Lương Đa Giả Vờ Ngủ

Chương 18




Tưởng Hàn comeout mà bạn cùng phòng phải trả giá đắt.

“Con mẹ nó tao đéo hiểu! Vì sao lại là tao?” Anh Chu mẻ nửa cái răng vì cục thịt vịt vừa mềm vừa múp, vừa mờ lem ngọt nước.

Nha sĩ nói: “Không phải mẻ, thịt vịt nóng quá nên vỡ răng.”

Xu gì mà xu dữ vậy trời??? Bạn cùng phòng khóc tiếng tró được luôn.

Tưởng Hàn nói: “Anh Chu, tao xin lỗi, tao sẽ trả tiền trám răng cho mày.”

“Ai cần tiền của mày?” Bạn cùng phòng bày tỏ: “Nhét lại tiền vô bóp giùm cái, tý về nói rõ tao nghe!”

Phòng khám nha khoa nằm ngay ở bên trái cổng trường khoảng 200 mét, Tưởng Hàn theo cậu đi trám răng thì được thông báo thời gian tới phải đến thường xuyên.

Đến thì đến, đành chịu vậy.

Ra khỏi phòng khám răng, Tưởng Hàn chân thành nhận lỗi: “Anh Chu, tao mặc cho mày xử luôn.”

Bạn cùng phòng yên lặng, rồi bảo: “Tìm chỗ uống nước đi, anh đây tâm sự tuổi mới nhú với mày chút.”

Giới trẻ ngày nay rất thoáng, khả năng tiếp thu cao, bạn cùng phòng chẳng hề mất tự nhiên hay kỳ thị tính hướng của Tưởng Hàn, nhưng vẫn trách: “Thằng dở này mày bị sao đấy? Giấu giếm lâu như vậy, mày có coi tao là anh em chí cốt không?”

Bởi vì anh Chu mới trám răng không uống rượu được, nên bọn họ tới quán trà sữa gần đó. Hai người cực kỳ ‘nguyên tắc’, bạn cùng phòng gọi trà sữa đường đỏ đậu đỏ mà bạn gái mình thích nhất, Tưởng Hàn gọi trà sữa trân châu mà lần trước Lương Đa mua cho cậu.

“Tao có giấu đâu? Đây là trường hợp hi hữu mờ.” Tưởng Hàn nói: “Chứ tao nào dám giấu mày, tao chả bao giờ để ý chuyện này cả.”

Cậu không quan tâm nhưng bạn cùng phòng thì nghiêm túc cực, đơn giản là tò mò thôi chứ chả có ý gì.

Đôi khi cái nết của cậu ta rất lạ, đã trẩu còn nhiều chuyện, hỏi gì là hỏi tới cho bằng được.

Anh Chu: “Lạ nhề? Sao tao lại không bắt sóng được vậy?”

Tưởng Hàn thầm nghĩ: Mày mà bắt sóng thì mày cũng toang cmnr!

“Anh Chu, tao thật sự muốn theo đuổi ảnh.” Tưởng Hàn nói thiệt tình: “Nhưng sao tao thấy khoai quá, cần phải có người giúp tao.”

Bạn cùng phòng mỉm cười: “Không thành vấn đề! Tao coi mày là anh em chí cốt, tao sẽ xông pha vì tình nghĩa.”

Tưởng Hàn tính há mỏ khen, ai ngờ nghe thằng bạn nói: “Bao ăn sáng một tháng, chốt deal.”

Thằng khứa nào mới nói vì tình nghĩa? Tới khúc nghĩa của mày chưa???

“Ok, chốt thì chốt.”

Thoả thuận ngon lành xong, bạn cùng phòng thắc mắc: “Tao muốn hỏi mày câu này. Mày thật sự nghiêm túc sao?”

“Mày dòm tao giống giỡn lắm hả?” Tưởng Hàn nói: “Tao nghiêm túc hơn mày tưởng đấy.”

Bạn cùng phòng bĩu môi, không tin lắm. 

“Mà anh kia… bác sĩ Lương cũng giống mày luôn?” Bạn cùng phòng hỏi trong nghi ngờ: “Trùng hợp đến thế à?”

“Chớ sao nữa.” Tưởng Hàn nói: “Tao cảm thấy ông tơ đã se sẵn mối duyên này cho tao rồi.”

Bạn cùng phòng cười hô hố: “Đêm qua ông tơ báo mộng cho mày hay gì?”

“Không.” Tưởng Hàn nói: “Nhưng sáng nay ổng có gọi điện cho tao.”

“Xàm quần.” Bạn cùng phòng nói với cậu: “Mơ giữa ban ngày đấy à, ông tơ cũng bận chạy deadline chứ rảnh đâu gọi cho mày?”

“Xạo làm chó! Nhớ hôm bữa bọn mình gặp ảnh ở chùa không? Ý tao là bác sĩ Lương ấy.” Tưởng Hàn mạnh dạn đoán: “Lúc đó tao chưa nghĩ nhiều, cũng không rõ anh ấy cầu gì mà lại đưa nhang thừa cho tao, thế là tao tiện mồm cầu luôn.”

“Mày cầu gì?”

“Tới đó thì cầu gì nữa?” Tưởng Hàn nói tỉnh bơ: “Cầu duyên.”

Ngày ấy Tưởng Hàn chỉ tò mò về Lương Đa thôi, anh trai này vui tánh quá nên muốn kết bạn với anh. Vào cầu tình duyên cũng không có mục tiêu đặc biệt. Cậu nói với Phật Tổ rằng: “Nếu Người vui hãy phù hộ con tìm được một người thú vị nha.”

Ai ngờ linh thiệt. Nội tâm của Lương Đa siêu siêu siêu thú vị luôn, hôm nào phải đi trả lễ mới được.

“Xùy, mày nghĩ mày là nam chính trong truyện cổ tích à?”

“Đâu có. Nếu tao là nam chính thì giờ đã tán đổ bác sĩ Lương rồi.”

Tưởng Hàn: “Bớt nói nhảm, giúp tao chuyện này.”

Với sự trợ giúp của bạn cùng phòng, Tưởng Hàn muốn lên kế hoạch thật đàng hoàng cho xứng với vốn liếng mình bỏ ra.

Bao nó ăn cả tháng lận đó!!!

Hai người vừa uống trà sữa vừa lập kế hoạch tác chiến, thế là chiều hôm sau, Tưởng Hàn dẫn bạn cùng phòng tới phòng khám của Lương Đa.

Hai người đã lượn lờ bên ngoài hồi lâu mới đi vào.

Bạn cùng phòng hỏi: “Sao thế? Vào đê! Còn chờ gì nữa? Mày có phải đàn ông không? Sợ cái đéo gì?”

Tưởng Hàn lại nói: “Bây giờ ở trỏng đang có bệnh nhân, tao đâu thể làm phiền anh ấy làm việc được.”

Bạn cùng phòng nghe vậy thì giơ ngón tay cái.

“Good man.” Bởi vì buổi sáng bạn cùng phòng đã ăn đồ Tưởng Hàn mua cho, mùi bánh bao vẫn còn thoang thoảng tới bây giờ. Thế là cậu ta bắt đầu khen Tưởng Hàn đúng là trai tốt thời đại mới: “Sau lưng một bác sĩ thành công, luôn có một người đàn ông tốt âm thầm ủng hộ.”

Tưởng Hàn mỉm cười: “Cám ơn mày đã nói cái chuyện mà ai cũng biết.”

Bác sĩ Lương bị hai thanh niên ngoài cửa dòm lén mà chẳng hay biết gì.

Hôm nay Lương Đa bận bù đầu, sáng mở cửa tới giờ chưa uống được miếng nước chứ đừng nói nghỉ ngơi, cơm trưa cũng bỏ, bụng réo ọt ọt mà anh vẫn treo nụ cười thân thiện dễ gần để khám bệnh.

Mệt sắp ngất!

Bác sĩ Tiểu Lương bị quay chong chóng, nào hay ngoài cửa có hai thanh niên đang đứng rình mình. Nếu anh biết chắc chắn sẽ thu tiền tham quan.

Lương Đa bận đến hai giờ chiều mới tiễn được bệnh nhân cuối cùng về, anh bóp cần cổ đau nhức dòm người kia bước ra cửa, rồi nhéo mi tâm.

Đói muốn xỉu mà dạ dày cứ đau quặn, ngẫm nghĩ thì chỉ có ly trà sữa nóng hổi mới cứu nổi anh.

Ngay lúc Lương Đa định order trà sữa thì cửa phòng khám bị đẩy ra.

Được lắm, uống miếng tà tữa cũng đéo cho!

Lương Đa ngẩng đầu, không ngờ người tới là Tưởng Hàn.

Tưởng Hàn đỡ người bạn cùng phòng với vẻ mặt đau khổ, nhích từng bước khó khăn vào phòng khám: “Bác sĩ Lương, cứu bạn em với!”

Lương Đa đứng đằng kia, tóc chải gọn gàng, trên sống mũi còn mang một cặp kính, anh mặc áo blouse trắng, chân mang giày da nhỏ, thoạt nhìn đúng là bác sĩ trẻ tuổi tài cao, phong độ nhẹ nhàng, phong thái nổi bật, chững chạc ôn nhu.

Ngon zai lắm luôn á!

Tim Tưởng Hàn nhộn nhạo, thầm nghĩ: Thiên thần áo trắng thiêng liêng, không thể xâm phạm.

Nếu muốn xâm phạm, chờ anh ấy cởi áo blouse ra đã.

Lương Đa dòm là biết hai tên ranh này tới quậy, anh làm bác sĩ mấy năm rồi lạ lẫm gì mấy ra trò vặt của đám sinh viên.

“Bị gì đấy?” Lương Đa không vạch trần, anh đoán chắc muốn giả bệnh để lấy giấy chứng nhận xin thầy cô nghỉ học.

Anh rành mấy trò con bò này lắm, vì anh cũng từng là học trò mà. 

Lương Đa đút tay vào túi áo trông rất gương mẫu, quan sát bọn họ: “Đau đầu hay tiêu chảy đây?”

“Cả hai ạ.” Tưởng Hàn nói: “Hồi sáng cậu ta nói khó chịu trong mình, nhức đầu mắc ói, chạy ra chạy vô nhà vệ sinh mấy lần.”

Lương Đa cười nhạo trong bụng nhưng mặt vẫn tỉnh bơ, “Đâu, ngồi xuống anh coi coi.”

Anh trở lại ghế mình.

Tưởng Hàn đỡ bạn cùng phòng hệt như đỡ phụ nữ có thai ngồi xuống trước mặt Lương Đa, dè dặt hỏi anh: “Bác sĩ Lương ơi, cậu ấy không bị bệnh gì nặng chứ ạ?”

Lương Đa nghĩ bụng: Ừ, nặng lắm, đâu chỉ một đứa, hai đứa bây bị bệnh hết rồi.

Hên là bây giờ Lương Đa đang vui, nếu không anh xúc hai thằng ranh rảnh rỗi này ra đường rồi.

“Nói anh nghe coi, khó chịu thế nào?” Lương Đa dựa lưng vào ghế, ngay cả hồ sơ bệnh án cũng lười cầm, không đáng lãng phí.

“Dạ, em khó chịu thế nào ấy hả?” Đến khúc này bạn cùng phòng đã hiện rõ đồng đội heo, lú mặt ngó Tưởng Hàn.

Tưởng Hàn bất đắc dĩ đỡ trán, cười thật trân: “Mày khó chịu sao mà mày cũng không biết hả?”

“Ờ nhỉ!” Bạn cùng phòng nói: “Hồi sáng này tự nhiên em thấy đầu xây xẩm, mắc ói rồi tiêu chảy nữa, không ăn uống gì được.”

“Còn gì nữa không?” 

“Dạ, còn sốt nữa.” Bạn cùng phòng khai.

“Ừm, để anh đo thân nhiệt cho em trước.”

Lương Đa lấy nhiệt kế, Tưởng Hàn vội cản: “Giờ cậu ta hạ sốt rồi ạ, tụi em mới đo xong.”

“Không được.” Lương Đa nói: “Chắc gì mấy đứa đo đúng, để anh đo lại cho.”

Lương Đa đưa nhiệt kế cho đối phương: “Kẹp kỹ vào, còn nóng thì phải tiêm hạ sốt nha, chứ không sốt quá dễ ngu người lắm.”

“Tiêm hạ sốt ạ?” Bạn cùng phòng giật mình, “Tiêm chỗ nào cơ?”

“Đương nhiên là mông rồi!” Lương Đa dòm cậu ta lom lom, “Hồi bé chưa tiêm bắp bao giờ à?”

Tưởng Hàn và bạn cùng phòng hoang mang ngó nhau.

Tưởng Hàn hỏi: “Sao lần trước anh không tiêm cho em?”

“Bữa đó em có sốt đâu mà đòi tiêm?” Lương Đa cười cực kỳ dịu dàng, nhưng trong sự dịu dàng trộn lẫn chút quạo: “Anh thấy cậu ta sốt tới bốn chục độ, lú cả đầu rồi.”

Xu luôn, hoá ra ngay từ đầu Lương Đa đã biết bọn họ đến làm trò con bò, Tưởng Hàn thôi không diễn nữa, cậu trả nhiệt kế lại cho anh.

Lương Đa cười hỏi: “Sao thế? Không đo nữa à?”

“Dạ thôi!” Tưởng Hàn khai thiệt: “Cậu ấy khoẻ re à!”

Bạn cùng phòng ngó Tưởng Hàn, hỏi nhỏ: “Ủa mày nói gì dạ? Khúc này đâu có trong kịch bản?!!”

Lương Đa ráng nhịn cười, cảm thấy hai đứa này khùng hết biết.

“Rốt cuộc mấy đứa tới đây chi?” Lương Đa nói: “Nói thẳng đi, có phải muốn giấy chứng nhận để trốn học không?”

Lương Đa tỏ vẻ ‘anh đây lạ gì trò của mấy đứa bây nữa’.

Nào hay đâu Tưởng Hàn không phải tới lấy giấy, mà tới trộm trái tim anh đó.

“Bị anh bắt bài rồi!” Tưởng Hàn nhân cơ hội nịnh hót: “Không hổ danh là bác Lương học rộng hiểu nhiều kinh nghiệm đầy mình, em trai đây phục sát đất ạ!”