Lương Cung Hành - Giang Sắc Mộ

Chương 50: Ác mộng




Trăng đêm nay không sáng rõ, những làn mây mỏng che lấp ánh bạc. Tầm nhìn mờ mịt, con đường trước mắt cũng có vẻ mơ hồ. Nhưng vào lúc này, ta có thể nhìn thấy rõ ràng, máu đang nhiễu giọt từ bàn tay Tạ Ngọc Hành. Hạt châu đỏ tươi rơi xuống đất, vỡ tan.

Lửa giận vô biên bùng cháy lên trong lòng ta, thôi thúc ta lao về phía trước, bắt lấy cái kẻ dám đả thương Tạ Ngọc Hành. Ta hành động quá nhanh, cả Tạ Ngọc Hành cũng không kịp nhận ra, vậy nên lúc ta lướt qua, y chỉ kịp gọi: “Thẩm ——”

Âm sau bị chìm xuống. Nói đúng hơn là hóa thành một tiếng hít khí vì đau, bởi vì y không chỉ gọi ta mà còn giơ tay ngăn cản. Một tay vướng hộp ám khí, tay giơ ra chính là tay bị thương, vậy nên không thể giữ ta lại mà càng khiến y thêm đau đớn.

Cũng chính thanh âm này như một thanh gậy sắt đập mạnh vào đầu, cảnh tỉnh ta: Lúc này mà còn bị cơn giận dữ nhất thời chi phối chỉ tổ khiến hai ta rơi vào vòng vây của Linh Tê Vệ.

Ta dừng bước, đứng tại chỗ hít một hơi. Nội công sôi trào cọ rửa kinh lạc khắp người, thế tiến công bị ta cưỡng ép đình chỉ, tựa như dòng nước dâng cao bị chặn lại đột ngột, dội ngược vào trong cơ thể. Cơn đau như xé toạc ta từ bên trong, nhưng ta cố cắn răng chịu đựng. Lúc này, một bàn tay giữ chặt cánh tay ta.

Ta quay đầu lại, trong lòng thoáng nhẹ nhõm —— Tạ Ngọc Hành dùng cái tay không bị thương kéo ta.

“Núp trong tối có lẽ là Khai Dương.” Y nhẹ giọng nói nhanh, “Chúng ta đi thôi! Ta vừa đánh trúng hắn, nhưng chỉ có thể khống chế tạm thời. Hắn khôi phục khí lực ——”

Sẽ thổi còi gọi đồng bọn.

Không đợi Tạ Ngọc Hành nói xong, ta đã nửa ngồi xuống trước mặt y. Ở góc độ này không thể thấy được sắc mặt Tạ Ngọc Hành, nhưng y đã hiểu ý, lập tức nằm lên lưng ta. Mặc kệ cơn đau hành hạ khắp người, ta cất bước chạy vội.

Ban đầu chỉ là chạy bừa, nhưng Tạ Ngọc Hành rành rẽ kinh thành hơn ta. Y thường thường nói nhỏ bên tai, chỉ dẫn ta rẽ trái rẽ phải, né tránh vệ binh tuần tra đêm. Lúc cần còn chui vào một ngôi nhà bên đường để trốn truy binh.

Cứ chạy không ngừng như vậy cho đến khi có tiếng gà gáy vang lên, ta và Tạ Ngọc Hành xác định mình đã thoát thân, rốt cuộc quay về thôn trang trú ẩn. Về đến nơi, thấy bên trong trống hoác, chỉ có Cung tiền bối ở lại tiếp ứng.

Cung tiền bối sốt ruột đi qua đi lại trong sân, thấy bọn ta về, sắc mặt lập tức thay đổi. Không đợi ai mở miệng, ông đã nói: “Mau mau vào nhà! Ta thấy các ngươi cả đêm không về là biết không ổn, đã chuẩn bị sẵn thuốc men rồi.”

Đây đúng là thứ bọn ta rất cần. Ta nói nhanh một câu cảm ơn rồi nhấc chân đi vào nhà, cẩn thận đặt Tạ Ngọc Hành xuống giường. Sau đó, bản thân mình chưa kịp ngồi lên, hai chân đã mềm nhũn, ngã chổng vó. Cả đêm trốn tránh, còn thêm nội lực phản phệ, thật sự là ta cũng hao hết sức lực rồi.

Trước khi gặp được Cung tiền bối, ta không dám lơi lỏng chút nào. Hiện tại, biết có người có thể chăm sóc Tạ Ngọc Hành rồi, sợi thần kinh căng chặt của ta cũng đứt phựt, chỉ kịp nghe Tạ Ngọc Hành hoảng sợ gọi một tiếng “Thẩm Phù”, sau đó ý thức chìm vào bóng tối.

“Thẩm Phù, Thẩm Phù!”

Có người đang gọi tên ta.

Ta rất muốn đáp lại, nhưng thân thể quá nặng nề, mí mắt dính vào nhau, cố gắng hết sức cũng chẳng ừ hử nổi một tiếng nào.

“Thẩm Phù… Hu hu ——”

Người gọi ta lại bắt đầu khóc. Ta nghe thấy, vừa khó xử vừa hoang mang nghĩ thầm: Hóa ra Tạ Ngọc Hành cũng có lúc thế này à…

Trong một thoáng, ta bắt đầu cảm thấy y muốn đi cùng ta cũng tốt. Nhưng rất nhanh sau đó, ta lại không muốn như vậy. Đời người rất dài, ta đi rồi, ban đầu có lẽ sẽ đau thương buồn bã, nhưng thời gian qua đi, sẽ có ngày y tìm thấy những niềm vui khác. Đương nhiên, nếu y quên mất ta, ta sẽ rất đau lòng, nhưng nỗi buồn qua đi, hạnh phúc sẽ đến.

Yêu thích một người, thấy người đó sống vui vẻ thoải mái, sao không mừng cho được?

Nhưng mà, tâm tâm niệm niệm chuyện này hồi lâu, ta bắt đầu thấy có gì đó không đúng.

Bên tai ta hình như không chỉ có giọng nói của một người. Có nam có nữ, nghe âm giọng thì không đều không còn trẻ nữa, trong số đó lại không có giọng của Tạ Ngọc Hành.

Ban đầu ta lo lắng, nhưng sau đó, một suy nghĩ táo bạo và khó tin nổi lên. Nỗi buồn cùng cực dâng trào, một xưng hô đã lên đến miệng, lại bị thương thế của ta chặn lại, cố gắng thế nào cũng không thể thốt lên thành lời.

Không thể đáp lời, thì cũng phải cho ta nhìn một cái đi chứ!

Nghĩ vậy, ta cố gắng hé mắt. Lúc này thân thể không phản ta nữa, một ánh sáng nhạt nhòa tràn vào tầm nhìn. Nhờ vậy, ta thấy một mảng đỏ thật lớn, tựa hồ là máu chảy vào mắt. Nhưng lúc cùng Tạ Ngọc Hành chạy trốn, trên người ta chắc chắn không có nhiều máu như vậy.

Vậy đây là ——

Ta càng cố gắng, tiếng khóc lóc gào thét bên tai càng rõ ràng hơn.

Có người nói: “Con tôi rốt cuộc thế nào rồi? Sao nó còn chưa tỉnh lại? Sao lại chảy nhiều máu như vậy?”

Có người lại khóc: “Bác sĩ, làm ơn cứu nó, nhất định phải cứu nó, năm nay nó mới đậu đại học thôi mà!”

Đại học.

Ta nhẩm đi nhẩm lại cái từ lạ lùng này. Rất nhanh, một cảm giác quen thuộc ùa vào trong đầu. Ta thấy cảnh ngày xuân hoa khoe sắc thắm, nghe tiếng mình càm ràm “Sao hôm nay phải lên lớp sớm vậy”, nghe có người hồ hởi rủ rê “Trước cổng trường mới mở quán lẩu tự chọn, hôm nào đi ăn thử đi”.

“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.” Là một giọng nói xa lạ.

Sau đó, thanh âm càng lúc càng hỗn loạn, tích tích tách tách, tách tách tích tích.

“Xuất huyết quá nhiều.”

“Nội tạng tổn thương!”

“Truyền máu, mau truyền máu ——”

“Phải sống, nhất định phải sống…”

Cuối cùng, ta lần nữa khép mắt. Nhưng có một hình ảnh đã khắc sâu trong lòng ta.

Ba mẹ.

Khi ta được đưa lên xe cứu thương, trên người họ cũng có thương tích, lại chạy đến cạnh ta.

Ba mẹ đều không sao hết.

Thật tốt quá.

Ta chậm chạp, nhẹ nhõm nghĩ như vậy.

Ý thức càng lúc càng tối đi, càng lúc càng chìm xuống.

Bập bềnh trôi nổi, không biết đang trôi đi đâu.

Khắp bốn phương tám hướng, trên đầu dưới chân gì cũng giống hệt nhau, không thể phân biệt.

Tối đen. Thuần túy là tối đen.

“Bộp ——” Có một thanh âm khác vang lên bên tai.

Cùng với đó, trên da thịt có một cảm giác hoàn toàn khác. Vải mềm ấm áp dễ chịu áp lên mặt ta, lau đi mồ hôi và máu loãng, động tác cực kỳ cẩn thận. Rõ ràng người này rất quan tâm đến ta.

Ta gần như là muốn hưởng thụ chuyện này, vốn đang vô tri vô giác, ý thức lơ lửng giữa hư không lại bắt đầu vùng vẫy. Ta cố gắng trồi lên khỏi bóng tối để nhìn rõ gương mặt người đang chăm sóc mình.

Nhưng dù không thấy, trong lòng ta cũng biết rõ. Ai có thể vừa lau mặt cho ta vừa thở dài, lại còn nhéo tới nhéo lui? Một cái tên quanh quẩn trong tâm trí ta, khí thế mạnh mẽ, chỉ thiếu mỗi chuyện làm ta trợn mắt gào lên: “Tạ! Ngọc! Hành!”

“A! Tạ tiểu huynh đệ!” Đáng tiếc, đến giờ mắt ta vẫn chưa mở ra nổi, chuyện gào thét này đành giao cho người khác. Người này rõ ràng đang hốt hoảng lo lắng, thanh âm cũng run lên, “Sao ngươi dậy rồi! Mau nằm xuống đi!”

Ta sửng sốt, chợt nghĩ: Giữa ta và Tạ Ngọc Hành, cái người cần nghỉ ngơi nhiều hơn chắc chắn là y! Rốt cuộc thế nào, hiện tại ta nằm ngủ thẳng cẳng, y lại không chịu ở yên một chỗ, còn bò dậy lau người cho ta?

Ý thức được chuyện này, ta không kiềm chế nổi nữa, thật sự bật dậy gào tên y: “Tạ —— ui ui ui!”

Ta ôm trán, không nhịn được rên lên. Sau một tràn, lại nhớ tới cái gì, vội ngẩng lên nhìn người trước mặt. Tạ Ngọc Hành đang dùng một ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn ta, sau đó chậm rãi nâng tay —— lại thả xuống. Không phải buông xuống hoàn toàn, ta thấy tay y quấn băng gạc, vội vàng kéo y lại gần.

Động tác hết sức nhẹ nhàng, cũng chỉ chạm vào cổ tay Tạ Ngọc Hành. Chưa kịp hồi tưởng những hình ảnh trong mơ, tâm trí ta đã hoàn toàn bị xâm chiếm bởi hình ảnh Tạ Ngọc Hành quay lưng về phía mình, cánh tay buông thõng bên người, máu ồ ạt chảy ra. Ta nhìn tới nhìn lui hồi lâu, thậm chí muốn tháo băng ra kiểm tra xem y thật sự bị thương đến mức nào, nhưng sau cùng lý trí đã ngăn lại.

“Ngươi…” Ta ngẩng đầu nhìn y, trong có rất nhiều điều muốn nói, nhưng rồi chỉ đọng lại thành một chữ lẻ loi như thế, “Ngươi rốt cuộc ——”

Tạ Ngọc Hành nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Ta vẫn đang nỗ lực nghĩ cách diễn đạt, y đã tiến lại gần ta.

Ta ngơ ngác ngồi nguyên một chỗ, mãi cho đến khi được y kéo vào lòng.

“Không sao nữa.” Tạ Ngọc Hành nói, “Hiện giờ chúng ta an toàn rồi.”

Ta vẫn bất động. Vừa trải qua một giấc mơ hỗn loạn, vậy nên ta cũng hoài nghi liệu cảnh tượng trước mắt mình có phải là mơ không.

Tạ Ngọc Hành tiếp tục an ủi ta: “Đều tại ta quá lỗ mãng, biết rõ ám ngục nguy hiểm, vậy mà còn vào trong.”

Ta nghe ra y đang tự trách mình, lập tức phản bác: “Ngươi không lỗ mãng! Tạ Ngọc Hành, ngươi có biết, nếu Nhiếp Trang chủ thật sự đã chết, chuyện gì đang chờ tất cả mọi người ở đây không?”

Người ôm ta hơi bất ngờ, ta cảm nhận được, nhưng không cho y cơ hội mở miệng, tiếp tục nói: “Ừm, ta không biết nhiều về Hoàng đế như ngươi, nhưng ít nhất thì ta biết suy nghĩ. Nếu Nhiếp Trang chủ còn sống, bề trên có thể đồng ý thả người vì áp lực từ ‘lòng dân’. Dù trong lòng ông ta không thoải mái, ấp ủ dự định sau này gây chuyện tiếp, ít nhất lần này mọi người vẫn có thể an toàn rời khỏi kinh thành.”

“Nhưng nếu Nhiếp Trang chủ chết rồi ——”

Những nhóm giang hồ tụ tập về kinh thành hòng giải oan cho ông ấy chỉ có một kết cục, chính là bị gán thành “loạn đảng”.

Vậy nên, Tạ Ngọc Hành không hề lỗ mãng, mà còn mang đến cho chúng ta tin tình báo quan trọng nhất.

——————————

Tác giả có lời muốn nói: Đúng dị, Tiểu Thẩm nhà ta là một (cựu) sinh viên hoạt bát.