Ta lại rơi vào một trạng thái kỳ lạ.
Lời Tạ Ngọc Hành nói không quá phức tạp, ta có thể nghe rõ, có thể hiểu, nhưng mà… lại không thể nghĩ thông suốt.
Lý nào lại có chuyện người tốt làm việc tốt mà lại bị nhắm đến, thậm chí phải mất mạng? Ngay cả những người muốn đến trợ giúp cũng đều bị một lưới bắt hết?
Ta cố gắng truyền đạt suy nghĩ này cho Tạ Ngọc Hành: “Tại sao lại như vậy? Không đúng chút nào. Không phải triều đình nên ra mặt tuyên dương ông ta, truyền bá rộng rãi cho người khác noi gương sao? —— Cũng sẽ có rất nhiều đứa trẻ viết về câu chuyện này, nói rằng mai sau mình cũng muốn trở thành một người có ích cho đời như vậy.”
Tạ Ngọc Hành điềm tĩnh nhìn ta. Không biết là ảo giác hay sao, ta nhìn ra được đôi chút hoảng hốt trong ánh mắt của y. Y lặp lại với ta: “Thẩm Phù, ngươi nhất định đến từ một nơi rất tốt.”
Ta im lặng.
Vẻ mặt y lộ ra chút do dự, nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy ta.
Cảm nhận được chuyển động, nhiệt độ cơ thể và sự an ủi của y, vành mắt ta nóng lên: “Tạ Ngọc Hành, thật sự không có cách nào sao?”
Tạ Ngọc Hành nói: “Giang hồ so với triều đình, dù sao triều đình vẫn có thế có lực hơn. Ví dụ như Thái Bình Môn, bấy lâu nay làm bao nhiêu chuyện ác, gặp phải quân binh chính quy không phải cũng chỉ còn đường chết đó sao?”
Ta sụt sùi.
Tạ Ngọc Hành dừng lời, một lúc sau lại nói: “Ừm… Có lẽ có người võ công cao cường, nhanh nhẹn nhạy bén, có thể cứu được mấy đứa trẻ còn quấn tã của Nhiếp gia.”
Ta nói: “Dùng con của người khác tráo đổi với chúng à? Giống như… gì đó.”
Trong đầu ta chắc hẳn có một câu chuyện tương ứng, nhưng lại chẳng thể nhớ nổi chi tiết cụ thể là thế nào. Tạ Ngọc Hành không truy vấn, chỉ vỗ vỗ sau lưng ta.
Từ động tác này, ta biết lời vừa rồi ta buột miệng thốt ra rất có khả năng là thật. Suy nghĩ này làm ta cả người rét run. Giữa đêm hè, nhiệt độ không hề thấp, vậy mà đầu ngón tay ta lạnh dần lạnh ngắt, chỉ có thể bất lực thốt lên: “Sao có thể như vậy —— như vậy!”
Tạ Ngọc Hành nói: “Biết ngay là ngươi sẽ phản ứng thế này, vậy nên ta mới không muốn nói nhiều.”
Ta khổ sở trong lòng, không muốn đáp lại.
Ở một khía cạnh nào đó, thái độ Tạ Ngọc Hành lúc này thật lạnh lùng tàn nhẫn. Y chỉ lo lắng cho ta chứ không phải nghĩ cho tính mạng của những người ở Vô Trần Sơn Trang, mặc cho bọn họ đáng thương vô tội đến nhường nào.
Nhưng mà, làm sao ta có thể trách y. Y cũng là nạn nhân của triều đình, từ nhỏ đã chém giết để được chọn vào Linh Tê Vệ. Đó là một đoạn quá khứ tăm tối, trước đây ta từng quan tâm hay tò mò hỏi y, vậy mà chỉ qua mấy câu ngắn ngủi, ta đã bị dọa cho phát hoảng. Cuối cùng, vẫn là Tạ Ngọc Hành bất đắc dĩ: “Không nên nói với ngươi mấy chuyện này. Không sao đâu, đều là chuyện đã qua.”
Thế nào là “đã qua”? Những vết thương đó mãi mãi hằn trên người y, lưu lại trong lòng y, sau này ta có rời đi thì chúng vẫn sẽ luôn đeo bám Tạ Ngọc Hành. Hiện tại, so với thái độ “Vô Trần Trang chủ sống chết mặc bây”, y kỳ thật càng có khuynh hướng bi quan tuyệt đối, cho rằng mọi thứ không thể nào thay đổi.
Ta không nói gì, chỉ để y ôm, cảm thụ lòng bàn tay y trượt dọc trên lưng ta. Cứ như thế thật lâu, trăng đã treo cao, tiếng côn trùng xung quanh dội đến hết đợt này đến đợt khác. Tạ Ngọc Hành rốt cuộc lên tiếng: “Được rồi, Thẩm Phù. Chúng ta đi ngủ nhé?”
Ta thấp giọng “Ừm” một tiếng. Khi y buông ta ra, ta bất thình lình bắt lấy tay y, nói: “Ta muốn đi kinh thành.”
Tạ Ngọc Hành sửng sốt.
Hàng mày y lập tức nhíu lại, trên mặt tràn ngập khó hiểu. Đúng vậy, là khó hiểu, chứ không phải tức giận vì ta không nghe lời y. Suy nghĩ thật nhanh, y lại nói với ta: “Làm như vậy thật sự không có ý nghĩa gì. Kinh thành là nơi nào? Triều đình khống chế toàn bộ cục diện ở đó. Nếu Nhiếp Vô Trần vẫn còn ở sơn trang của mình, việc này còn có thể, nhưng ——”
Ta nói: “Tạ Ngọc Hành, ta cảm thấy những người trong giang hồ đó, không phải ai cũng không biết chuyện này, nhưng vẫn có rất nhiều người sẵn lòng lao vào.” Biết rõ không thể mà vẫn làm, vốn là một hành động anh hùng.
Tạ Ngọc Hành: “Nhưng ngươi không phải là bọn họ. Trong số bọn họ có người từng chịu ơn Nhiếp Vô Trần, có người muốn dùng việc này để lưu danh, muốn mình có tiếng ‘cứu được Nhiếp Vô Trần’, cũng có người thuần túy là chú trọng nghĩa khí giang hồ. Nhưng hành động mù quáng như thế chỉ khiến bản thân mình và người thân bị nhắm vào thôi.”
Ta thừa nhận những điều này, đồng thời nói với y: “Vậy cũng khéo, ta không còn người thân nữa.”
Tạ Ngọc Hành: “…”
Giờ thì y giận rồi.
Mày đè thấp, môi mím chặt, cả người toát lên vẻ nghiêm nghị khác hẳn bình thường. Nhưng mà y vẫn đẹp vô cùng, chỉ là ánh mắt sắc lạnh hơn.
“Ngươi nói vậy,” Y nói, “Nói vậy ——”
Ta nói: “Ngươi không cần theo ta đâu. Cực khổ lắm mới chạy thoát khỏi bọn thuộc hạ của Thiên Xu, tương lai còn dài. Không phải chúng ta đã từng phân tích sao, khẩu vị của một người thường liên quan đến trải nghiệm thời thơ ấu. Ngươi thích những món đậm đà, lại không ăn quá cay, vậy nên khả năng cao quê hương ngươi ở phương bắc. Nếu chịu khó dò hỏi, rất có thể sẽ biết được tin thức của cha mẹ. Họ nhất định còn nhớ thương ngươi.” Nhưng đã không còn ai trông đợi ta nữa.
Tạ Ngọc Hành vẫn: “…”
Y hít sâu một hơi, hỏi gằn từng chữ một: “Thẩm Phù, vậy ta là gì? Ta không nhớ thương ngươi sao? Ta ——”
Ta vội nói: “Ngươi đương nhiên có chứ, nhưng mà…” Ta bắt đầu ấp úng, “Nhưng mà…”
Tạ Ngọc Hành: “Ngươi nói đi! Cho ta một lý do!”
Ta trầm mặc.
Gò má Tạ Ngọc Hành khẽ căng lên, ta có thể nhìn ra thoáng bi thương trong mắt y. Ôi, cũng phải, ta trước nay luôn tỏ ra mình thích y, lúc nào cũng muốn quấn lấy y, nhưng hiện tại, tựa hồ như đang phủ nhận tình cảm của y đối với ta.
Nhưng ta biết nói thế nào đây? Nói kỳ thật ta hối hận vì đã tỏ tình với y ở thành Tử Vân sao? Một kẻ sắp chết, không thể cứ dây dưa với y mãi thế được. Lời này đương nhiên không thể nói ra, ta chỉ có thể nhưng nhị một hồi, sau đó hoàn toàn im miệng.
Thế này càng khiến Tạ Ngọc Hành thêm đau lòng. Ta vậy mà còn thấy được trong mắt y có nước.
Nhưng mà y khóc vẫn thật ưu nhã. Nhắm mắt, xoay người rời đi, chẳng buồn quay về ngôi miếu, chỉ lẳng lặng đi ngược về lối cũ.
Ta hốt hoảng, vội vàng nắm lấy cánh tay y. Y tránh né một chút, nếu ta không có cái xác “thiếu chủ Thẩm Phù” này, có lẽ y đã vùng ra được thật rồi. Nhưng ta cũng có nội lực, dứt khoát khóa y lại, lớn tiếng: “Tạ Ngọc Hành, ngươi định làm gì!?”
Tạ Ngọc Hành lạnh lùng nói: “Nếu không cần ta quan tâm đến ngươi thì ngươi cũng đừng quan tâm đến ta.”
Ta “Ơ” một tiếng, trong đầu rối loạn: “Ta không có ý đó, Tạ Ngọc Hành, ngươi biết mà.”
“Ta biết cái gì?” Y nói, “E là ta chẳng biết gì cả!”
“Ngươi đừng như vậy.”
“Đừng như vậy? Thẩm Phù, ta thật sự chẳng biết chút gì về ngươi.”
Ta thật khó xử —— ngay lúc này còn phát sinh tình tiết khác. Dường như có ai đó thức dậy giữa chừng đi tiểu đêm, định ra ngoài, lại phát hiện động tĩnh của ta và Tạ Ngọc Hành, bèn lặng lẽ rụt về.
Không dám nói cho y biết tâm tư thật sự của mình vì sợ y sẽ đau lòng. Nhưng không nói gì thì cũng sợ y sẽ đau lòng. Ta rối rắm muốn chết, chỉ có thể tuyệt vọng la lên: “Tạ Ngọc Hành, đừng đi.”
Y bất động, nhất thời không định bước tiếp, nhưng cũng không có ý định quay lại miếu với ta. Y chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn ta.
Đôi mắt đẹp đẽ ấy vẫn còn vương lệ, dưới ánh trăng sáng lên lấp lánh, lại còn đăm đăm, nghiêm túc nhìn ta. Ta không hề nghi ngờ, nếu mình thật sự có thể đưa ra một lý do, Tạ Ngọc Hành nhất định sẽ vì ta mà vượt núi đao biển lửa.
Vậy nên, làm sao ta có thể… làm sao ta có thể…
“Thẩm Phù.” Có lẽ là thấy được ta đã dao động, Tạ Ngọc Hành cất lời, “Không phải chúng ta đã nói rồi sao? Có chuyện gì cũng phải cùng nhau đối mặt. Giấu giếm không nói mới là chuyện khiến người ta đau lòng nhất. Ngươi nghĩ thử xem, nếu ta một mình lao vào chỗ chết, lại cố chấp không cho ngươi biết lý do, ngươi định thế nào?”
Đầu ta ong ong, chỉ nghĩ đến chuyện này thôi cũng làm ta suy sụp: “Ta sẽ nhốt ngươi lại, không cho gặp ai, mỗi ngày chỉ được nhìn ta. Còn muốn làm cho ngươi không có tinh lực nghĩ chuyện gì khác, chỉ được nghĩ về ta.”
Tạ Ngọc Hành sửng sốt.
Trên mặt y thoáng hiện lên vẻ hoang mang, rõ ràng là bất ngờ trước lời ta vừa nói.
Ặc, đừng nói là y, đến ta cũng có chút ngạc nhiên về bản thân mình, không ngờ mình có thể nói đến hùng hồn khí thế như vậy.
Tạ Ngọc Hành trầm ngâm giây lát, sau đó mới khô khốc nói: “Hiện tại ngươi đã biết rồi đó. Nếu ngươi không chịu nói rõ ra, ta cũng sẽ, ừm, sẽ làm như vậy.”
Ta thầm nghĩ, e là chuyện ngươi nghĩ không giống với chuyện ta nghĩ đâu. Nhưng giờ tuyệt đối không phải là lúc thích hợp để đào sâu chuyện này, ta quay lại với những suy nghĩ ban đầu, chần chừ, đấu tranh, bối rối không biết làm sao. Cuối cùng, khi y nắm lấy tay ta, nhẹ giọng nói “Thẩm Phù, ngươi cũng phải tin tưởng ta một chút chứ”, ta không còn cưỡng lại được nữa.
“Xin lỗi,” Ta nghẹn ngào, “Thật sự xin lỗi… ta lừa ngươi, ta ——”
Tạ Ngọc Hành trong lòng rối loạn: “Ôi, ngươi làm sao vậy? Đừng khóc.”
Trong cả cuộc đời y hẳn là chưa bao giờ “an ủi người khác”, vậy nên lúc này biểu cảm và động tác của đều y vụng về thấy rõ. Ban đầu là ôm ta, sau đó thấy không đủ, lại nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn ta.
Ta cảm thấy nụ hôn này chẳng dễ chịu gì, trên mặt ta toàn là nước mắt, vừa mặn vừa đắng. Y lại không hề bận tâm, cứ liên tục gọi tên ta, “Thẩm Phù”, “Thẩm Phù”, một tiếng lại một tiếng.
Ta rốt cuộc cũng nói: “Ta đã nuốt một loại thuốc của Thẩm Thông, lão nói ta sống không quá sáu tháng. Ta, ta vẫn luôn không biết nói với ngươi thế nào, không biết phải làm sao mới không khiến ngươi đau lòng. Tạ Ngọc Hành, ngươi nhất định không được đau lòng, ta…” Ta càng nói càng lộn xộn, “Ngươi còn một đời rất dài, đừng nhớ thương ta, thích đi đâu thì đi đó, muốn làm việc gì thì làm. Từ đầu ta không nên xuất hiện ở đây, ngươi ——”
Ta lại nói: “Ta cảm thấy hiện tại đi kinh thành là một công đôi việc. Vừa có cơ hội tách ra khỏi ngươi, không chừng còn thật sự cứu được một người tốt. Còn ta, mặc kệ có thành công hay không, dù sao cũng sẽ chết.”
Những lời như thế cứ tuông ra khỏi miệng ta, từ sự gấp gáp căng thẳng ban đầu, dần dần trở thành trút bỏ nỗi lòng, sau cùng, ta chợt nhận ra có gì đó không đúng, nhỏ giọng gọi tên y, hỏi: “Tạ Ngọc Hành, sao ngươi không có phản ứng gì?”
Tạ Ngọc Hành nghiêng đầu, nâng tay, lau nước mắt trên mặt ta.
Y nhẹ nhàng nói: “Ta biết rồi. Chúng ta cùng đi cứu người.”
Ta trợn trừng mắt: “Ngươi có nghe ta nói gì không… Hức!” Khóc tới nấc luôn rồi, “Ngươi phải sống cho tốt! Đã đến nước này rồi, đừng có chọc tức ta.”
“Ừm.” Y vẫn thản nhiên lau nước mắt cho ta, “Không sao, ta tha thứ cho ngươi.”
Ta trợn mắt há mồm: “Không phải, ngươi có nghe ta nói gì không đó?”
Tạ Ngọc Hành: “Có. Ngươi gạt ta, ta tha thứ cho ngươi, bởi vì ta cũng gạt ngươi.”
Ta: “Hả?”
Tạ Ngọc Hành mỉm cười với ta, đẹp như một tiên nhân giáng trần: “Ta cũng không còn bao lâu nữa. Loại thuốc kia, mỗi tháng phải uống một lần, chúng ta có khoảng sáu, bảy viên. Ừm, nếu không có gì thay đổi, ta cũng chỉ sống được lâu hơn ngươi một hai tháng là cùng.”
Ta: “…”
Ta: “…?”
——————————
Tác giả có lời muốn nói: Chao ôi, đôi tình nhân số khổ của chúng ta (lau nước mắt) (một tay giữ chặt nắp nồi) (sẵn sàng đội lên đầu bất cứ lúc nào) Nhưng nhắc lại lần nữa, sẽ HE nhe!