]

Lương Đa ngồi trong xe dòm qua tay phải, thấy Tưởng Hàn đang đứng trên con đường nhỏ cạnh bãi đỗ xe vẫy tay với anh. Cậu trai trẻ đẹp trai ấm áp đáng yêu, đứng cười ngây ngô, Lương Đa không nhịn được bật cười.

Lương Đa xuống xe, bước đến gần Tưởng Hàn.

Bầu trời hôm nay rất đẹp, tuy đã nửa mình sang đông nhưng ánh mặt trời vẫn chan hòa. Lúc Lương Đa bước về phía Tưởng Hàn, chẳng hiểu sao tâm trạng rất tốt, bước chân rất thoải mái. Nếu không phải đang nhịn tiểu thì tâm trạng anh càng tốt hơn.

“Chào buổi sáng!” Tưởng Hàn cười tươi như hoa nở, cố hết sức để bản thân trông thật dễ thương.

“Chào.” Lương Đa cũng cười, sau đó vuốt mũi, “Sao nhỉ, chúng ta…”

“Đi ăn nhe anh?” Tưởng Hàn nói, “Buổi sáng thì đến căn tin thứ ba ấy, đồ ăn sáng chỗ đó ngon lắm.”

“Chờ chút!” Tuy xấu hổ nhưng Lương Đa vẫn phải hỏi: “Tìm căn tin nào gần đây thôi, anh muốn… đi WC lát.”

Nhịn tiểu rất đau khổ, chân Lương Đa sắp run tới nơi rồi.

Tưởng Hàn sực tỉnh, thầm nghĩ hóa ra bác sĩ Lương cũng là người, cũng có ba chuyện gấp, ăn uống đi vệ sinh và những hoạt động thường ngày. Chẳng những cậu không vỡ mộng mà bác sĩ Lương thế này càng khiến Tưởng Hàn thấy sống động, chân thật và đáng yêu hơn.

“Vậy mình ghé giảng đường trước nha.” Tưởng Hàn ước chừng, từ đây đến căn tin nào cũng không gần, nhà vệ sinh gần nhất ở cạnh giảng đường, “Em dẫn anh qua đó nhen.”

“Lẹ lẹ lẹ.” Lương Đa rất muốn ra vẻ bình thản nhưng khó quá, anh chợt nhớ đến tiết vật lý hồi cấp ba nhịn tiểu mém xỉu, về nhà chân muốn sụm vì nhịn tiểu quá lâu: “Lẹ giùm anh.”

Lương Đa khép giò như phụ nữ Nhật Bản mặc kimono đi bước nhỏ, tư thế rất khó tả. Tưởng Hàn trộm cười trong bụng, không dám ghẹo bác sĩ Lương trong ngày đẹp trời thế này.

Hai người như thi đi bộ đến tòa giảng đường, mới vào đã thấy WC ở lầu 1, Lương Đa: “Cảm ơn cảm ơn, em chờ anh xíu.”

Bác sĩ Lương ngày thường chín chắn nay đã lộ tẩy, vọt lẹ vào nhà WC. Tưởng Hàn đứng ở bên ngoài cười muốn bò ra đất.

Cậu gửi Wechat cho bạn cùng phòng: Ê anh Chu, đậu má, bác sĩ Lương đáng yêu lắm luôn!

Bạn cùng phòng đang mệt rã rời nằm bò trên bàn, thấy Wechat của Tưởng Hàn thì khịa tỉnh bơ: ‘Đậu’ á? Mày đúng là không biết mắc cỡ là gì!

Tưởng Hàn gửi cậu ta icon vả mặt: Mày là đồ đê hèn!

Lương Đa trong nhà vệ sinh vừa sung sướng vừa đau khổ.

Sung sướng vì cuối cùng anh đã được xả nước cứu thân, đau khổ bởi chuyện cũ lặp lại, anh phải rặn thật lâu nó mới ra.

Bác sĩ Lương tao nhã lúc này hết gồng được nữa rồi, trong đầu toàn mấy câu quảng cáo: Người đến tuổi trung niên, tiểu nhiều, hay mắc tiểu, tiểu không hết…

Tưởng Hàn chờ cả buổi chẳng thấy Lương Đa ra, lo người này xảy ra chuyện tính xông vào xem thử, nhỡ bác sĩ Lương cần gì mình cũng kịp thời giúp đỡ.

Ngay lúc Tưởng Hàn nhón chân, bác sĩ Lương đã đi ra.

Tinh thần sảng khoái, cảm giác sắp đắc đạo thành tiên.

Lương Đa há mỏ tính nói: “Đi ăn cơm thôi”, kết quả mồm lại “A…” mềm mại kéo dài. Trời đất chứng giám, anh không hề có ý gì khác, chỉ vô thức muốn cảm thán quá xá đã thôi à. 

Chui tọt vào lỗ tai Tưởng Hàn làm cậu thấy rạo rực, mém phun máu mũi.

Dẫu sao cũng là tấm chiếu mới chưa trải, không trách được.

Bé Tưởng chiếu mới đáng yêu tự cốc đầu mình, dẫn Lương Đa đi ăn.

Căn tin trường học khá vắng, vì giờ này người có tiết thì ở trong lớp, ai không có tiết nếu không ngủ thì cũng đến thư viện. Tưởng Hàn vung tay, giọng hết địa chủ giàu sụ: “Anh trai, anh cứ gọi thoải mái.”

Lương Đa dòm cậu, “Ai là anh trai của em chứ? Đừng tự dát vàng lên mặt.”

Lương Đa khịa xong thì ngó món bánh canh mình thèm đã lâu, chỉ chỉ: “Anh trai của em muốn ăn món này.”

Tưởng Hàn cười tủm tỉm, quẹt thẻ cơm.

Hai người ngồi ăn cạnh cửa sổ, ánh nắng mùa này chiếu vào thật dễ chịu, hiếm khi Lương Đa được thư giãn như thế. 

Bánh canh rất nóng, Lương Đa cẩn thận dẩu mỏ thổi, Tưởng Hàn dòm thấy lại bắt đầu rạo rực. Tưởng Hàn thừa nhận bản thân có hơi dê, kỳ quá à!

“Bác sĩ Lương.” Để ngăn cơn nuwng, Tưởng Hàn kiếm chuyện nói, “Em thấy ăn sáng cùng người mình thích là chuyện lãng mạn gì đâu á.”

“Chưa chắc à!”

“Dạ? Là sao anh?”

“Nếu đối phương chuẩn bị bữa sáng, anh ngủ đẫy giấc rồi dậy cùng ăn chung, vậy thì rất lãng mạn.” Lương Đa nói, “Nhưng nếu bảo anh dậy sớm nấu cơm…”

Lương Đa mỉm cười: “Nằm mơ!”

Tưởng Hàn cười, “Vâng vâng, chắc chắn sau này bạn trai của anh không nỡ để anh nấu cơm đâu.”

Lương Đa ăn bánh canh, nóng bỏng lưỡi.

“Không sao chứ?” Tưởng Hàn càng tiếp xúc, càng thấy bác sĩ Lương trong ngoài rất khác nhau. Bên trong lớp vỏ thiên thần áo trắng dịu dàng chôn giấu một nam sinh dễ thương, nào giống dáng vẻ của người gần ba mươi.

Bởi mới nói Tưởng Hàn còn non lắm, thực tế không phải tất cả mọi người đến tuổi ba mươi đều chững chạc trưởng thành.

“Anh không sao, lưỡi hơi tê tý thôi.” Lương Đa nói, “Sao bánh canh này nóng thế nhở?”

“Bánh canh nào chả nóng ạ.” Tưởng Hàn nhìn Lương Đa đến không nỡ cúi đầu ăn, “Ăn từ từ, chẳng việc gì phải vội.”

Lương Đa tự nhủ: Ờ, cưng không vội, bởi vì cưng đâu có lăn lộn kiếm tiền như anh đây!

Càu nhàu thì càu nhàu, nhưng để không bị bỏng chết, Lương Đa bắt đầu thưởng thức từ từ.

Căn tin trường học đúng là rất được, giá rẻ đồ ăn nhiều, mùi vị cũng ngon.

Hai người ăn uống no say cũng sắp mười giờ, thong thả đến bãi đỗ xe, coi như lên đường trước buổi trưa.

Lương Đa vẫn rất cố chấp với vụ cầu tài. Trước đây Dương Khiếu Văn bảo: “Mày muốn kiếm tiền thì theo tao làm ăn, nó còn thực tế hơn đi cầu Thần bái Phật nhiều.”

Lương Đa lại chả thấy vậy. Anh ăn học nhiều năm, tuy lượn khỏi bệnh viện nhưng anh vẫn thích cái nghề này. Nếu hỏi Lương Đa thấy mình đẹp trai nhất khi nào, anh sẽ nói: Lúc tui mặc áo blouse trắng là ngon trai nhất.

Thích, nên không bỏ được.

Còn cầu tài á? Cầu cho vui thôi ~

Trước đây Quản Tiêu cũng khịa anh: “Cả ngày chỉ biết cầu tài cầu tài, mày có thấy tầm thường không?”

Tầm thường, Lương Đa thừa nhận mình tầm thường, vấn đề là trên đời này đâu ai không tầm thường chứ?

Nghĩ tới vụ cầu tài là tâm trạng Lương Đa phơi phới, lái xe mà cũng thấy vui. Nhưng niềm vui chẳng tày gang, vừa đỗ xe dưới chân núi ngẩng đầu dòm bậc thềm không có điểm cuối, chân Lương Đa hơi run.

“Hay em tự lên đi nha.” Lương Đa cau mày nhìn phía trước, “Anh tìm chỗ ăn chút gì chờ em.”

Tưởng Hàn đâu có chịu, cậu cố ý kéo bác sĩ Lương đến đây trả lễ mà, sao dễ dàng thả anh đi được?

“Đừng mà anh.” Tưởng Hàn nói, “Đến cũng đến rồi, không đi lên chẳng phải là uổng công à?”

Tưởng Hàn dụ dỗ, “Bên kia có bán trà sữa, em mua trà sữa cho anh nha, ráng xíu tụi mình lên núi.”

Lương Đa dòm cậu nghi ngờ, “Em dỗ anh như dỗ con nít đó à?”

“Vậy anh có uống trà sữa không?”

“… Uống.”

Lương Đa xấu hổ vì để một sinh viên nghèo chưa kiếm ra tiền mời mình ăn sáng uống trà sữa, sao mặt mình dày vậy cà?

Anh cân nhắc, Tưởng Hàn ngồi xe mình, tuy hôm bữa bảo cưa đôi tiền xăng nhưng Lương Đa cũng đâu tính để cậu trả tiền thật.

Nghĩ vậy Lương Đa mới yên tâm uống trà sữa, còn lẩm bẩm: “Không ngon bằng trà sữa trường em.”

“Vậy sau này ngày nào em cũng mua ở trường ship qua cho anh.” Tưởng Hàn nói, “Hay đợi em tốt nghiệp kiếm tiền, góp vốn mở một quán trà sữa ngay cạnh phòng khám của anh nha.”

Lương Đa cười khẩy, “Nè, không phải anh xem thường em, mặt tiền bên cạnh phòng khám anh không rẻ đâu.”

“Em sẽ cố gắng ạ!” Tưởng Hàn ghẹo anh, “Nhỡ may mắn phát tài, giàu sang mấy hồi anh?”

“Vậy chúc chú em mau phát tài ha!”

Hai người vừa đi vừa tán gẫu, trùng hợp gặp lại bà cụ xem bói lần trước.

Vẫn là bà cụ trải tấm vải màu vàng viết chữ trước mặt, nhưng Lương Đa đã không còn là Lương Đa năm xưa, dễ bị lừa 200 tệ nữa. Lương Đa lướt qua như người xa lạ, Tưởng Hàn bỗng kéo cổ tay anh.

Trời rất lạnh, nhưng tay Tưởng Hàn thì rất nóng.

Phản ứng đầu tiên của Lương Đa: Đúng là trai trẻ, nóng bỏng hừng hực!

“Em sao đấy?” Lương Đa hỏi.

“Em muốn coi bói ạ.” Tưởng Hàn nói, “Em chưa coi bói bao giờ cả.”

“Còn trẻ đừng làm những chuyện mê tín dị đoan.” Lương Đa nói, “Kiểu như em mà viết vào tiểu thuyết, lúc xuất bản thế nào cũng bị cắt đi.”

Tưởng Hàn cười ra tiếng: “Coi thử xíu, coi chơi hà anh.”

Cậu bất chấp kéo Lương Đa qua, ngồi xuống hỏi bà cụ: “Bà ơi, coi tình duyên bao nhiêu tiền ạ?”

“200 một lần.” Câu này không phải bà cụ, mà là Lương Đa nói.

Tưởng Hàn bất ngờ, dòm Lương Đa đứng cạnh mình, “Anh từng xem rồi ạ?”

“Đâu có, sao anh lại xem bói được?!”

Nhưng tự vả cũng nhanh lắm, bà cụ nhìn Lương Đa: “Ồ, tôi nhớ cậu rồi.”

Nhục muốn đội quần.

Lương Đa chẳng nhớ nổi đây là lần thứ mấy mình muối mặt trước Tưởng Hàn.

Tưởng Hàn nhịn cười, “À ha, em biết rồi nhe!!!”

“Em biết gì?” Lương Đa bất đắc dĩ ngồi xổm cạnh cậu, “Coi lẹ lên còn đi nữa.”

Tưởng Hàn đọc ngày sinh tháng đẻ, thật ra cậu rất muốn bà cụ bói thử xem khi nào mình và Lương Đa nên duyên nhưng không dám, đành ngồi chồm hỗm nhịn khao khát đặt câu hỏi của mình.

“Vận đào hoa của cậu gần đây rất vượng.”

Tưởng Hàn vỗ đùi cái đét: “Chuẩn!”

Lương Đa ghét bỏ nhìn cậu.

“Nhưng đa số là đào hoa thối.”

Tưởng Hàn tắt đài.

Bà cụ im lặng chút, bắt đầu lải nhải mấy câu hai người nghe chả hiểu qq gì. Cuối cùng ngẩng đầu nhìn Tưởng Hàn, nói sâu xa, “Chính duyên của cậu đang ẩn trong số đào hoa này, phải xem cậu có thể bắt được không.”

“Chính duyên ạ?” Tưởng Hàn và Lương Đa cùng hỏi.

Tưởng Hàn thắc mắc: “Chính duyên là gì?”

“Là loại tu thành chính quả.” Lương Đa cướp lời.

Đôi mắt Tưởng Hàn sáng bừng, “Bác sĩ Lương, có phải em đã biết chuyện động trời gì rồi phải không anh?”

Khéo Bác sĩ Lương cũng từng coi bói, mà kết quả gần giống mình luôn? Bằng không sao anh ấy lại biết chính duyên chớ?

Đây hổng phải trùng hợp!

Tưởng Hàn đắc ý, thật sự muốn nên duyên với bác sĩ Lương ngay bây giờ luôn.

Lương Đa tính bảo Tưởng Hàn tiện thể coi chuyện tiền bạc thử, nhưng Tưởng Hàn chưa từng quan tâm vụ đó. Cậu đưa 200 tệ, thích thú đến nỗi sắp nở hoa trên đầu, kéo tay Lương Đa dắt anh lên núi.

Nhanh đi trả lễ thôi!

Chuẩn hơn cơm mẹ nấu nữa!

Lương Đa trợn mắt đi đằng sau, nghĩ thằng cu ngốc nghếch này mất toi 200 tệ rồi.

Hai người leo núi đi chùa, Lương Đa dạy cậu: “Em còn trẻ, đừng suốt ngày chìm đắm trong yêu đương, đàn ông phải lo sự nghiệp kiếm tiền trước, hiểu chưa?”

Tưởng Hàn vui vẻ gật đầu, hổng để tâm anh nói gì.

Đến trước chùa, cả hai đứng ngoài cổng nốc cạn ly trà sữa, vứt rác xong mới đi vào, con ngoan của Phật là phải vậy.

Vào trong chùa thì tâm trạng Tưởng Hàn càng phơi phới, tính kéo Lương Đa đi mua nhang thì nghe anh nói: “Móa, trái đất tròn thiệt, muốn ghẹo mình hay gì?”

Tưởng Hàn nhìn theo tầm mắt Lương Đa, thấy một người đàn ông ăn mặc rất bảnh, nom rất đẹp trai, dáng người cao ráo thần thái nổi bật đang bước về phía họ. 

Người đó đến trước mặt, nói với Lương Đa: “Thì ra mày đến cùng cậu ta.”

Tưởng Hàn nghĩ bụng: cha nội này là ai vậy?

Lương Đa cười thật trân, muốn cắp đít chạy ghê bây!

Dương Khiếu Văn dòm người đang đứng cạnh Lương Đa, ánh mắt dò xét quan sát Tưởng Hàn, sau đó đưa tay bắt tay với cậu: “Xin chào, tôi là bạn của Lương Đa, Dương Khiếu Văn.”

“Ồ, chào anh.” Tưởng Hàn ngoan ngoãn bắt tay, ngoan giống như thú cưng size bự đã được Lương Đa thuần phục.

Chào hỏi với Tưởng Hàn xong, Dương Khiếu Văn nói với Lương Đa: “Tao còn tưởng mày mồm điêu vì muốn tao bỏ cuộc, không ngờ mày đang yêu đương thật.”

Ê khoan!

Tưởng Hàn trố mắt, kinh ngạc đến nỗi hồn sắp bay khỏi xác.

Ủa, alo? Cha nội này nói gì cơ?

Ý anh ta là…

“Hả???” Tưởng Hàn ngó Lương Đa, thấy Lương Đa sắp banh xác tới nơi.