Mãi đến khi nhảy ra khỏi tường thành Tử Vân, trên môi ta vẫn còn lưu lại cảm xúc của cái hôn vừa rồi. Thoáng nghĩ lại liền không nhịn được mỉm cười.
Hí hí, ta hôn Tạ Ngọc Hành rồi. Hôn rồi!
Không chỉ mềm mại, mà còn có một hương thơm rất ấn tượng. Vẫn là hương hoa thơm lừng như lúc trước, không, dường như còn nồng hơn nhiều, xộc vào khoang mũi, chiếm cứ toàn bộ khứu giác ta.
Lúc ở trong phòng, ta còn có thể chạm đến là dừng, nhưng giờ ra ngoài thành rồi, tìm được ngựa —— cảm ơn trời đất, không có ai trộm mất nó —— ta hợp tình hợp lý nói: “Ngươi không có sức lực, ngồi ở phía trước đi, ta ở sau điều khiển ngựa.
Sau khi Tạ Ngọc Hành gật đầu, tình hình không thể vãn hồi được nữa. Ta một tay nắm dây cương, một tay ôm eo Tạ Ngọc Hành, cằm gác lên vai y, gò má được tóc y chạm qua, cảm giác ngưa ngứa. Vẫn là tư thế giống lúc bọn ta bỏ trốn, nhưng tâm tình của ta đã hoàn toàn khác rồi.
Rất muốn nói mình là người quân tử, tuyệt đối không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, càng sẽ không có chuyện suy nghĩ lung tung khi còn chưa thoát khỏi hiểm cảnh, nhưng mà người ta thích đang ở trong lòng ta. Ta và y đều rời bỏ “quá khứ” của mỗi người, chạy về phía chân trời mới, sao không vui, không hưng phấn cho được?
Ôi, bình tĩnh Thẩm Phù. Ngươi phải bình tĩnh lại.
Tuy xác suất cực thấp, nhưng vẫn có khả năng mấy tên Linh Tê Vệ kia nửa đêm tỉnh lại, đuổi theo bọn ta. Ta rốt cuộc cũng áp xuống những luồng suy nghĩ thừa thải, bắt đầu tập trung phi ngựa.
Một chuyến này là đi suốt cả đêm. Ta tập trung nhìn đường, mọi tâm tư khác thì đều dành cho Tạ Ngọc Hành, tránh cho y bị xốc nảy khó chịu. Cứ như thế cho đến khi ánh sáng ngày mới tờ mờ nổi lên, ta vẫn không phát hiện ra.
Nhưng Tạ Ngọc Hành nhìn thấy. Y vỗ tay ta, nói: “Thẩm Phù, trời sáng rồi.”
Ta không phản ứng. Không phải là không nghe thấy, mà là cơ thể có chút tắc nghẽn, không phản ứng kịp với nhận thức.
Tạ Ngọc Hành lộ ra vẻ mặt lo lắng, dùng sức hơn một chút, gần như là bẻ đầu ngón tay ta: “Ngươi cần nghỉ ngơi! Dừng lại đi.”
Mí mắt ta đột nhiên run lên, giống như có sức mạnh nào đó kéo ta về trần thế, chậm nửa nhịp mới hỏi lại: “Ngươi nói gì?”
Tạ Ngọc Hành rất kiên nhẫn: “Ngươi cần nghỉ nơi. Chúng ta tìm một chỗ, ngươi ngủ hai canh giờ. Đừng lo, ta sẽ cảnh giác xung quanh, lúc cần sẽ gọi ngươi dậy.”
Ta đáp gọn: “Không cần.”
Tạ Ngọc Hành: “… Đừng nói ‘không cần’. Ngươi chắc chắn không phải chỉ thức một đêm qua.”
Ta mím môi, cũng không ngạc nhiên khi y phát hiện ra chuyện này. Khoảng thời gian đi tìm Tạ Ngọc Hành, nửa đêm không ngủ là chuyện thường, nhưng lúc này ta cự tuyệt y là còn lý do khác: “Ta thật sự không buồn ngủ, có lẽ là do phấn khích?”
Tạ Ngọc Hành thở dài: “Sao lại… Tim ngươi đập nhanh như vậy, còn đi tiếp, lỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ.”
Làm sao à? Ta chết trước dự kiến năm tháng, những người bị ta hại nhất định sẽ rất hài lòng.
“Nhưng mà,” Tạ Ngọc Hành lại nói, “Tâm trạng phấn khích thì ngủ không được cũng phải. Đưa tay cho ta —— ừm, thật đúng là, vui đến vậy sao?”
Y thăm mạch ta, không biết làm sao mà đoán được. Ta lại bật cười, đáp: “Tất nhiên! Sau này ngươi không dính dáng gì đến Linh Tê Vệ nữa, muốn làm gì thì làm, không đáng để vui mừng sao?”
Tạ Ngọc Hành cũng cười theo, nghiêng đầu nhìn ta. Ánh bình minh chiếu lên mặt y, phủ lên ngũ quan tinh xảo một tầng ánh sáng nhàn nhạt, khiến gương mặt y trông còn dịu dàng và yên bình hơn lúc thường. Ở khoảng cách gần như vậy, hàng mi y rung nhẹ cũng đập thẳng vào mắt ta, làm tim ta hẫng một nhịp.
Lúc ta còn đang ngẩn ngơ, Tạ Ngọc Hành nói: “Ta còn tưởng, ngươi vui vì nghĩ đến chuyện chúng ta có thể đi cùng nhau.”
Ta nhắm mắt lại, đầu óc choáng váng, giống như rơi vào hũ rượu.
Tiếc rằng niềm vui ngắn chẳng tày gang. Ta nhớ đến thanh đao treo trên đầu mình, tâm tình trở nên nặng nề, chỉ có thể khô khốc đáp lời y: “Đúng vậy, chuyện này cũng vui.”
Tạ Ngọc Hành nhất định phát giác, ánh mắt nhìn ta dấy lên hoài nghi, nhưng y không hề truy vấn mà đổi đề tài, nói y có thể búng một cái vào đầu ta, để ta yên bình đi vào giấc ngủ.
Ta: “Hả? Không được đâu.”
Tạ Ngọc Hành lại nói: “Hoặc là dừng lại, chúng ta nghỉ ngơi nói chuyện. Không chừng nói một lúc ngươi sẽ buồn ngủ.”
Quả nhiên, “búng một cái vào đầu” chỉ là trêu ta thôi.
Ta cũng không muốn cự tuyệt y. Lý trí cho ta biết mình không thể duy trì trạng thái khoe mẽ được nữa: “Được rồi, nghỉ ngơi. Tạ Ngọc Hành, ngươi có đói bụng không, ta còn chút lương khô.”
Tạ Ngọc Hành: “Vẫn ổn, ngươi ăn trước đi.”
Ta: “… Cái này cũng không cần đẩy tới đẩy lui. Chỉ có một miếng bánh bột ngô, chúng ta chia nhau.”
Tạ Ngọc Hành lại cười: “Được.”
Bọn ta tìm một nơi có bóng cây mát mẻ. Tạ Ngọc Hành đứng một bên nhìn ta dùng kiếm dọn sạch mặt đất, thu dọn đất đá cỏ dại. San phẳng một khoảnh đất hòm hòm rồi, ta gọi y đến ngồi, lại lấy túi nước và bánh bột nhét cho y.
Tạ Ngọc Hành nói cảm ơn, sau đó nghiêm túc, chậm rãi ăn bánh. Ta ngồi xuống phía trước y, cũng nghiêm túc như thế —— nghiêm túc nhìn y —— nghiêm túc nhấm nháp.
Sau khi nuốt xong miếng thức ăn khô khốc đó, Tạ Ngọc Hành nói với ta: “Hương vị cũng không đến nỗi nào.”
Ta nói: “Nuốt không trôi. Chờ đến khi chúng ta ổn định rồi, ta làm cho ngươi một bữa tiệc lớn.”
Tạ Ngọc Hành mỉm cười. Có con bướm bay qua, đậu trên ống tay áo y, y lại không hề để ý, vẫn nhìn ta nói “Được, ta chờ”.
Ta thầm than: Hẳn là Tạ Ngọc Hành thừa lúc ta không chú ý đã phóng con bướm lên ngực ta, bằng không sao ngực ta ngứa ngáy thế này, cứ như có cọng lông cào qua.
“Lại nói,” Ta ra vẻ hỏi bâng quơ, “Ngươi định sau này thế nào?… Lúc còn ở Linh Tê Vệ, có bao giờ nghĩ mình có ngày sẽ rời đi, mở một cửa hàng, hay đi đây đi đó?”
Tạ Ngọc Hành chớp mắt, nhắc nhở ta: “Ngươi còn chưa kể ta nghe những chuyện đã xảy ra.”
“À, phải.” Ta thành thật gật đầu, “Cũng không có gì to tát. Ta lên núi Thái Bình, lừa gạt cái lão súc… lão ma đầu kia, khiến lão sai ta lên đường tìm cung Trụy Nhật. Chờ đến khi xuống núi, ta lại tìm cách tách khỏi mọi người, chạy đến thành Cảnh Dương báo tin.”
Tạ Ngọc Hành gật đầu, ta tiếp tục kể y nghe mọi chuyện. Ban đầu chỉ định cung cấp chút thông tin cho quan phủ, sau đó bất cẩn gặp nhóm Linh Tê Vệ, rồi lại dùng thủ đoạn chạy thoát khỏi bọn họ. Cuối cùng thuận miệng hỏi: “Kỳ thật, cung Trụy Nhật là do Thiên Tuyền cầm đi, đúng không?”
“Đúng vậy.” Tạ Ngọc Hành nhẹ nhàng thở dài, “Sau khi lấy được, bọn họ lập tức mang nó về kinh thành.”
Ta líu lưỡi: “Vậy cái truyền thuyết có cánh cung đó có thể xưng bá thiên hạ, là thật à?”
Tạ Ngọc Hành: “Không đâu.”
Ta: “Ơ…”
Vậy sao lão súc sinh lại canh giữ thứ đó nghiêm ngặt như vậy? Chẳng lẽ đơn thuần là bị lời đồn lừa gạt đến mụ mị?
Ấn tượng của ta về Thẩm Thông cực tệ, nhưng có thể phát triển Thái Bình Môn đến quy mô như hiện tại, còn hãm hại bao nhiêu người ngay dưới mắt quan phủ, lão không lý gì lại ngu ngốc như thế.
Không nghĩ ra được, ta dứt khoát viết thẳng dòng “khiêm tốn thỉnh giáo” lên mặt.
Tạ Ngọc Hành nhìn ta, trầm ngâm một lúc mới nói: “Chuyện này nói ra thì rất dài dòng, phải kể từ lúc Thái Tổ triều ta khởi nghĩa. Năm đó thiên hạ đại loạn, khắp nơi nổi dậy, nhưng cũng có rất nhiều người một lòng trung thành với ấu đế tiền triều. Nghe nói ấu đế đăng cơ khi mới ba tuổi, tất nhiên không thể gánh vác triều chính, vậy nên thực quyền nằm trong tay các đại thần phụ chính.”
Ta hít một hơi: “Từ từ, đừng nói nữa, phức tạp quá!”
Tạ Ngọc Hành cạn lời, nâng tay chọc vào đầu ta: “Không phải chính ngươi muốn biết sao?”
Ta bắt lấy tay y, giữ trong tay mình đùa nghịch: “Ừa, ngươi nói tiếp đi.”
Tạ Ngọc Hành sắp xếp câu chữ một chút, đơn giản hóa, rút gọn lại câu chuyện: “Trong số các đại thần đó, người có sức ảnh hưởng nhất là một người họ Khương ——”
Ta: “Ừa ừa!”
Tạ Ngọc Hành thở dài: “Người khác nghe tới đây là đã hiểu rồi. Thái Tổ triều ta cũng là họ Khương!”
Ta: “Ồ, ta còn tưởng họ Tào.”
Tạ Ngọc Hành mặt đầy dấu chấm hỏi. Ta vội bịt miệng mình: “Xin lỗi, ta không cố ý, ngươi nói tiếp đi.”
Y lại dở khóc dở cười nhìn ta, nhưng không hỏi ta nói vậy là sao, mà tiếp tục nói: “Ngươi hẳn cũng đoán được, đế vị của Thái Tổ là do ấu đế ‘truyền’ cho. Sau đó, ấu đế đến tuổi thiếu niên, cơ thể yếu ớt, ưu tư quá nhiều, bệnh nặng qua đời. Nhưng cũng có người nói vị đó không chết, chỉ là được các trung thần tiền triều đưa ra khỏi kinh thành.”
“Có điều, bất luận lúc đó là chết thật hay chết giả, đã mấy chục năm trôi qua rồi, dù còn sống thì cũng đã thành một ông cụ râu tóc bạc phơ, không đáng lo ngại. Vấn đề là, có người nói ông ta lưu lại một ngọc tỷ truyền quốc.”
Ta nhanh mồm nhanh miệng: “Ngọc tỷ? Chẳng lẽ chính là cung Trụy Nhật?” Nhưng trông không giống chút nào.
Tạ Ngọc Hành lắc đầu: “Dịch Truyện[1] có nói: Thánh vương tại vị, mặt trời rực rỡ, chiếu ra ngũ sắc. Nếu ‘mặt trời’ tượng trưng cho minh quân, vậy ‘bắn rơi mặt trời’ có ý nghĩa gì[2]?”
Ta chớp mắt: “Hở…” Còn có hàm nghĩa này à.
Tạ Ngọc Hành kết luận: “Có được ngọc tỷ truyền quốc thì có thể hiệu triệu các thế lực còn lại của tiền triều. Trong cung Trụy Nhật không có chỗ giấu ngọc tỷ, nhưng có thể giấu manh mối của thứ đó, triều đình tuyệt đối sẽ không để nó rơi vào tay người khác.”
“Thái Bình Môn chưa chắc biết nhiều như vậy, nhưng triều đình chú ý đến cánh cung đó, thế lực khắp nơi cũng tranh đoạt nó, chuyện này thì không có gì là bí mật.” Có lẽ ban đầu, mọi chuyện đều diễn ra trong bóng tối, nhưng ai cũng ngầm hiểu cả. Một khi có động tĩnh thì chắc chắn sẽ kích ra gợn sóng trên mặt nước phẳng lặng. “Thẩm Thông muốn có nó cũng là lẽ thường.”
Ta lẩm bẩm: “Không ngờ chuyện phía sau lại phức tạp như vậy.”
Nghe xong lòng ta cũng nặng nề hơn.
Tạ Ngọc Hành nghiêng đầu nhìn ta, còn dùng cái tay đang bị ta nắm lấy gãi vào lòng bàn tay ta: “Không cần nghĩ quá nhiều. Nếu đã rời đi, những chuyện này không liên quan gì đến chúng ta nữa.”
Ta “À” một tiếng, đáp: “Cũng phải —— Được được được, đổi đề tài! Lúc nãy chúng ta đang nói gì nhỉ?”
Tạ Ngọc Hành suy nghĩ một lúc: “Ngươi hỏi ta sau này định thế nào. Ừm, ta theo ngươi.”
Ta: “Hả?”
Tạ Ngọc Hành cười: “Ngươi cứu ta, hẳn là ta nên lấy thân báo đáp.”
Ta: “…”
Mặt ta nóng lên, suýt thì nổ tung, miệng lắp bắp nửa ngày cũng chỉ nói được một tràn “ngươi ngươi ngươi ngươi”.
Sao không phát hiện ra Tạ Ngọc Hành thích đùa giỡn với ta như vậy. Nhưng nghĩ từ góc độ khác, y chịu đùa giỡn, nghĩa là tinh thần đã khá hơn rồi.
Cảm thấy y nhất thời không có kế hoạch gì thật, ta cẩn thận suy nghĩ, đề xuất: “Bằng không, đi tìm người nhà của ngươi đi?”
Tạ Ngọc Hành sửng sốt, giống như hoàn toàn không ngờ ta sẽ nhắc đến chuyện này.
“Ta…” Y ngập ngừng, “Chuyện này…”
Ta tích cực động viên y: “Ngươi là bị bán vào trong cung đúng không? Nếu vậy ngươi nhất định có gia đình ruột thịt của mình. Có muốn biết bây giờ họ sống thế nào, có tốt hay không? Nếu ngươi có anh chị em, không chừng hiện tại cũng có cả cháu trai cháu gái rồi!”
Hơn nữa — ta thầm nghĩ — có người nhà, Tạ Ngọc Hành cũng sẽ có thêm mục đích sống, không để tâm việc vài tháng nữa ta rời xa y.
Càng nghĩ, ta càng cảm thấy ý tưởng này cực tốt. Tạ Ngọc Hành dường như cũng bị lay động, chỉ là vẫn chưa biết phải bắt đầu từ đâu.
Ta nhìn ra, tiếp tục khích lệ y. Nói một hồi, ta vô tình bật ra một câu: “Ta không còn mặt mũi nào gặp người nhà, ngươi thì khác.”
Tạ Ngọc Hành sửng sốt. Ta cũng giật mình.
Ta vẫn luôn tránh né đề cập đến những chuyện “thiếu chủ ma giáo Thẩm Phù” đã làm. Lý trí ta biết không nên làm vậy, cũng không tin bản thân mình là người như vậy, nhưng đâu thể có chuyện toàn bộ mấy trăm người Thái Bình Môn hợp lực lừa ta.
Lại nói, không chừng Tạ Ngọc Hành cũng đã biết, chính y tự tay đâm ta một kiếm mà.
Ta căng thẳng nhìn y, dự định nếu thấy y lộ ra vẻ thấy vọng thì sẽ lập tức nói ra chuyện mình sắp chết, để y biết ta sẽ không gây họa nhân gian nữa. Vậy mà khi mở miệng, Tạ Ngọc Hành lại hỏi ta: “Ngươi có tin vào chuyện mượn xác hoàn hồn không?”
Gì cơ?
Ta hoài nghi mình nghe nhầm rồi.
——————————
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Thẩm: Ngươi đang nói đến một người họ Tào, lợi dụng hoàng đế để ra lệnh cho chư hầu đúng không?
Tiểu Tạ:? (không hiểu)
Tiểu Tạ: Ngươi có tin vào chuyện mượn xác hoàn hồn không?
Tiểu Thẩm: Gì cơ? Ta chẳng hiểu gì cả.
[1] Dịch Truyện, hay Chu Dịch đại truyện, là phần chú giải của Chu Dịch (hay còn gọi là Kinh Dịch).
[2] Nhật (日) là mặt trời, còn Trụy Nhật (坠日) là bắn rơi mặt trời.