Một đêm mộng mị giày vò, ngày hôm sau ta tinh thần sa sút, cả người đều uể oải. Tạ Ngọc Hành nhìn thấy, lại sờ trán ta.
“Không sao.” Ta quen thói ngửa đầu lên đến gần y, “Chỉ là ngủ không ngon thôi… Oáp.”
Nói rồi, ta há miệng ngáp một cái cho Tạ Ngọc Hành xem.
Y buông tay, tựa hồ an tâm một chút, nhưng vẫn quan tâm: “Giường không thoải mái sao? Hay là vẫn đau?”
“Ngươi đừng lo lắng,” Ta nói, “Chỉ là nằm mơ lung tung thôi. Bắt đầu từ lúc ngươi lấy cái cung ở cái môn, ừm, Thái Bình Môn kia ấy, sau đó hai ta bị kẻ xấu đuổi giết. Băng đèo vượt núi, nửa đường còn đụng phải một hắc điếm.”
Nói nửa chừng, đầu mày Tạ Ngọc Hành vốn đã thả lỏng lại lần nữa nhíu lại, sau đó y dở khóc dở cười: “Chi tiết vậy à?”
Thấy y có hứng thú, ta càng hăng hái, càng kể tỉ mỉ hơn: “Ừa! Chúng ta đến một khách điếm tìm nơi ngủ trọ, khách điếm đó nói bọn họ có loại rượu đặc sản của thôn, người bình thường uống không quá ba chén là gục. Ngươi không tin, nhất định phải thử, kết quả là uống tận năm sáu chén, đám người kia đều phải biến sắc. Ừm, tuy là trong mơ thì bọn họ đều không có mặt mũi.”
“Ta ở bên cạnh nhìn ngươi uống, nhìn nửa ngày, đột nhiên thấy ngươi đánh mắt ra hiệu. Ta hiểu ý, cũng uống một ngụm, sau đó cả hai chúng ta cùng gục xuống bàn giả vờ bất tỉnh. Kết quả là chủ quán đó lập tức lục lọi đồ của chúng ta!”
Tạ Ngọc Hành: “Sau đó thì sao?”
Ta nói: “Sau đó, ta túm chân ghế, đánh cho bọn chúng khóc cha gọi mẹ. Hành thiện xong, hai chúng ta đều vô cùng vui vẻ. Chỉ là niềm vui ngắn chẳng tày gang, ngày hôm sau đi vào ngọn núi bên cạnh, chúng ta đụng trúng một lão hổ.”
“Hai chúng ta cùng giết lão hổ, lập tức trở thành anh hùng đả hổ của thôn làng phụ cận!”
Tạ Ngọc Hành thấy thế đủ rồi: “Ngươi nằm mơ, sao thấy còn mệt hơn cả lúc chúng ta thật sự chạy trốn?”
Ta: “Ha ha.”
Cười xong ta lại tò mò: “Vậy khi đó chúng ta trên đường gặp phải chuyện gì? Ngươi nói ta nghe một chút đi.”
Tạ Ngọc Hành: “Bây giờ?”
Ta: “Bây giờ ——”
Mới nói được hai chữ, lại nghe bụng mình vang lên một tràn “ọt ọt”.
Thế này thì thật bất nhã, ta ngượng ngùng nhìn sang chỗ khác. Tạ Ngọc Hành lại rất vui vẻ, nói ta cảm thấy đói, chứng tỏ thân thể đang khôi phục.
Ta hết sức mong mỏi, không biết có phải y sắp cho ăn ngon không. Tạ Ngọc Hành nghiêng đầu, hỏi ta chẳng lẽ cháo thịt không dễ ăn sao.
“…” Ta cân nhắc lựa lời, “Dễ ăn, chỉ là cảm thấy hơi nhạt miệng.”
Tạ Ngọc Hành khó xử: “Kỳ thật ta không rành chuyện cơm nước. Cháo này, vốn là ngươi trên đường đi dạy ta làm.”
Có chuyện đó à? Ta ngạc nhiên nghe y giải thích. Y nói vốn dĩ y đi đường quen ăn lương khô, lúc kết giao với ta cũng tốt bụng chia lương khô cho ta. Nhưng ta ăn một miếng mặt mày đã nhăn nhúm, mặc kệ là trong lúc tình thế nguy cấp, hoàn cảnh ngặt nghèo, ta vẫn nuốt như ăn khổ hình.
Tạ Ngọc Hành kết luận: “Được nuông chiều từ bé.”
Khóe mắt ta giật giật. Thôi được rồi, xem chừng rất nhất quán với chuyện ta “gia cảnh khá giả”. Nhưng như vậy, ta lần nữa hoài nghi kiếp sống giang hồ của mình. Ta không có ký ức nhưng vẫn còn thường thức, nghĩ như thế nào cũng thấy hiệp khách giang hồ hẳn là nên có phong cách sống giống như Tạ Ngọc Hành.
“Lại suy nghĩ gì nữa vậy?” Tạ Ngọc Hành chọc chọc ta, “Nếu ngươi có ý tưởng nào khác, ta cũng có thể thử xem.”
Ta nghĩ nghĩ: “Vậy ngươi có thể mua một loại trứng đen không?”
Tạ Ngọc Hành: “… Là cái gì?”
Ta trả lời: “Chỉ là trứng bình thường thôi, nhưng được ngâm với muối và lá trà. Đừng thấy màu sắc không đẹp mà lầm, trộn với dấm ăn rất ngon.”
Tạ Ngọc Hành trầm trồ: “Ngươi ‘mất trí nhớ’ có chọn lọc à, còn không phải là trứng bắc thảo sao? Được rồi, ta lên trấn hỏi xem có không. Còn gì nữa?”
Ta thở phào một hơi: “Ngươi vẫn mua rau thịt như trước đi, ta thế này hẳn là chỉ có thể tiếp tục ăn cháo?”
Thấy Tạ Ngọc Hành gật đầu khẳng định, ta nói tiếp: “Nhưng ngươi đừng chỉ nấu như trước. Làm nóng dầu trước, sau đó băm hành gừng cho vào xào. Nhớ băm nhuyễn một chút, bằng không sẽ rất khó ăn.”
Tạ Ngọc Hành: “Nhà ngươi rốt cuộc là thỉnh đầu bếp ở đâu về vậy? —— Sau đó thì sao?”
Ta nói: “Sau đó cho thịt vào. À, thịt cũng phải ướp trước.” Nói đến đây ta có chút do dự, cảm thấy thế này hình như phiền phức quá. Nhưng Tạ Ngọc Hành dường như không thấy phiền, thậm chí còn rất hứng thú.
Ta nói nhanh: “Thịt xào cùng hành gừng, đến khi có mùi thơm thì cho trứng bắc thảo vào. Chờ chín hết thì thêm rau. Cháo đổ vào sau cùng, cái này nấu riêng ở ngoài, cho vào nồi cũng không cần để lâu, chỉ cần đảo cho tất cả hòa quyện vào nhau là được.”
Tạ Ngọc Hành muốn nói lại thôi.
Lòng ta “lộp bộp” một chút, nghĩ, quả nhiên là quá phiền.
Tạ Ngọc Hành lại lẩm bẩm: “Chờ đến khi ngươi nhớ ra lý do bỏ nhà đi bụi thì nhớ báo đáp ta.”
Ta: “Hở?”
Tạ Ngọc Hành: “Nấu một chén cháo thôi, phải tốn bao nhiêu công sức củi lửa như vậy. Nhà nào cao sang quyền quý thì không nói, nhưng ngươi…” Ánh mắt y nhìn ta một lượt từ trên xuống dưới, giống như đang nghiêm túc tìm kiếm dấu hiệu “cao sang quyền quý” trên người ta.
Sau đó, y lại cười cười, nói: “Ngươi ăn mứt hoa quả lót dạ trước đi, chờ ta làm.”
Ta gật đầu: “Được!”
Lúc này ta vẫn chưa ý thức được Tạ Ngọc Hành muốn nấu cơm thì phải ra khỏi nhà.
Y cũng chưa nhắc đến chuyện này, mà trước hết bưng nước cho ta rửa mặt rửa tay, mang muối cho ta đánh răng. Đến khi ta một miệng mặn chát đến rúm ró, y lại xoa xoa mặt ta, hỏi: “Lại có gì muốn chỉ bảo?”
Ta chậm rì rì nói: “Không có. Chỉ là nhà ta trước nay hình như dùng bạc hà đánh răng.”
Nhớ là lúc đánh răng trong miệng có cảm giác mát lạnh.
Tạ Ngọc Hành chống cằm cân nhắc: “Bạc hà? Cái này thì dễ, trên bờ sông mọc rất nhiều, chỉ là bây giờ còn quá sớm, không biết có hái được không[1].”
Y nói để đi xem thử rồi liền ra ngoài.
Ta ôm chậu nước, nhàn nhã chờ y về. Rốt cuộc là chờ hết nửa buổi sáng, đói đến muốn ngất xỉu, cuối cùng cũng chờ được Tạ Ngọc Hành về cùng hương cháo trứng thịt.
Tạ Ngọc Hành hết sức khen ngợi phương pháp nấu cháo này, khuyến kích ta tiếp tục phát huy, sáng tạo thực đơn mới.
Ta run run húp cháo, thầm nghĩ không phát huy nữa đâu, chỉ muốn Tạ Ngọc Hành ở cạnh ta nhiều nhiều thôi.
Nhưng mà thật sự rất ngon.
……
……
Ngày tháng dưỡng thương chán rục xương. Ăn cháo thêm vài ngày, ta rốt cuộc có thể từ từ ngồi dậy, cũng có thể xuống giường một chút, nhưng Tạ Ngọc Hành nói ta tốt nhất là đừng ra ngoài.
Ta ngầm đồng ý. Lần trước chỉ mới đi ra tới cửa đã toàn thân run rẩy, chỉ có thể để Tạ Ngọc Hành đỡ về giường. Tuy dựa vào người y rất thoải mái, mùi hương trên người y cũng rất dễ chịu, nhưng ta không muốn trải nghiệm cơn đau kia lần nữa.
Có điều, ta không thể cứ hết ăn lại nằm như thế, Tạ Ngọc Hành cũng có cùng suy nghĩ, vậy là một hôm, y mang về cho ta mấy quyển sách.
“Đều là do chủ hàng sách đề cử,” Tạ Ngọc Hành nói, “Tiểu thuyết bán chạy nhất hiện nay.”
Ta hai mắt sáng ngời: “Thật à? Để ta xem xem.”
Tạ Ngọc Hành: “Chắc là thật. Ta thấy chúng đều được bày bán bên ngoài.”
Y vừa nói vừa đưa sách cho ta. Ta gấp không chờ nổi, bắt đầu lật sách đọc. Tạ Ngọc Hành ngồi bên mép giường, không nói chuyện, ước chừng là đang chờ ta nhận xét.
Ý thức được chuyện này, ta cầm quyển sách chặt hơn một chút, tiếp tục đọc chăm chú. Tạ Ngọc Hành cũng tiện tay cầm một quyển, nhàn nhã lật trang.
Ta nghe tiếng lật giấy liên tục, cũng nghe Tạ Ngọc Hành thở hắt một hơi, quang minh chính đại lẩm bẩm: “Vẫn là mấy câu chuyện cũ rích, thư sinh tiểu thư, thư sinh hồ yêu… Thẩm Phù? Ngươi không quen đọc mấy thứ này à?”
Không không không, ta thầm phản bác, rõ ràng là đang đọc mà!
Nhưng lý trí cho ta biết không thể nói ra mấy lời này. Y lật mấy trang rồi, ta vẫn còn kẹt ở trang đầu tiên. Cụ thể hơn là dòng thứ tám.
Tiến độ không tồi, chỉ là kém xa Tạ Ngọc Hành thôi.
Ta chần chừ ngẩng đầu nhìn y, muốn nói tốc độ đọc của y quá nhanh. Chẳng ngờ, không biết có phải vẻ mặt của ta làm Tạ Ngọc Hành hiểu lầm hay không, y khiếp sợ hỏi ta: “Chẳng lẽ ngươi không biết chữ?”
Ta cũng chấn kinh: “Sao ngươi nghĩ vậy! Ta đương nhiên biết!”
Y tràn ngập hoài nghi nhìn ta, ta bèn phân tích: “Ngươi cũng nói nhà ta rất có tiền mà, lý nào không cho ta đi học?”
Tạ Ngọc Hành: “‘Có tiền’ là ngươi nói với ta.” Lại nâng cằm, “Vậy ngươi đọc ta nghe.”
Đọc thì đọc. Ta tự ái, bắt đầu đọc thành tiếng.
Khỏi phải nói, dù va vấp chút đỉnh, nhưng ta vẫn có thể đọc hết. Ngoài chuyện Tạ Ngọc Hành chỉnh lại vài âm tiết, còn trêu ta một hơi đọc dài như vậy cũng không thấy mệt, hết thảy đều thuận lợi.
Ta gãi mũi, trong lòng có chút hoài nghi, ngượng ngùng nói: “Không chừng… ta đúng là một tên ăn chơi trác táng?”
Tạ Ngọc Hành: “Giỏi vậy, còn biết cả ‘ăn chơi trác táng’.”
Ta trừng y, y lại tủm tỉm nhìn ta cười.
Bị nhìn như vậy, ta cũng không nhịn được bật cười: “Ôi, ta nói thật, học hành vất vả quá! Có lẽ vì vậy ta mới không muốn học hành đàng hoàng, còn bỏ nhà đi bụi.”
“Vất vả?” Tạ Ngọc Hành nghiêng đầu, vẻ mặt y không biểu lộ gì khác thường, ta lại mơ hồ cảm thấy tâm tình y có gì đó khác trước.
Không chờ ta cân nhắc cụ thể là thế nào, y đã nhún vai nói: “Thôi, hôm nay ta đọc cho ngươi, ngày mai rồi tính tiếp.”
Ta cảm thấy y nhất định có dự định gì đó, bèn quấn lấy y, muốn y nói rõ ràng. Tạ Ngọc Hành chịu thua, nói: “Trên trấn có học đường, ta đến đó xem sao, lấy ít sách vở về cho ngươi học.”
Ta kinh ngạc: “Cái gì? Ta bỏ nhà đi bụi là vì không muốn học, ngươi còn ép uổng ta?”
Y cũng kinh ngạc: “Ép uổng? Được học là may mắn, bao nhiêu người cầu mà không được, ngươi lại không chịu?”
Ta kỳ thật có thể tiếp tục phản bác, nhưng không hiểu sao lời nói của Tạ Ngọc Hành như có ma lực gì đó, cào nhẹ vào lòng ta, ta đành sửa miệng: “Ngươi nhắc tới học đường, vậy lúc nhỏ ngươi cũng đến học đường học hành à?”
Y bị ta đổi đề tài, trở tay không kịp, chỉ im lặng nhìn ta. Là kiểu nhìn chăm chú, làm hai tai ta âm thầm nóng lên.
“Không.” Tạ Ngọc Hành nói, “Không hẳn là đến học đường, chỉ là… bọn họ tìm người đến dạy ta và mấy sư huynh đệ đọc viết.”
Ta chấn chỉnh tinh thần: “Sư huynh đệ? Oa, ngươi cũng chưa từng nói với ta chuyện này. Không công bằng, chuyện của ta ngươi đều biết, chuyện của ngươi ta lại không biết gì.”
Tạ Ngọc Hành khô khốc: “Trước kia rõ ràng đã từng nói với ngươi.”
Ta không tin: “Thật sự?”
Tạ Ngọc Hành: “Thật sự.”
Ta còn muốn níu kéo: “Nhưng ta quên rồi, ngươi nói lại đi.”
Tạ Ngọc Hành lạnh lùng: “Hôm khác đi, ta phải nấu cơm.”
Y nói đi là đi, không cho ta cơ hội xoay chuyển. Ta muốn giữ y lại, nhưng bụng réo ùng ục, rốt cuộc không có tự tin giữ người.
Trong phòng trống trải, chỉ còn mỗi mình ta. Ta hết cách, đành cầm tiểu thuyết y mua cho ta lên đọc. Vừa đọc vừa nghĩ, hóa ra Tạ Ngọc Hành có sư huynh đệ. Phải rồi, hôm đầu tiên ta tỉnh lại, hình như y có nhắc đến một cái tên.
Thiên Tuyền.
Ta vất vả lục lọi ra hai chữ này trong đầu. Thiên Tuyền, Ngọc Hành… nghe rất quen tai, hình như có liên quan đến thứ gì đó. Tiếc rằng đầu óc ta cũng giống như võ công vậy, “khi lợi hại, khi lại không”, nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra cái gì. Chờ một lúc, Tạ Ngọc Hành lại bưng cháo bắp thịt tới, ta bèn vứt hết nghi vấn ra sau đầu, chỉ tập trung vào một chuyện: “Ngon quá! Đúng rồi, ngày mai ta muốn ăn cháo hoài sơn.”
Tạ Ngọc Hành: “Hoài sơn? Là cái gì.”
Ta miêu tả cho y, nói hết một tràn, Tạ Ngọc Hành gật gù: “Hóa ra là củ mài. Được, để ta xem có bán không.”
Ta liền vui vẻ. Vẫn chưa hết, ngay sau đó, Tạ Ngọc Hành lại cho ta một tin tốt: Từ mai ta có thể ăn thứ khác ngoài cháo rồi.
Ta trợn tròn mắt, trong đầu hiện lên một đống món ăn lấp lánh sắc màu.
“Nhưng không thể ăn cay mặn dầu mỡ.” Y nói, “Ngươi vẫn chưa bình phục hoàn toàn đâu.”
Thức ăn vỡ loảng xoảng, ta thất vọng cúi đầu. Ngay sau đó cảm thấy có gì đó trên đầu mình.
Ngẩng lên, thấy Tạ Ngọc Hành vẻ mặt như thường, thu tay lại, nói: “Trên đầu ngươi dính lá cây.”
Ta không tin nổi: “Ngươi bịa chuyện có tâm chút được không?”
Tạ Ngọc Hành: “Không được.”
Ta nhìn y, y cũng nhìn ta.
Một lát sau, hai ta cùng bật cười.
——————————
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Tạ: Sao cảm giác như trên đầu Thẩm Tiểu Phù có đôi tai cún con cụp xuống nhỉ? Xoa thêm cái nữa nào!
Tiểu Thẩm: …(lặng lẽ nhích lại gần) (giả vờ nghiêm túc)
(Ai, tại tui cực thích gọi nhân vật có vibe “nhỏ tuổi hơn” là A Tiểu B á)
[1] Thời gian thu hoạch bạc hà tốt nhất là tầm 9 giờ sáng đến 15 giờ chiều, vì đây là thời gian bạc hà có nhiều tinh dầu nhất. Quá sớm hoặc quá muộn, trời có sương sẽ làm giảm lượng tinh dầu.