Lương Đa Giả Vờ Ngủ

Chương 16




Lương Đa không phải là người thích che giấu tính hướng của mình, nhưng đâu có nghĩa gặp ai cũng comeout.

“Em là Thuận Phong Nhĩ đấy à?” Lương Đa ôm bụng nghi ngờ hỏi: “Nãy bọn anh nói gì em nghe thấy hết rồi hả?”

Giọng Quản Tiêu đâu có bự, tuy lâu lâu nó hay động kinh nhưng chưa tới mức giúp Lương Đa comeout giữa đường giữa chợ. Chả nhẽ Tưởng Hàn mới móc cớt ráy xong nên lỗ tai thính hơn người ta à?

Tưởng Hàn thấy anh không phủ nhận thì vui như mở cờ, trong đầu ngân nga một điệu hát: Và cuộc đời mình bừng nở rộ*…

*Là câu trong bài hát ‘Cuộc đời nở rộ’ (Album Blooming life) của Uông Phong.

Không được, hiện giờ không phải lúc hát hò.

Tim Tưởng Hàn nhảy nhót tưng bừng vì sung sướng. Cậu nuốt nước bọt, ưỡn ngực nói: “Chưa tới mức Thuận Phong Nhĩ đâu ạ, nhưng em nghe thấy hết rồi.”

Lương Đa hơi xí hổ, hồi trước anh giả bộ hỏi người ta chơi bia đia cảm giác ra sao, giờ như tự vả vào mặt mình ấy.

Mà cậu ta còn nhỏ tuổi hơn mình nữa, quê gấp bội luôn!

Lương Đa lần thứ hai được hưởng cảm giác đội quần không lối thoát*, cái đêm bị dội nước gạo xuống đầu cũng gặp Tưởng Hàn. Sao chuyện gì cũng dính tới Tưởng Hàn vậy? Thằng cu này là khắc tinh của mình sao? Lương Đa nghĩ thế đó.

Nguyên văn 社会性死亡: Người bị xã hội bỏ rơi, cô lập. Ý chỉ làm việc gì đó xấu hổ, mất mặt.

Lương Đa quê thiệt nhưng nết hơi lươn, bẻ lái ngay: “Đứng yên đó chờ, anh vào lấy ô trả em.”

Cậu cầm ô rồi phắn lẹ cho tôi, đừng có tới đây ghẹo tôi nữa! Lương Đa mở cửa chạy tót phòng, nhưng tìm hoài chẳng thấy ô của Tưởng Hàn đâu.

Tưởng Hàn đứng ngay cửa hỏi: “Bác sĩ Lương, anh không muốn người khác biết phải không ạ?”

“…” Lương Đa im lặng, cắm đầu tìm ô.

Tôi không muốn cho người khác thì lan quyên gì đến cậu? Cái thằng cu này, mau về lo học hành đi!

“Là vầy ạ, em có mấy câu chẳng biết có nên nói hay thôi…”

Nín! Đã bảo cậu mau về lo học hành đi mà! Bài tập làm hết chưa? Giật được học bổng học bẻo gì chưa? Luận văn đâu? Mau viết luận văn đi! Bản báo cáo giao xong hết rồi hả???

“…” Lương Đa bực bội lay hoay tìm ô, chẳng thèm đếm xỉa.

Tưởng Hàn do dự, ngón tay khều khều câu đối Tết dán ở trên cửa phòng khám. Câu đối Tết này đã được hai năm, ngày qua ngày gió thổi nắng chiếu mưa tạt, nhưng trừ chỗ góc bị cong và phai màu thì vẫn y như cũ, Lương Đa cũng lười thay. Giờ ngó thấy Tưởng Hàn khều móc mép giấy, Lương Đa liếc qua Tưởng Hàn lập tức bỏ tay xuống.

“Em muốn nói gì?” Lương Đa nhịn hết nổi.

Mé, bực thiệt chứ, nếu không phải lương tâm bác sĩ thức tỉnh thì bây giờ anh đã giết người khoá mõm rồi.

“Bác sĩ Lương.” Tưởng Hàn vào phòng nhưng núp ở cửa, dè dặt nói: “Em luôn cảm thấy anh là một người khá tốt ạ.”

Lương Đa nghĩ bụng: Tôi là người siêu tốt, ô kê? ‘Khá tốt’ cái đầu cậu.

“Vừa đẹp trai vừa tốt bụng.” Tưởng Hàn dòm anh thăm dò: “Anh thông minh như vậy, nhiều chuyện em không nói thì anh cũng biết mà!”

“Cuối cùng em muốn nói gì đây?” Muốn gì thì nói thẳng ra, cứ lèm bèm mãi.

“Anh đừng lừa cưới con gái người ta nha.” Tưởng Hàn khuyên: “Bóng giả trai đựu nai đựu bò.”

Lương Đa muốn xỉu ngang.

Thằng cu này đang nói qq gì thế?

“Em nói bậy bạ gì đó?” Lương Đa đần mặt hỏi: “Anh làm đám cưới giả hồi nào?”

“Thì hôm đó dì kia giới thiệu bạn gái cho anh mà?”

“Hiểu rồi…” Ừm, lòng dạ thằng cu này tốt đấy chứ, gút chóp. Lương Đa hớn hở, cố ý ghẹo cậu: “Rồi sao? Tính xử bắn anh hay gì?”

Giờ tới phiên Tưởng Hàn đần mặt: “Anh muốn hẹn hò với người ta thật sao ạ?”

Lương Đa lườm nguýt, nghĩ bụng hên cho cậu là tôi tốt bụng, nếu đổi thành người khác thì lấy xẻng xúc cậu ra ngoài rồi.

“Nghĩ sao thế?” Lương Đa nói: “Anh đâu thất đức dữ vậy.”

Tưởng Hàn cười toe, giọng mừng rỡ: “Em biết mà!”

Tưởng Hàn cũng biết Lương Đa sẽ không làm chuyện bất nhơn đó, nhưng ảnh chưa chịu thừa nhận tính hướng của mình nên cậu phải vòng vo tý để tìm câu trả lời.

Tuy bình thường nhìn Lương Đa rất thông minh lanh lợi, nhưng so về độ lươn thì anh không có tuổi với Tưởng Hàn. Qua vài giây, Lương Đa mới sực tỉnh: Trời mẹ, bị lộ rồi!

Tưởng Hàn cười tủm tỉm: “Bác sĩ Lương, em mời anh ăn cơm nhen.”

Lương Đa tiếp tục tìm cái ô không biết đã vứt đâu, buồn bực nói: “Có làm thì mới có ăn.”

Tưởng Hàn nghĩ bụng: Đối với em, chuyện anh buê đuê cũng tính là ‘làm’ rồi.

“Em có lý do mà.” Tưởng Hàn nói: “Em ăn chùa của anh hai bữa rồi, giờ coi như trả lại anh một bữa đi.”

Lương Đa chả hơi so đo với cậu ta, tìm đồ hoài không được nó khó chịu y như mình đang tính nói gì đó mà tự nhiên quên ngang, bực bội thật sự!

Tưởng Hàn dòm anh bận rộn, bèn nghĩ cách năn nỉ sao cho bác sĩ Lương đi ăn cơm với mình, ăn tô mì thôi cũng được! Cậu sẽ mời bác sĩ Lương ăn tô mì đắt tiền nhất, sang trọng nhất!

Lần trước Lương Đa ăn mì, Tưởng Hàn đã nhìn ra sức ăn của bác sĩ Lương không tệ, có vẻ rất khoái ăn

Đừng thấy Lương Đa gầy mà lầm, sức ăn của anh chả hề nhỏ đâu. Tưởng Hàn ăn tô mì ở căn tin là no nóc, mà anh ấy còn ăn dặm thêm hai quả trứng chần nữa, còn húp cạn nước lèo.

Lương Đa lục muốn banh phòng khám, cuối cùng tìm thấy một túi vải ở sau cửa phòng nghỉ, cái túi này là hồi đợt lễ chào thu trong tiểu khu người ta cho anh, lúc ấy anh còn chê thu lạnh muốn chết còn đi tặng cái quỷ này. Nhưng sau đó anh thấy nó xài cũng được, đựng đồ ăn hay mấy thứ linh tinh rất tiện.

Lương Đa không biết sao mình cất ô trong đó, nhưng tìm được là ok rồi. Anh cầm ô ra đưa cho Tưởng Hàn: “Khỏi cần mời anh ăn cơm, về sau đừng tới ăn chùa nữa là được.”

Giọng Lương Đa nghe như ghẹo nhưng mà anh nói thiệt. Thằng cu này đừng có ăn chực chỗ anh nữa, liêm sỉ chút đi!

Tưởng Hàn dòm cái ô: “Ký túc xá em nhiều ô lắm, anh cứ giữ lấy mà xài.”

“Khỏi, anh cũng có ô.”

Lương Đa chỉ vào ngăn tủ bên cạnh nói: “Đầy cả tủ luôn này. Em mà không có, anh còn cho em thuê được ấy.”

Cho thuê lấy tiền, đừng hòng xài đồ chùa! Tính toán khéo thế này, chắc chắn Lương Đa ở nhà rất damdang.

Tưởng Hàn bị anh ghẹo cười ẻ, sao càng gần gũi càng cảm thấy anh ấy dễ thương vậy cà? Gần 30 nồi bánh chưng thật không đấy? Sao cái nết cứ như trẻ con thế?

Lương Đa chả biết Tưởng Hàn nghĩ gì, bằng không chắc nổi khùng luôn.

Lương Đa trả ô cho Tưởng Hàn xong, nói: “Lát nữa anh có hẹn rồi, thôi không nói với em nữa.”

Anh cầm chìa khóa dẫn Tưởng Hàn ra ngoài, đi mấy bước sực nhớ để quên quà sinh nhật Quản Tiêu tặng. Chả biết bên trong là cái gì mà nặng ớn, anh xách hơi mạnh tay làm tấm thiệp bị rơi ra.

Tưởng Hàn nhặt tấm thiệp, siêu siêu siêu vô tình đọc dòng chữ trên đó.

Quản Tiêu viết là: Nhân dịp sinh nhật, tao chân thành chúc mày ế lòi mu suốt đời.

Câu này năm nào Quản Tiêu cũng viết để chúc mừng sinh nhật Lương Đa. Đã năm năm trôi qua, đúng là y như ước nguyện của anh ta.

Thế nhưng trong mắt Tưởng Hàn lại không giống vậy: Đứa nào vậy? Tự nhiên đi chúc người ta ế lòi mu cả đời? Ủa rồi bạn hay kẻ thù?

Lương Đa giật lại tấm thiệp. Anh nhìn thoáng qua, bình thản nhét nó vào hộp quà.

Ủa khoan!

Tưởng Hàn bừng tỉnh, cảm thấy mình vừa bắt được một tin tức khó lường.

“Bác sĩ Lương.” Hai mắt Tưởng Hàn sáng như đèn pha: “Hôm nay là sinh nhật anh ạ?”

Lương Đa biết thừa Tưởng Hàn đang âm mưu gì đó, bèn xua cậu ta ra khỏi phòng khám. Anh vừa khóa cửa vừa nói: “Tưởng Hàn, anh trai nói rõ cho em hay nhé.”

Tưởng Hàn ngoan ngoãn đứng sau lưng anh: “Dạ anh trai nói đi, em đang nghe ạ.”

Bình thường Tưởng Hàn rất ngại gọi thẳng tên Lương Đa, nên chỉ toàn gọi “Bác sĩ Lương” thôi.

Mà giờ Tưởng Hàn lại thỏ thẻ tiếng “anh trai” vừa ngoan vừa ngọt như mía lùi khiến lỗ tai Lương Đa nóng muốn cháy luôn.

Chậc,

Lương Đa nói: “Anh trai đây không lừa cưới, nhưng không có nghĩa anh là người dễ dãi nhé.”

Lương Đa hiểu lầm, nghĩ Tưởng Hàn muốn hẹn mình đi bum ba la bùm.

Không phải tự nhiên anh lại tưởng thế đâu, vì anh bị dính chưởng một lần rồi.

Hai năm trước lúc Lương Đa còn công tác ở bệnh viện, vô tình gặp đồng nghiệp của mình trong gay bar. Lương Đa hiếm khi vào mấy chỗ đấy, nhưng khéo sao lại đụng trúng.

Người đồng nghiệp kia thấy anh cũng bất ngờ lắm, bọn họ tán gẫu đôi ba câu rồi Lương Đa về trước. Kết quả ngày hôm sau đối phương đến tìm anh, ý là hai người có thể tiến thêm bước nữa từ bạn bè thành bạn đựu.

Ngày đó, tấm chiếu mới Lương Đa bị doạ hú hồn.

Ông kia bảo tìm đồng nghiệp sẽ an toàn hơn tìm người lạ ngoài đường, bọn họ còn nắm bí mật của đối phương, coi như kiềm chế lẫn nhau.

Lương Đa hoảng hồn tốc chạy nhanh như thỏ, rồi anh tìm dịp nói với ổng rằng mình từ chối: “Vấn đề không phải ở anh, mà vì tôi bị mắc chứng lãnh cảm.”

Lương Đa còn đảm bảo sẽ giữ bí mật dùm đối phương thì chuyện này mới êm.

Hiện tại Tưởng Hàn quá mức xum xoe, khiến Lương Đa nhớ tới ông đồng nghiệp kia rồi hiểu lầm luôn.

Quả thật Tưởng Hàn rất muốn phát triển quan hệ với Lương Đa, nhưng không phải chỉ phát triển trên giường. Mà giờ Tưởng Hàn còn nai tơ lắm, đâu nghĩ sâu dữ vậy.

“Dạ?” Tưởng Hàn nghe Lương Đa nói mà ngáo ngơ: “Em có bảo anh dễ dãi đâu ạ.”

“Ý anh là vầy…” Lương Đa khóa kỹ cửa nẻo, rảo bước đến xe mình, nhưng vừa quay lưng thì sực nhớ chìa khóa bỏ quên trong phòng khám rồi. Tự nhiên anh thấy sùng trong bụng, đầu nhức như mới hốc nửa lít rượu: “Cậu đừng có tới chỗ anh hẹn kèo. Cái thân già cỗi của anh đây không hợp với cậu đâu! Ngoài kia thiếu gì trai xinh ngon nghẻ, cậu đi mà tìm tụi nó đi.”

Lương Đa nói toạc móng heo đến bản thân còn thấy ngượng mồm.

Tưởng Hàn cười nói: “Anh hiểu lầm rồi ạ.”

Lương Đa lườm cậu: “Hiểu lầm gì cơ?”

“Em thật sự không có ý đó mà.” Tưởng Hàn biết Lương Đa đang từ chối mình. Người này trông thì dễ gần nhưng thật ra cũng bướng lắm. Cứng quá sẽ gãy, cậu chỉ đành lươn thôi, “Anh không phải mẫu người em thích đâu ạ.”

Lương Đa nghe mà tức, thằng cu này đang chê mình á?!!

Lòng hiếu thắng của Lương Đa trỗi dậy, anh nhíu mày, hỏi nghiêm túc: “Vậy em thích mẫu người thế nào?”

Tưởng Hàn cười tủm tỉm: “Em không nói anh biết đâu!”