Lương Cung Hành - Giang Sắc Mộ

Chương 47: Tìm được rồi




Thời điểm trăng treo đầu cành, ta rốt cuộc không nhịn được nữa, dán hai cọng râu giả lên, tán chút phấn tạo khối lên má, chuẩn bị đi tìm Tạ Ngọc Hành.

Không phải ta không biết hành động này nguy hiểm, vừa ra cửa, ta chụp một người đàn ông trung niên gần đó, dặn dò: “Nếu ta và Tạ Ngọc Hành không trở lại, có lẽ mọi người sẽ gặp bọn ta ngoài pháp trường. Đừng lo lắng quá, cứ theo kế hoạch mà làm.”

Đối phương trợn trừng mắt, nghe xong một lúc mới nói: “Ủa, là Thẩm tiểu huynh đệ à? —— Ngươi còn biết dịch dung nữa sao!?”

Ta nói: “Không có, vẽ đại thôi.”

Nói rồi buông ra, ai ngờ ông ấy níu ta lại: “Từ từ, ngươi định đi đâu?”

Ta suy nghĩ, thấy cũng không có gì để giấu giếm: “Tạ Ngọc Hành nghe được chút manh mối về nơi Nhiếp Trang chủ bị giam giữ nên muốn đi điều tra, nhưng đi mãi không thấy quay về.”

Người kia mặt mày trắng bệch: “Ta đi với ngươi!”

“Không cần.” Ta nói, “Cung tiền bối, ngài cũng biết khinh công của ta tốt hơn đa số mọi người ở đây.”

Tiền bối trầm mặc. Đúng vậy, sau khi đến kinh thành, tuy bọn ta rất bận rộn, nhưng cũng sẽ có lúc sinh hoạt cùng nhau. Người trong giang hồ cả, chạm mặt luận võ là chuyện thường tình. Người trước mặt thuộc Bắc Linh Kiếm Phái, lo công việc hậu cần và sắp xếp nơi ở cho các khách giang hồ đến kinh thành. Ông ấy ở trong viện suốt, gần như đã xem mọi trận tỷ thí của ta, biết rõ thực lực ta thế nào.

“Vậy… cũng được.” Tiền bối đồng ý, thái độ cũng giống như lúc ta đồng ý với Tạ Ngọc Hành mấy hôm trước, nói thêm, “Ta đi báo những người khác.”

Ta hơi ngạc nhiên, sau đó hiểu ý ông. Nếu tình huống xấu nhất xảy ra, những người ở đây sẽ phải lập tức giải tán.

Một cảm giác áy náy thoáng hiện lên trong lòng ta, nhưng Tạ Ngọc Hành quan trọng hơn. Ta hít một hơi, chắp tay với ông ta: “Bảo trọng!”

Ông cũng đáp lễ: “Đi đường cẩn thận.”

……

……

Tạ Ngọc Hành lúc đi không nói cho ta biết ám ngục ở đâu, nhưng cái này không làm khó được ta.

Trong mấy con ong ta lấy được từ bọn Thiên Tuyền và Canh Tam Thất, có một con còn sống. Ta thật sự không biết cách nuôi động vật nhỏ, Tạ Ngọc Hành nói chỉ cần thỉnh thoảng cho chúng ra ngoài hít thở là được, tiếc là khi gặp được y, con ong của Thiên Tuyền và Khai Dương đều hấp hối rồi, không trụ nổi. Qua ít lâu, mấy con ta lấy được ở thành Tử Vân cũng hẹo nốt, còn mỗi một đứa độc đinh này.

Cẩn thận tháo ống trúc bên hông xuống, thả con vật bên trong ra, ta nín thở, nhìn con ong yếu ớt kia vỗ cánh, lảo đảo bay lòng vòng. Sau đó, nó rốt cuộc tìm được một phương hướng, tà tà bay đi.

Ta lập tức đuổi theo.

Cũng không mong nó tìm được Tạ Ngọc Hành. Trước khi vào thành y đã dùng thuốc rồi, hiện giờ mùi hương trên người rất nhạt, chỉ có dán sát lại gần mới ngửi được một tẹo hương thơm bên cổ thôi. So ra, những Linh Tê Vệ khác có sức hấp dẫn với con ong hơn nhiều.

Mà phóng mắt khắp kinh thành, ở đầu có nhiều Linh Tê Vệ nhất, mùi hương nồng nhất? Còn không phải ám ngục của bọn họ sao!

Ta cực kỳ tự tin, dự định lấy nơi con ong dừng lại làm điểm xuất phát, tìm kiếm Tạ Ngọc Hành. Cũng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi, Tạ Ngọc Hành thật sự bị bắt đi nữa thì ta cũng sẽ một mình xông vào doanh trại địch.

Ta suy xét cẩn thận, chân bước rất nhẹ nhàng. Nói không phải khoe chứ trong bóng đêm bao trùm này, ta còn yên lặng hơn cả mèo hoang chim sẻ. Đi một lúc, ta dần tiến vào khu chợ phía tây. Sau đó, trước mắt ta xuất hiện một nơi không giống với những chỗ khác, vẫn sáng đèn sau giờ giới nghiêm.

Ta trầm mặc.

Con ong thì không quan tâm gì đến ta, cứ lao đầu vào đó. Ta bắt nó lại trước khi nó bay ra khỏi tầm mắt, trong lòng vô cùng bối rối: “Sao cảnh tượng này quen quen…”

Đương nhiên là quen! Lúc ở thành Cảnh Dương, ta cảm thấy câu lan viện đông đúc tấp nập, sẽ an toàn, nên hẹn gặp mặt Thiên Toàn ở đó. Còn bây giờ, ta chưa đặt chân vào phố đã bị mùi rượu và son phấn đập vào mặt. Vẫn là nam thanh nữ tú trang điểm lộng lẫy đứng trước cửa thanh lâu chào mời, tiếng đàn sáo văng vẳng truyền đến.

Ta hết sức nghi ngờ con ong yếu quá rồi nên nhầm lẫn. Nhưng để nó trong ống trúc dưỡng sức một chút, thả ra, nó ngắt ngứ một phen, sau đó vẫn bay vào phía trong. Ta không khỏi thầm nghĩ: Nơi tốt nhất để giấu một chiếc lá là ở trong rừng, vậy thì nơi tốt nhất để che giấu mùi hương là ở nơi có càng nhiều mùi hương hơn.

Hơn nữa, Tạ Ngọc Hành cũng từng nói, Linh Tê Vệ bản chất là một tổ chức giám thị quan viên, sau đó được Hoàng đế chú trọng, mở rộng nghiệp vụ. Đã vậy, đâu là nơi các quan viên buông lỏng cảnh giác nhất, dễ dàng moi tin tức nhất?

Ta nhìn chằm chằm chàng trai trẻ đang dựa vào một lão bụng phệ. Người này không quá đẹp, chỉ có thể nói là ưa nhìn thôi, mà sự ưa nhìn này còn bị che lấp bởi một lớp phấn thật dày. Xét tuổi tác, cậu ta trông còn nhỏ hơn ta ba bốn tuổi, thậm chí là năm sáu tuổi. Lại còn…

Thanh âm của Tạ Ngọc Hành dường như vang vọng bên tai ta. Y nói: “Thẩm Phù, ngươi nhất định đến từ một nơi rất tốt đẹp.”

Thế nào là “rất tốt đẹp”? Là nơi không có trẻ con mười lăm, mười sáu tuổi đến thanh lâu bán rẻ tiếng cười, không có hoàng đế vì quyền lực của mình mà giết oan người tốt. Nghĩ xa hơn, tất cả mọi người đều được ăn no mặc ấm, được học hành đàng hoàng.

Ta thất thần suy nghĩ một chút, đến khi nhìn lại, thanh niên cùng lão bụng phệ đều không còn ở đó. Một cảm giác cực kỳ khó chịu lại ập đến, ta phải mất chút sức lực mới áp nó xuống được. Hít sâu một hơi, sau đó ta thả ong truy tung ra, theo nó qua con phố xa hoa rực rỡ mà cũng ngập ngụa những thứ xấu xa.

Nghĩ đến khả năng có Linh Tê Vệ mai phục gần đây, ta giữ khoảng cách với con ong, còn mua một bầu rượu bên đường, tưới lên người mình, lảo đảo lắc lư, ra vẻ đến đây để ăn chơi trác táng, say sưa chè chén.

Kế sách này có hữu dụng vượt kỳ vọng, cũng may mà chân cẳng ta lợi hại, không thì đã bị mấy nhóm nam nữ ở đây kéo đi rồi. Một đường cẩn thận giữ mình trong sạch, rốt cuộc ta cũng rời khỏi con phố, đi vào hẻm sâu bên trong.

Con ong bay qua một cánh cửa, từ bên trong vẫn truyền ra tiếng đàn ca sáo nhạc. Ta có thể nhìn thấy bóng người đang nhảy múa trên đài, thân hình nhẹ nhàng uyển chuyển, qua lại giữa những chiếc trống cao thấp khác nhau. Phía dưới có rất nhiều người đang uống rượu, thưởng thức, reo hò, có người thừa dịp vũ công đến gần mà sờ soạng cổ chân, đổi lấy một nụ cười.

Toàn bộ khung cảnh vô cùng hoang đường, mà cũng hết sức bình thường. Con ong bay vào, từ từ đậu lên một mặt trống. Vì khoảng cách khá xa, ta không nhìn rõ lắm, chỉ cảm thấy dưới ánh sáng ấm áp, mặt trống trắng ngà mịn màng, rung lên theo từng động tác của vũ công.

Giống như đang thở.

Suy nghĩ ấy vừa lóe lên, ta lập tức rùng mình. Rõ ràng không hề uống rượu, lại cảm thấy mình say đến điên đảo, hơi men tràn ngập, cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn.

May mà vào lúc này, con ong trên mặt trống lại bay lên. Vẫn lảo đảo như trước, bay sâu vào trong “Khoái Lục Các” này. Ta chăm chú nhìn nó bay xa, cho đến khi nó hoàn toàn rời khỏi sân khấu, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.

Ta vòng ra phía sau, định trèo tường vào trong. Làm như vậy, rất có khả năng ta sẽ mất dấu con ong, đổi lại cũng tránh được ánh mắt cũng những kẻ canh gác ở phía trước. Đến khi hai chân chạm đất —— đúng như dự đoán, không thấy bóng dáng con ong đâu cả. Ta không quá lo lắng, đưa mắt quan sát xung quanh.

Có cây có hoa, phía sau là một hành lang nối dài. Trên hành lang treo đèn lồng, có người đi qua đi lại, bên người luôn kè kè những nam nữ trẻ tuổi.

Ta hít sâu một hơi, từ từ tiến lại gần. Nếu nơi đây thật sự thông đến cứ điểm của Linh Tê Vệ, bọn họ nhất định sẽ không đặt lối ra vào ở chỗ bắt mắt thế này. Phải vào sâu hơn nữa…

Đi mãi đi mãi, phần lớn thời gian dùng để né tránh người khác. Có lúc không tránh được, ta liều mạng chống tay xoay vào tường: “Ọe!”

Mấy nam thanh nữ tú có ý đồ tiếp cận ta nhìn thấy đều rút lui, lợi dụng tình thế đó, ta chạy luôn. Chậm rãi mò đến dãy nhà ở tuốt phía sau, tiếng đàn sáo dần nhỏ lại, thay vào đó là tiếng thủ thỉ trò chuyện của cả nam lẫn nữ. Ta xoa xoa cái bụng đang rất khó chịu của mình, ngẩng lên quan sát xung quanh.

Loại bỏ mấy gian phòng ồn ào, lần lượt xem xét những gian phòng yên tĩnh hơn, càng xem càng lo lắng. Có phòng trống, có phòng thì thấy cả đám người ngủ say, nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy bóng dáng Tạ Ngọc Hành.

Một suy nghĩ đáng sợ nhen nhóm trong lòng: Có lẽ ngay từ đầu ta đã đi sai hướng, Tạ Ngọc Hành vốn không có ở đây… Đầu óc ta bắt đầu kêu ong ong, tay cũng không tự chủ được mà run lên. Ta cắn môi, áp xuống nỗi lo này, tiếp tục bước về phía trước.

Không sai đâu – ta thầm nhủ.

Kinh thành lớn như vậy, trong tình huống hoàn toàn không biết gì về ám ngục, đi theo con ong là lựa chọn duy nhất của ta. Nhưng mà ta sắp tìm hết nơi này rồi. Đừng nói Tạ Ngọc Hành, ngay cả một người trông có vẻ như biết võ công như Canh Tam Thất còn chẳng thấy. Sai thật rồi sao? Ta đã lãng phí thời gian, ta…

Khi tâm trạng càng lúc càng rối loạn, ta đẩy một cánh cửa khác ra. Bên trong tối đen như mực, không có lấy một ánh nến. Ta quen thói nhìn đến giường ngủ trước, sau đó đến tủ quần áo, ngón tay cong lại, gõ nhẹ lên mặt gỗ xem bên trong có mật đạo gì không. Câu trả lời là không, ta không nhịn được đấm một phát lên đó.

Lúc này, ta nghe có tiếng hít thở gần mình.

Cảm giác nguy hiểm ập đến, nội lực nhanh chóng tụ về tứ chi, ta xoay người: “Ai đó?… Tạ, Tạ Ngọc Hành!”

“Thẩm Phù.” Y thở dài nhìn ta, giơ tay lên, cho ta thấy con ong yếu ớt đậu trên đó, “Ta thấy nó, biết là ngươi đến rồi.”

Dừng một chút lại nói: “Ngươi đến đây làm gì? Không phải đã nói là…”

Lời nói dừng giữa chừng. Ta không cho y nói nữa, tiến đến ôm y vào lòng. Cảm xúc chạm đáy rồi lại vọt lên cao, ta ôm y thật chặt, hận không thể đem người này khảm vào chính mình. Tạ Ngọc Hành cứng đờ, rồi cũng để yên cho ta muốn làm gì thì làm.

Sau đó, ta phát hiện ra có gì đó không đúng.

Đang là giữa hè, quần áo mỏng nhẹ. Ta có thể cảm nhận rõ ràng có gì đó ẩm ướt trên người Tạ Ngọc Hành, thấm vào y phục ta.

Cúi đầu nhìn thử, chỉ thấy một mảng sẫm màu. Trong lòng hiện lên một suy đoán, ta không dám tin tưởng, vậy nên lại đưa tay chạm vào. Thế này thì không thể không tin, ngón tay ta toàn là máu.

“Tạ Ngọc Hành,” Cổ họng ta khô khốc, cơ thể không nhịn được run lên, “Ngươi bị thương sao?”

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Thẩm: A A A A A ngươi rốt cuộc đi làm gì vậy!

Tiểu Tạ: …

Tiểu Tạ: (hôn hôn)

Tiểu Thẩm: … QAQ