Lương Cung Hành - Giang Sắc Mộ

Chương 46: Tiếp tục thuyết phục




Rốt cuộc cũng chờ được lời này!

Ta hít sâu một hơi, một lần nữa cảm thấy thiếu chủ ma giáo trước kia chết là đáng. Nếu không nhờ Tạ Ngọc Hành xiên hắn, ta sao có thể kế thừa một thân nội công thâm hậu, làm sao giữa cảnh nội lực của cao thủ võ lâm bùng nổ, vạt áo mấy người ở đây đều tung bay, chỉ có ta là lù lù bất động?

“Kế hoạch của ta, tất nhiên cũng không chắc chắn thành công.” Đối mặt với vô số ánh mắt, nói không căng thẳng là giả. Nhưng nghĩ kỹ thì, một người sắp chết tới nơi rồi còn “lao vào chỗ chết”, thế mà một bài diễn thuyết thôi cũng làm không xong thì thà là quay đầu, kiếm xó xỉnh nào tự nhốt mình lại, run rẩy chờ chết luôn cho khỏe.

“Thế nhưng,” Trước khi Hoàng Hạc đạo nhân mở miệng, ta đã giành trước, “Các tiền bối ở đây hẳn cũng biết, chuyến này chắc chắn đầy rẫy khó khăn nguy hiểm. Việc chúng ta cần làm là tìm đường sống trong chỗ chết!”

“Đường sống ở đây, là chui nhủi trốn tránh, không dám thấy ánh mặt trời; hay là đường đường chính chính ngẩng cao đầu? Là lo trước lo sau, sợ triều đình bắt được, liên lụy sư môn gia đình; hay là danh chính ngôn thuận, dù bị triều đình xem là cái gai trong mắt, ít nhất cũng không thẹn với lương tâm, không thẹn với bách tính?”

“Bởi vì những việc tốt mà Nhiếp Trang chủ trước nay làm đều là thật, nên càng phải công khai ra ngoài để càng nhiều người biết càng tốt. Thậm chí các tiền bối ở đây, nhất định cũng có rất nhiều người từng hành hiệp trượng nghĩa, trừ gian diệt ác. Nếu những vị đại hiệp này chỉ vì muốn giải oan cho một vị đại hiệp khác mà bị triều đình truy nã…”

Không ít người lộ ra vẻ phẫn nộ.

Ta dừng lời, ánh mắt chậm rãi di chuyển qua từng gương mặt. Có thể thấy, không ít người trong số bọn họ đã bị thuyết phục. Nhưng tâm huyết dâng trào cũng không có nghĩa là bọn họ dám theo ta. Suy cho cùng, dù ta có nói năng hùng hồn đến mấy, việc “công khai thân phận trước mặt quan binh” vẫn là việc khiến mọi người ngần ngại.

“Kỳ thật,” Trước khi ta cân nhắc nói câu tiếp theo, Tạ Ngọc Hành bên cạnh đã lên tiếng, “Kế hoạch này của Thẩm huynh, cũng đã có tiền lệ.”

Ớ?

Ta nhìn y, những người khác cũng nhìn y. Mọi người chỉ là tò mò, còn ta thì ngơ ngác. Hoàn hồn rồi lại chớp chớp mắt.

Tạ Ngọc Hành vừa gọi ta là “Thẩm huynh” à? Tuy không có nịnh tai như “Thẩm Phù ca ca” nhưng vẫn làm tim ta đập nhanh hơn.

Y thì lại thong thả ung dung, kể về câu chuyện xảy ra vào thời tiên đế. Năm đó có một vị quan thanh liêm, không chịu thông đồng làm bậy với đám tham quan, vậy nên bị tham quan hãm hại, cả nhà đều lâm vào cảnh tù tội. Bấy giờ, một học sinh của ông ta chạy về những huyện thành mà ông từng cai quản, xin người dân ở đó đóng dấu tay vào đơn kêu oan…

“Là đại nhân Đỗ Kỳ Xương!” Có một người la lên, vài người khác gật đầu xác nhận.

Ta sửng sốt, không ngờ vị này có tiếng tăm như vậy. Tạ Ngọc Hành khẽ gật đầu: “Phải. Năm đó, học sinh của Đỗ đại nhân mang đơn chạy về kinh thành, vừa hay nhìn thấy gia đình ngài đang bị áp giải đi lưu đày. Mọi người không dám chậm trễ, lập tức quỳ xuống trước cửa cùng thỉnh cầu. Tiên đế thấy hàng trăm, hàng nghìn dấu tay trên đơn, xúc động vô cùng, hạ lệnh điều tra lại vụ án tham ô của Đỗ đại nhân.”

“Đúng là như thế!” Mọi người cùng thở dài cảm thán, “Ta từng xem một vở kịch về câu chuyện này. Tuy là bối cảnh tiền triều, nhưng mọi đều biết nhân vật chính là ai.”

Trong lòng ta khẽ động: Nói vậy, sau khi chuyện này kết thúc, câu chuyện của bọn ta có thể viết thành kịch không? Tạo điều kiện cho dư luận phát triển là điều cần thiết mà. Nhưng việc này đành nhờ người khác thôi, ta và Tạ Ngọc Hành phỏng chừng không chờ được đến lúc đó.

“Ngoài Đỗ đại nhân,” Tạ Ngọc Hành từ tốn nói tiếp, “Những việc tương tự cũng đã xảy ra vài lần rồi, chỉ là không tạo tiếng vang bằng.”

“Thái Tông năm thứ…”

“Thái Tổ năm thứ…”

“Thậm chí tiền triều.”

Xuất thân từ Linh Tê Vệ, Tạ Ngọc Hành biết được rất nhiều chuyện người ngoài khó lòng biết được. Cũng có lẽ những chuyện này nằm trong mấy quyển sách sử mà người trong giang hồ hầu như họ không đọc, cũng có lẽ là y tận mắt nhìn thấy trên triều đình.

Nếu nói ta cho mọi người một phương hướng, thì Tạ Ngọc Hành cho mọi người một liều thuốc trợ tim, để bọn họ cảm thấy việc này rất có khả năng thành công. Dù không thể thành công, triều đình cũng không làm gì được bọn họ, vậy là đủ rồi.

Chung Nam Kiếm Phái vốn đã bị ta thuyết phục bảy tám phần, là bên đầu tiên đứng dậy hưởng ứng, ủng hộ ta: “Cứ làm theo lời Thẩm tiểu huynh đệ đi!”

Sau đó, càng có nhiều người đứng lên, nói: “Nên như thế! Ông đây xưa nay đều đứng thẳng, cả đời chưa từng làm gì trái với lương tâm, sao phải sợ mất thanh danh của mình chỉ vì triều đình bắt sai người?”

“Thẩm tiểu huynh đệ nói phải. Mấy năm trước, ta từng giao thiệp với Nhiếp Trang chủ. Với tâm tính của Trang chủ, sao có thể để triều đình bôi nhọ, sống tạm bợ qua ngày? Tiếc là hiện tại thời gian gấp rút, không kịp chạy về Vô Trần Sơn Trang làm cái đơn bách tính kêu oan giống học trò của Đỗ đại nhân.”

Ta nghe vậy, cười một cái: “Tiền bối đừng lo, ở đây chúng ta nhiều người như vậy, không phải càng có khí thế hơn ngàn dấu tay trên đơn thỉnh nguyện sao?”

Người nọ nghe vậy, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó bừng tỉnh gật đầu.

Ta thầm ghi nhớ tên những người đồng hành cùng mình, từ đệ tử các môn phái đến những lãng khách hành hiệp đơn độc. Ngay cả Hoàng Hạc đạo nhân, ban đâu còn dị nghị, lúc này cũng gật gù, chủ động nói mình có thể gánh chức trách thuyết phục những nhóm người khác.

Một cảm xúc kỳ lạ dâng lên trong lòng ta, làm ta vừa hứng khởi vừa bồi hồi. Đợi hồi lâu, cho đến khi không khí xung quanh lắng xuống, ta mới hoàn hồn, nói: “Đa tạ các vị tiền bối tin tưởng! Tiểu bối cũng có vài đề xuất tiếp theo, thỉnh các vị cho ý kiến.”

Sau đó ta từ từ nói ra.

Rất nhiều nghĩa sĩ đang tụ tập trong thôn trang này, nhưng chỉ có một, hai phần là thật sự đến kinh thành vì Nhiếp Trang chủ. Những người còn lại, nói không chừng vẫn nung nấu ý định bạo động. Nếu thật sự như vậy, chẳng khác nào trao cho triều đình cái cớ quy bọn ta thành “đồng lõa”, gom lại xử hết một lần. Vậy nên rất cần những tiền bối đức cao vọng trọng ở đây ra mặt, nói cho bọn họ biết quyết định của chúng ta, ít nhất cũng đừng ngáng chân nhau. Đây là việc thứ nhất.

Thứ hai, khả năng cao trong kinh thành đã âm thầm bố trí nhân thủ chờ sẵn, chỉ cần thấy ai có ý đồ cứu người là bắt ngay. Như vậy, chúng ta không thể đến trà quán tửu lâu để lan truyền tin tức, mà phải dùng cách khác truyền bá danh tiếng của Nhiếp Trang chủ, chuẩn bị sẵn cho hành động sau đó.

“Vậy rốt cuộc phải làm thế nào?” Hoàng Hạc đạo nhân hỏi.

“Có câu, nông thôn bao vây thành thị, vũ trang…” Ơ, đoạn sau hình như không thích hợp lắm.

Ta kịp thời nuốt mấy chữ “giành chính quyền” về, lau mồ hôi lạnh trên trán, thầm nói đây chắc chắn là mấy lời lẽ ở chỗ ta rồi —— Ta uyển chuyển thay đổi nội dung phía sau: “Trong thành bất tiện, nhưng ngoài thành vẫn còn trời đất bao la, chúng ta nhanh chân là được!”

“Những người sống ở ngoại ô ắt có thân nhân trong thành. Dù không có, bình thường họ cũng vào thành đi dạo hoặc làm ăn buôn bán. Chúng ta kể chuyện của Nhiếp Trang chủ cho bọn họ, chuyện sẽ được truyền vào thành. Tuy hơi vòng vèo nhưng vẫn có hiệu quả.”

“Còn có thương đội, gánh hát qua lại. Bọn họ đi khắp nơi, có thể lan truyền câu chuyện của Nhiếp Trang chủ khắp bốn phương tám hướng. Nếu việc này có thể thành thì tốt, nếu không thành, tối thiểu…”

Cũng cho thiên hạ biết Nhiếp Trang chủ là một vị anh hùng, xứng đáng để những người này đến kinh thành vì ông.

……

……

Sau khi ý tưởng hình thành, việc kế tiếp là thực hiện nó.

Hoàng Hạc đạo nhân không nói hai lời, gia nhập vào nhóm đi thuyết phục người mới. Chung Nam Kiếm Phái thảo luận một phen, quyết định đi đến các thôn trang khác nhau.

Ta ban đầu còn lo lắng, cảm thấy bọn họ đến đó cũng không thể mở miệng nói “Các vị có tin triều đình đang bắt bớ lung tung không?” Phải nghĩ cách nói khéo léo hơn. Nào ngờ, nhóm Đào thúc còn suy tính chu đáo hơn cả ta, nói: “Đang vào vụ thu hoạch, bọn ta đi gặt lúa thuê.”

Thì ra, mỗi năm vào mùa hè, bọn họ vẫn phái đệ tử xuống núi giúp người dân xung quanh thu hoạch, hiện giờ chỉ là đổi địa điểm thôi. Mà sau khi gặt lúa, người dân thường sẽ mời bọn họ ăn một bữa no nê, còn không phải là thời điểm lý tưởng để tán dóc sao?

Ta nghe xong lập tức bừng tỉnh, hòn đá đè nặng trong lòng cũng nhẹ đi, cảm thấy mình ngốc thật. Dù ta có góc nhìn mới mẻ từ nơi khác, có một Tạ Ngọc Hành am hiểu việc triều đình trợ lực, những người này dù sao vẫn trải đời hơn, dầm mưa dãi nắng nhiều hơn ta, nào có cần ta dạy bảo lung tung?

Ta an tâm hẳn, bắt đầu tính toán cho bản thân mình: Còn vài ngày trước khi cuộc hành hình diễn ra, không thể chỉ ăn không ngồi rồi được.

Ừm, còn có Tạ Ngọc Hành nữa.

Khi mọi người đang thảo luận khí thế, ta nhìn sang người bên cạnh mình, nhỏ giọng hỏi: “Tạ Ngọc Hành, Tạ Ngọc Hành, sắp tới ngươi định làm gì? Cũng đi đến thôn làng sao?”

Tạ Ngọc Hành khẽ giật khóe môi, có chút nghi hoặc nhìn ta: “Vừa rồi, ngươi định nói…” Dừng lại, rốt cuộc y cũng không nói ra, chỉ nâng mắt, hướng về phía kinh thành, nhỏ giọng nói, “Ta đang nghĩ, có nên đến ám ngục xem thử không.”

Ta: “Cái gì? Ngươi nói chỗ nào?”

Tạ Ngọc Hành: “… Là nơi Linh Tê Vệ nhốt người.”

Ta lo lắng: “Có thể đến đó sao?”

Tạ Ngọc Hành chắc hẳn biết vị trí, nhưng không cần nghĩ cũng biết nơi đó canh giữ nghiêm ngặt, chuyên đề phòng người lạ định lẻn vào.

“Ta có thể quan sát một chút.” Tạ Ngọc Hành nhẹ giọng nói, “Nếu quá nguy hiểm thì không vào, nếu có thể, thì vào xem thử tình hình Nhiếp Trang chủ hiện giờ ra sao. Lỡ đâu, ta chỉ nói lỡ đâu, Linh Tê Vệ đã trừ khử người rồi, đến ngày xử trảm mang một thế thân ra làm mồi nhử, ngươi làm sao bây giờ?”

Ta nghe xong, thầm hít vào một hơi.

Không hổ là Tạ Ngọc Hành, chỉ có y mới có thể tính tới những chuyện này.

“Vậy…” Ta vẫn do dự, “Vậy được, ta đi cùng ngươi được không?”

“Ngươi thì thôi.” Tạ Ngọc Hành cười, “Ta lại phải trông chừng ngươi.”

“…”

Không muốn thừa nhận, nhưng lời này không phản bác được. Ta bị y thuyết phục, chỉ có thể gật đầu.

Hai ngày sau, ta bắt đầu vô cùng căm hận bản thân mình vì cái gật đầu đó.

Tạ Ngọc Hành sao còn chưa về? Liệu có phải… y xảy ra chuyện gì rồi không?

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Tạ: … Ừm… cũng không phải chuyện gì to tát… (giọng nói càng lúc càng nhỏ)