Lương Cung Hành - Giang Sắc Mộ

Chương 53: Quan giám trảm




Đó là giọng của một người phụ nữ, nhưng khi nhìn đến gương mặt, ta phát hiện cô nàng còn rất trẻ, chỉ khoảng trên dưới hai mươi. Nếu ở chỗ ta, độ tuổi này hầu hết vẫn còn đi học, nhưng ở đây thì đã có con luôn rồi.

Đây cũng là điều nàng nói. Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, nàng nói một tràng, năm ngoái có thai, nàng cùng chồng về nhà mẹ đẻ, giữa đường bị bắt cóc và đưa lên núi Thái Bình. Có lẽ vì nàng sắp sinh nên đám ác nhân ma giáo không giết nàng, nhưng hai người ở trên núi cũng vô cùng sợ hãi. Nhất là sau khi sinh đứa nhỏ, bọn họ nghe nói, trẻ con mới sinh là loại “huyết thực” mà đám ác nhân thích nhất.

Ta vừa nghe vừa chớp mắt, trong đầu hiện lên một cảnh tượng: Đôi nam nữ quỳ trước mặt, cô gái dâng đứa nhỏ trong tay lên cho ta. Cả người nàng run rẩy, người thanh niên bên cạnh thì ngón tay bấu chặt trên nền đất, ngón tay trắng bệch. Bọn họ có lẽ đang oán giận, sợ hãi, muốn phản kháng, nhưng rốt cuộc vẫn giao ra đứa bé. Đứa trẻ thật sự ngoan ngoãn, sinh ra trong ma giáo mà vẫn hồng hào mềm mịn, không hề nhận thức được nguy cơ cận kề.

“… Một ngày, bọn chúng quả nhiên đến tìm chúng ta. Ban đầu chúng ta đã nghĩ không thể giữ được đứa con, còn định cá chết lưới rách với chúng, cùng lắm thì cả nhà ba người chúng ta cùng chết một chỗ.”

Từng chữ của nàng như thấm máu, nói đến thời khắc đau khổ đó, âm giọng cũng phát run. Những lời này lọt vào tai mọi người xung quanh, khiến nhiều người lộ ra sự phẫn nộ. Ngay cả Thiên Tuyền bên cạnh ta cũng nhíu mày.

“Thế nhưng,” Đến đây, giọng điệu của nàng chợt thay đổi, lộ ra chút cảm giác nhẹ nhõm, “Khi đến nơi, lão ma đầu kia nói muốn chúng ta giao con cho người này. Hắn lại nói, để đứa trẻ lại, chờ hắn hoàn thành nhiệm vụ rồi trở về ‘lãnh thưởng’ sau.”

“Khi đó, vợ chồng ta vô cùng kinh hãi, ngày ngày lo lắng hắn sẽ trở về. Nhưng sau đó không lâu, quan binh triều đình đánh lên. Sau một hồi hỗn loạn, ta nghe bọn họ nói, chính người này dẫn dắt bọn họ lên núi!”

A, chuyện này…

Ta thật sự không lường trước được chuyện này, nhưng từ lời kể của nàng, có thể tưởng tượng được cảnh tượng khi đó. Đơn giản là Linh Tê Vệ muốn nhiễu loạn tâm tư giáo chúng Thái Bình Môn, nói thiếu chủ của các ngươi phản bội, các ngươi cũng giơ tay chịu trói đi.

Khi đám người Thiên Tuyền nói ra câu này, chắc chắn là nghiến răng nghiến lợi để tăng cường hiệu quả. Bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng lời mình nói lọt vào tai “huyết nô” đã mang một ý nghĩa khác.

Bây giờ nghe cô gái này thuật lại, nhóm dân chúng lẫn khách giang hồ có mặt ở đây đều như bình tĩnh, có mấy tiếng thở dài: “Hóa ra còn có chuyện này.”

“Nói vậy, ý của Thẩm tiểu huynh đệ kỳ thật là chờ hắn dẫn quan binh tới cứu những người bị bắt, con họ đương nhiên sẽ không phải chết?”

Cũng đúng thôi, ta thầm nghĩ.

Phía dưới càng lúc càng có nhiều lời bàn luận, trong đó không chỉ có người lên tiếng bênh vực ta, mà còn có người nhắc đến hung danh của “thiếu chủ ma giáo Thẩm Phù” trước kia. Tai ta run run, nghe được có người nhắc đến ba chữ “Tiếu Diện Phật”. Nhưng ngay sau đó, có người thấp giọng nói: “Hai người đó thật sự là một sao? Mấy ngày nay ta ở cùng Thẩm tiểu huynh đệ, hắn thật sự tốt bụng hay chỉ là làm bộ, không phải hoàn toàn không nhìn ra được.”

Đề tài dần dần chệch hướng. Người phụ nữ ban nãy lên tiếng cũng mím môi, cuối cùng nói một câu: “Ta chỉ là một phụ nữ quê mùa, không hiểu những chuyện mà các vị đang suy tính. Chuyện ban nãy nói cũng là chuyện vợ chồng ta suy nghĩ rất lâu mới hiểu được, nay đã kể ra rồi, xem như không thẹn với lòng mình.”

Dứt lời, nàng lui về sau. Bên cạnh có một chàng trai, khi ta nhìn qua, hai người vẫn có vẻ căng thẳng, chỉ nhìn một cái đã dời tầm mắt. Nhưng ta để ý, thấy dưới ống tay áo, hai người bọn họ vẫn nắm chặt tay nhau.

Khi đó bọn họ thật sự là vợ chồng sao? Không nhất định, nhưng trải qua nhiều trắc trở, cùng sinh con đẻ cái, lại cùng chạy thoát khỏi hang ổ yêu ma, tình cảm tích lũy, dần dần đậm sâu, lại ngẫm đến thanh danh của mình, vậy là quyết định kết làm vợ chồng, như vậy cũng không có gì kỳ lạ.

Còn sống là tốt rồi.

Tranh thủ khoảng thời gian mà người phụ nữ kia tạo điều kiện, ta nhổ miếng vải trong miệng ra. Thấy ánh mắt mọi người do dự, cả Thiên Tuyền cũng phân tâm, không tăng thêm sức khống chế lên ta, ta vội lên tiếng, đổ thêm dầu vào lửa.

“Đúng thế!” Lời này là nói với Thiên Tuyền, “Từ đầu ta đã nói mình chỉ là một dược nhân trong ma giáo, Ngọc Hành cũng cho các ngươi biết chuyện này rồi. Khi các ngươi lấy thông tin từ ta, chẳng nghe ai đòi đánh đòi giết, lúc này lại lấy thân phận kia bôi nhọ ta! Các ngươi làm vậy là vì biết rõ Nhiếp Trang chủ trong sạch vô tội, phải tìm cách bịa đặt đúng không?”

Trong này tất nhiên có rất nhiều lời dối trá, nhưng ta nói bằng một khí thế hùng hồn, không hề nao núng, lại hợp tình hợp lý. Nhóm người giang hồ bị khống chế ở phía dưới cũng bị tác động, nhớ ra mục đích thật sự của chuyến này.

“Đúng vậy, bất luận Thẩm Phù có thân phận thế nào, là thiện hay ác, cũng không liên quan gì đến nỗi oan của Nhiếp Trang chủ!”

“Lời này không sai! Chớ bị tên kia đánh lạc hướng, chuyện quan trọng bây giờ là cứu Nhiếp Trang chủ!”

Có người chắp tay về phía người phụ nữ: “Ta nghe vị phu nhân này nói, Thẩm tiểu huynh đệ trong lúc bị ma giáo cưỡng ép còn có thể cố gắng cứu giúp người vô tội, chuyện này chẳng phải đã chứng minh hắn tuyệt đối không có ý hại người sao?”

Ồ, người này…

Ta nheo mắt, nhìn kỹ lại, rất nhanh đã nhớ ra. Người vừa lên tiếng xuất thân từ Chung Nam Kiếm Phái. Trước kia bọn ta đã từng nói chuyện phiếm, không nhớ nói về cái gì mà hắn bảo ta “lòng dạ đàn bà”. Khi đó ta rất không đồng tình với lời này, nhưng chỉ có thể ngượng ngùng cười giữ lễ. Không ngờ lúc này, hắn lại đứng ra nói đỡ cho ta.

Một chút cảm xúc kỳ diệu dâng lên trong lòng, mang theo sự chua xót hướng lên chóp mũi ta. Thế giới này không tốt đẹp bằng quê nhà, nhưng ở đây ta gặp được Tạ Ngọc Hành, còn gặp rất nhiều anh em bằng hữu can đảm hiệp nghĩa. Ta bỗng cảm thấy, kỳ thật nơi này cũng rất đáng sống.

Dòng suy nghĩ khiến ta thất thần một chút, may mà lý trí kéo trở về, nhắc nhở ta còn chưa đến lúc cảm động đâu. Ta âm thầm vận khí, định tiếp tục mở miệng, tiếc là Thiên Tuyền cũng đã phục hồi tinh thần, lạnh lùng nhặt miếng vải lên bịt miệng ta lại.

Ta nhìn theo động tác của hắn, không giãy giụa, chỉ bày ra vẻ mặt tựa như tức giận lại như buồn cười: “A, vẫn không cho ta… ưm!”

Khi ta nói, hô hấp của Thiên Tuyền rõ ràng đã nặng nề hơn. Hắn bị ta chọc giận, động tác mất khống chế, suýt thì đấm vỡ hàm ta. Nếu ta muốn phản kháng, tháo khớp tay hắn không phải chuyện gì khó, dù sao võ công của hắn thật sự không bằng ta. Nhưng đây không phải là lúc thể hiện, ta vẫn diễn tròn vai “nghĩa sĩ bị hãm hại”, không hề kháng cự, chỉ bày ra vẻ mặt bất khuất.

Chiêu này thật sự rất hiệu quả, người dân bên dưới lại xúc động. Bọn họ không dám công khai đối đầu với triều đình, nhưng đã lộ ra thái độ không tán đồng. Những khách giang hồ càng khó lòng kiềm chế, vài người suýt nữa đã lao thẳng lên đài —— ủa khoan —— ta thấy dáng vẻ của bọn họ, liều mạng ra hiệu: Người anh em à, đừng có lao lên thật chứ!

Cũng không biết bọn họ có nhìn ra ám hiệu của ta không, tuy không xông lên, nhưng là nhờ mấy người bên cạnh cản lại, chứ sắc mặt của bọn họ vẫn còn căm giận lắm. Ta miễn cưỡng thở phào một hơi, trong lòng cầu người bên cạnh đừng thả lỏng. Gây áp lực là một chuyện, nhưng thật sự động thủ lại là chuyện khác. Với tác phong của Linh Tê Vệ, nếu làm đến mức đó, chắc chắn họ sẽ bị bắt và kết tội.

Nhưng cũng vì vậy mà phát sinh thế giằng co. Khỏi phải nói, chỉ riêng sắc mặt của Thiên Tuyền thôi đã đủ cho thấy hắn muốn xử quyết ta tại chỗ, nhưng ngại tình huống trước mặt, không thể thật sự xuống tay, chỉ có thể cắn răng thở dốc. Ta nghe tiếng phì phò bên tai, trong lòng suy tính: Không thể trông chờ người bên dưới phá vỡ cục diện bế tắc này. Nếu vậy, chẳng phải chỉ còn ——

Nghĩ đến đây, sau lưng vang lên một giọng nói. Thanh âm xa lạ, ngữ điệu vững vàng, bình tĩnh, mà không mất đi sự cung kính: “Quách đại nhân, bất luận người này có thân phận thế nào, những lời hắn và các nhân sĩ giang hồ vừa nói đều có lý lẽ. Nếu việc phát lương, xây trường, chữa bệnh từ thiện đều là sự thật, vậy họ Nhiếp kia…” Người đó dừng một chút mới nói tiếp, “Xác thật chỉ là đi tìm đám người Thẩm Thông báo thù. Việc định tội người này, phải chăng nên thỉnh thánh thượng cân nhắc thêm?”

Lời này…

Ta không thể quay đầu lại, không biết ai đang nói chuyện, nhưng đầu óc cũng đã hoạt động. “Quách” là họ của quan giám trảm, vậy người vừa nói là…

“Đỗ đại nhân nghĩ vậy?” Một tiếng nói khác đáp lời, “Hôm nay xử trảm những người này, vốn chính là ý chỉ của thánh thượng.”

Tuy không nói toạc ra, nhưng ám chỉ cũng đã rõ ràng. Ta thậm chí có chút ngạc nhiên, cấp dưới dám nêu ý kiến phản đối quan giám trảm, quan giám trảm vẫn có thể hòa nhã trả lời. Đây rốt cuộc là vì quan viên triều đình thật sự có tố chất cao, hay là có duyên cớ nào khác?

“Đúng là ý chỉ của thánh thượng, nhưng trước đó ta đọc bản án, thấy trên đó chỉ nêu tội trạng của Mục Dương và những kẻ trong Thái Bình Môn, còn nhóm người Nhiếp Vô Trần, chỉ ghi một cách mơ hồ rằng bọn họ là thế lực giang hồ tác loạn.” Người kia lại nói, “Nếu bọn họ thật sự có tội, chỉ cần bổ sung vào bản án, nhưng nếu vô tội, há chẳng phải tránh được oan sai với người tốt sao?”

Ta trong lòng gật gù, mơ hồ nghĩ đến chuyện gì. Họ “Đỗ”, họ của người này có liên quan gì đến vị đại nhân Đỗ Kỳ Xương trong câu chuyện của Tạ Ngọc Hành không?

Đương nhiên, dựa vào tuổi tác của các quan viên ở đây, dù Đỗ đại nhân này thật sự có quan hệ với vị kia, ông ta cũng không thể là Đỗ Kỳ Xương. Nhưng nếu có mối quan hệ nào đó, việc ông ta dám phản bác quan trưởng cũng không có gì khó hiểu.

Lùi thêm một bước, cho dù không có quan hệ, lời lẽ của người này cũng rất có trọng lượng. Từ đầu đến cuối không hề chỉ trích Hoàng thượng, mà ngầm hướng mũi nhọn về phía người xử lý vụ án, ám chỉ Linh Tê Vệ báo cáo sai lệch.

Dưới góc nhìn của người trong giang hồ, Linh Tê Vệ là người của Hoàng thượng, “Hoàng thượng” và “triều đình” lại là một thể thống nhất, nhưng sự thật thì thế nào? —— Tạ Ngọc Hành từng nói với ta, tổ chức này ban đầu được lập ra là để giám thị bá quan văn võ. Quan viên chịu sự giám sát của Linh Tê Vệ, hiện tại có cơ hội phản đòn tổ chức này, bọn họ dễ gì bỏ qua?

Trong nháy mắt, trong đầu ta đã lóe lên rất nhiều suy nghĩ. Lại nhìn đến Thiên Tuyền bên cạnh, sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi, như thể đã bị “Đỗ đại nhân” chọc trúng chỗ đau.

Thú vị thật.

Mặc dù tình huống hiện tại không thích hợp lắm, ta vẫn không nhịn được nhếch môi cười. Đúng lúc này, Tạ Ngọc Hành trong đám đông đang bị Thiên Quyền khống chế cũng nhìn ta. Hai ta một trên một dưới, ánh mắt giao nhau, trong mắt y tràn đầy lo lắng. Ta thấy vậy, chớp chớp mắt với y. Khóe miệng y khẽ giật, sự lo lắng ban đầu chuyển thành bất đắc dĩ.

“Đỗ đại nhân nói phải.” Giọng của quan giám trảm từ phía sau truyền đến, “Đã vậy, tấu trình vào cung đi.”