Lương Cung Hành - Giang Sắc Mộ

Chương 51: Ngày đó




Không chỉ như vậy.

Trước đây ta đã mơ hồ nghĩ: Hiện tại, hầu hết người trong giang hồ đến kinh thành đều đã bị cản lại. Hoặc là họ bị thuyết phục, đồng ý tham gia vào kế hoạch của chúng ta; hoặc không đồng ý thì cũng bị nhóm người Hoàng Hạc đạo nhân theo dõi sát sao, đến nay vẫn chưa tạo nên động tĩnh gì. Đây là chuyện tốt với chúng ta, nhưng với Linh Tê Vệ thì là “chuyện lạ”.

Nếu Vô Trần Sơn Trang không trở thành lợi thế thu hút nhóm người giang hồ, liệu bọn họ có hành động gì khác không?… Quá ít manh mối, không thể phán đoán. Chỉ có thể xác định một việc, Tạ Ngọc Hành xuất hiện đã đánh vỡ thế cục im ắng bấy lâu.

Nếu “cái bẫy” hữu dụng, Linh Tê Vệ không cần bố trí thêm gì cả, hết thảy đều sẽ tiến hành theo kế hoạch đã đề ra.

Ta liên thanh nói một tràng thật dài, nhanh chóng phân tích rõ ràng mọi thứ với Tạ Ngọc Hành, tiện thể ngồi thẳng người dậy, chăm chú quan sát biểu cảm của y, đề phòng y không đồng ý với suy nghĩ của ta nhưng vẫn gật đầu cho có lệ.

May mà chuyện đó không xảy ra. Sắc mặt Tạ Ngọc Hành dần thay đổi theo lời ta nói, ban đầu là ngạc nhiên, sau đó như suy tư điều gì. Cuối cùng, y nhìn vết thương trên tay, trên bụng mình, cười nói: “Nếu vậy, thế này cũng đáng.”

“Không thể nói như vậy.” Ta nhíu mày, “Dù thế nào đi nữa, ngươi bị thương cũng không phải là chuyện tốt.”

Nụ cười của Tạ Ngọc Hành tươi hơn một chút: “Đau lòng ta à?”

“…” Ta thầm nghĩ: Y đúng là ổn thỏa rồi, lại bắt đầu trêu ta.

Nhưng thật lòng mà nói, thấy y có tinh thần như vậy, ta mừng còn không hết.

Vậy là, mặt dù mặt nóng bừng, nói năng lắp bắp, ta vẫn lấy hết dũng khí mà nói: “Đúng thế, ngươi là người thương của ta, đương nhiên ta đau lòng ngươi.” Còn bổ sung, “Ở chỗ của ta, ‘người thương’ tức là người đã xác định quan hệ yêu đương đó.”

Tạ Ngọc Hành chớp mắt, từ một suy ra ba: “Vậy, ngươi cũng là ‘người thương’ của ta à?”

“Ừa ừa.” Ta đỏ mặt gật đầu.

Tạ Ngọc Hành dường như rất thích bộ dạng này của ta, cứ nhìn ta cười mãi. Ta bị ánh mắt của y làm cho mê man, chậm rãi tiến đến, cắn nhẹ lên môi y.

Tạ Ngọc Hành không hề nhúc nhích, tùy ta làm gì thì làm. Ta hơi lúng túng, nhưng theo trí nhớ làm từng bước một, đầu tiên là chạm môi, sau đó dùng đầu lưỡi cạy hàm răng y ra —— y rất phối hợp, để ta chạm vào đầu lưỡi y. Trong một thoáng đó, Tạ Ngọc Hành tựa hồ run lên một chút, rất khẽ, nhưng đã tiếp thêm rất nhiều dũng khí cho ta, để ta ôm y thật chặt, bắt đầu hôn sâu.

Sau khoảnh khắc yên tĩnh ban đầu, y cũng đáp lại ta.

Hai ta chìm đắm trong nụ hôn đó, đến nỗi không phát giác ra tiếng bước chân của Cung tiền bối khi vào cửa. Chỉ đến khi ông kinh ngạc phát ra âm thanh, bọn ta mới vội tách nhau ra, cùng nhìn về phía cửa.

Nói đúng hơn là, ông ấy không phải vì ngạc nhiên mà lên tiếng, mà do bất cẩn làm đổ thuốc lên tay, làm mình bị phỏng, nên mới kêu lên một tiếng.

Tạ Ngọc Hành vội đứng lên, muốn tiếp nhận chén thuốc trong tay ông. Cung tiền bối kiên quyết không đưa, còn hít hà một hơi, lo lắng hỏi Tạ Ngọc Hành sao lại đứng dậy? Không phải đã nói thương thế của y phải tĩnh dưỡng đàng hoàng sao.

Tạ Ngọc Hành xoa xoa mũi, nói: “Ta cũng không nằm được nữa. Với lại, Thẩm Phù vừa gặp ác mộng.”

Cung tiền bối nhìn ta, ta vội nói: “Đã ổn hết rồi ạ, thật sự!”

“Ôi.” Cung tiền bối thở dài, “Hai người các ngươi… Được rồi, thuốc này là của Thẩm tiểu huynh đệ. Tạ tiểu huynh đệ chờ thêm một chút, ta đi trông lò.”

Ta nghe xong, chân thành cảm ơn tiền bối. Tạ Ngọc Hành cũng vậy.

Đến khi tiền bối rời đi, ta ngăn động tác của Tạ Ngọc Hành lại, tự mình bưng chén thuốc lên uống, đồng thời cũng nhắc nhở Tạ Ngọc Hành: “Ngươi cũng nhớ kỹ thuốc ‘kia’ của ngươi, đừng tính nhầm thời gian.”

Vốn là mỗi tháng một viên, nhưng trước khi vào thành, để đề phòng bất trắc, y đã dùng một viên. Nếu vì chuyện này mà tính sai thời gian của đợt tiếp theo thì phiền lắm.

Tạ Ngọc Hành nghe vậy, “Ừ” nhẹ một tiếng. Ta vô cùng hoài nghi y chỉ đáp cho có, nhìn đi, ánh mắt cứ lơ đãng kiểu gì. Hết cách rồi, ta chỉ có thể tự mình tính thời gian, gần đến ngày đó thì nhắc nhở y.

Nhưng mà, nói đến “ngày đó”, thì sự kiện tiếp theo là triều đình xử trảm Nhiếp Trang chủ.

Ta, Tạ Ngọc Hành cùng đông đảo người trong giang hồ đều cảm thấy thời gian trôi quá chậm. Mỗi giây mỗi phút ở kinh thành đều là giày vò. Nhưng cũng cảm thấy thời gian trôi quá nhanh, giống như chỉ chớp mắt một cái đã đến lúc rồi.

Chân trời mới vừa hửng sáng, ta đã không ngủ tiếp được nữa. Ban đầu còn cẩn thận, không muốn động tĩnh của mình ảnh hưởng đến Tạ Ngọc Hành. Không ngờ, chỉ chốc lát sau, bên cạnh đã truyền đến âm thanh. Tạ Ngọc Hành nói: “Thẩm Phù, người thức rồi thì dậy chuẩn bị đi.”

Ta khẽ “Ừm”, xoay qua nhìn y: “Ngươi cũng thức rồi?” Dừng một chút, “Đêm qua ngươi có ngủ chút nào không?”

Tạ Ngọc Hành cong môi, đáp “Có chứ”. Ta thầm nghĩ, y thế này chắc chắn là lại gạt ta rồi, chỉ ra vẻ cho ta an tâm thôi. Nhưng phải nói, như thế khiến ta bình tĩnh hơn nhiều.

“Được!” Ta bật dậy, tự cổ vũ bản thân, “Chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy rồi, đều chỉ chờ ngày hôm nay! Nhất định có thể cứu được Nhiếp Trang chủ!”

Tạ Ngọc Hành cũng ngồi dậy. Ta quay đầu nhìn y, chờ nghe y hô khẩu hiệu. Tiếc là Tạ Ngọc Hành không hiểu ý ta, chỉ cầm áo ngoài ở bên cạnh đưa đến tay ta. Qua một lúc, thấy ta ngẩn ra, y lại nghi hoặc: “Thẩm Phù, làm sao vậy?”

“Không, không có gì.” Ta vội cầm lấy áo khoác. Do dự một chút mới hỏi Tạ Ngọc Hành, “Ngươi nói xem, hôm nay sẽ có bao nhiêu người phối hợp với chúng ta?”

—— Không tính những người vừa mới nghe xong kế hoạch đã mắng “Các ngươi điên à, khoan đã, hay các ngươi đã thành chó săn triều đình rồi?” Chỉ tính những người đã đồng ý làm theo, liệu mấy ngày trôi qua, bọn họ có đổi ý, cuối cùng quyết định không xuất đầu lộ diện nữa, mong ngày sau không liên lụy tông môn, bạn bè, người thân?… Nói thật, dám lắm.

Suy cho cùng, hiếm có ai giống với ta và Tạ Ngọc Hành, vốn biết mình không còn sống được bao lâu, lại chẳng có vướng bận gì. Ta có thể hiểu, cũng không phán xét đúng sai gì cả, chẳng qua chỉ là tìm chuyện để nói thôi.

Tạ Ngọc Hành chắc chắn cũng hiểu ý ta. Y nắm tay ta, nhìn thẳng vào mắt ta, nói: “Dù thế nào đi nữa, hai chúng ta vẫn sẽ kiên trì đến cùng.”

Ta chớp mắt, lập tức bật cười.

“Tạ Ngọc Hành.” Ta lại gọi tên y.

Y nhẹ nhàng đáp lại: “Sao vậy? —— Quay lại đi, ta chải đầu cho ngươi.”

Ta ngoan ngoãn xoay người, ngồi bên mép giường, vừa nghịch giày vừa ngượng ngùng nói: “Phòng trường hợp bất trắc, ừm, thật sự chỉ là phòng ngừa thôi nhé, nếu tình hình không thuận lợi lắm, vậy ngươi có thể…”

Tạ Ngọc Hành thuần thục gom tóc ta lại, dùng dây buộc thành đuôi ngựa. Lúc này có lẽ y đang ngậm dây buộc tóc trong miệng, vậy nên thanh âm có chút lúng búng: “Cái gì? Nói rõ xem nào.”

Ta nhỏ giọng: “Chút nữa, hôn ta một cái đi. Lỡ mà không suôn sẻ, đây hẳn là lần cuối ngươi được hôn ta á.”

Ôi, thương thay Thẩm Phù, đến chết vẫn còn nguyên tem.

Không phải ta chưa từng muốn thân mật hơn với Tạ Ngọc Hành, mà là chẳng tìm được lúc nào thích hợp.

Ta nói một cách nghiêm túc, hùng hồn, bi tráng như vậy, tiếc là Tạ Ngọc Hành, người vẫn luôn nhìn thấu tâm tình ta, ngay lúc này lại chẳng thấu hiểu chút nào. Thay vào đó, y hít sâu một hơi, thở ra, sau đó nhéo hai má ta: “Thẩm Phù!” Không hề dùng sức, chỉ đùa giỡn với ta thôi, “Nghĩ gì vậy hả?”

Ta lắc đầu, phát hiện y đã buông lỏng, vậy là quay lại nhìn y đầy mong chờ, còn chu môi ra: “Nhanh nào.”

Sắc mặt Tạ Ngọc Hành một lời khó nói hết. Ta cảm thấy y cực kỳ không muốn tiếp nhận cái “điềm” chẳng lành này, nhưng dưới ánh mắt nài nỉ của ta, y rốt cuộc mềm lòng, cúi xuống hôn ta.

……

……

Khi nhóm người bọn ta vào kinh, khắp nơi đã dán đầy cáo buộc tội ác của Thái Bình Môn. Nghe các tiền bối thường đi tửu lầu nói thì rất nhiều người dân bình thường lúc ăn cơm tán dóc đều khen triều đình làm thật tốt, giúp mọi người sống yên tâm hơn.

Vì lẽ đó, khi có thông báo hành quyết “Thẩm Thông và đồng đảng”, xung quanh pháp trường đã có người vây xem. Ta còn tưởng chúng ta đến sớm, không ngờ đến nơi đã thấy nhóm Hoàng Hạc đạo nhân đứng hàng đầu, suýt nữa thì đã không tìm thấy.

Cũng may có bọn họ gọi, ta và Tạ Ngọc Hành vội tìm chỗ đứng bên cạnh. Mọi người cung tay chào nhau, ta hít sâu một hơi, chuẩn bị sẵn sàng nghênh địch, trong đầu nhẩm lại bài diễn thuyết của mình. Nhân tiện tìm vui trong khổ, cảm thấy thế này thật giống với lúc chuẩn bị thuyết trình ở trường. Tiếc là hiện giờ ta vẫn chưa nhớ ra hết được, không thể kể chi tiết “thế giới bên kia” cho Tạ Ngọc Hành nghe —— Nói đi nói lại thì, nếu ở bên kia ta đã chết nên mới đến đây, vậy Tạ Ngọc Hành thì sao? Nếu, nếu y thật sự gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, liệu y có thể đến thế giới bên kia, sống ở nơi mà y cảm thấy tốt đẹp?

Không không không.

Ta vỗ vỗ mặt mình, nghiêm túc nhắc nhở bản thân không được nghĩ những chuyện không lành về Tạ Ngọc Hành.

Những người xung quanh nghi hoặc nhìn ta, ta vội đứng đắng trở lại, tiếp tục lẩm nhẩm tám trăm mẩu chuyện người tốt việc tốt của Nhiếp Trang chủ. Lúc này, Hoàng Hạc đạo nhân đột nhiên nói: “Thẩm tiểu huynh đệ, có chuyện này, ta không biết có nên nói hay không.”

Ta ngạc nhiên, quay sang nhìn ông, phản ứng đầu tiên là: “Tiền bối, bây giờ vẫn còn sớm, ngài rời đi sẽ không bị ai phát giác.”

Hoàng Hạc đạo nhân: “…”

Sắc mặt ông ta lập tức trở nên vô cùng khó tả. Ta vội nói: “Ngại quá, tiền bối, ta hiểu nhầm.”

Ông ta nói một tràng thật dài, ta nhanh chóng bắt được trọng điểm.

“Tiền bối không cần như thế.” Ta bình tĩnh đáp, “Kỳ thật trước đây ta đã bị kẻ ác hạ độc, còn sống được mấy tháng thôi. Ừm, Tạ Ngọc Hành cũng thế.”

Hoàng Hạc đạo nhân lại lần nữa: “…”

Vẻ mặt ông ta trở nên hết sức đặc sắc. Nếu không phải thoáng thấy đám người Thiên Tuyền, ta chắc chắn đã trò chuyện thêm với ông vài câu. Nhưng bây giờ thấy rồi, ta nghiêm túc lên, nói nhỏ: “Người của triều đình đã canh giữ hai bên. Mọi người bớt nói vài câu, đừng để bọn họ đoán được kế hoạch của chúng ta.”