Lương Cung Hành - Giang Sắc Mộ

Chương 38: Kế hoạch




Chìm đắm trong tâm tình phức tạp và hỗn loạn hồi lâu, ta dần nhận ra có gì đó không đúng.

Tạ Ngọc Hành quá yên tĩnh. Lúc bọn ta ở cùng nhau, đôi khi nửa đêm thức dậy, ta đều nghe được tiếng hô hấp của y thay đổi, nhưng hiện tại, bên cạnh có thêm một người sống to đùng thế này, y lại không có chút phản ứng nào.

Phát hiện này làm ta không khỏi căng thẳng, duỗi tay thăm dò hô hấp, nhận ra có hơi ấm trên đầu ngón tay mới thở phào một hơi. Mấy tên canh chừng có nói qua, Tạ Ngọc Hành bị nhốt ở đây một thời gian, liên tục bị hạ dược, chẳng trách lúc này hôn mê bất tỉnh.

Tim ta thắt lại. Tuy không biết “nhuyễn cân tán” rốt cuộc được điều chế ra sao, nhưng tục ngữ nói thuốc đều có ba phần độc mà! Đó là đối với người cần trị bệnh đấy, còn với Tạ Ngọc Hành lúc này, ba phần có khi đã tăng lên bảy, tám phần rồi, khó mà đánh giá được thân thể bị tổn thương thế nào.

Không được, phải nhanh chóng đưa y đi.

Xoa nắn tay người trên giường, đã cảm nhận được “sự sống” và “ấm áp” rồi, ta bắt đầu suy nghĩ tiếp theo nên làm gì. Trên đường đến đây, Thái Bình Môn và Linh Tê Vệ còn đang bận đánh nhau túi bụi, không rảnh rỗi quan tâm ta, nhưng rời đi thì khác. Mấy con ong có thể giúp ta tìm được Tạ Ngọc Hành thì cũng có thể giúp những người khác biết y đang ở đâu. Cũng may chuyện này không phải hoàn toàn vô phương hóa giải, ta trải qua rồi nên biết, ở khoảng cách chừng sáu trăm dặm, ong sẽ không tìm được phương hướng. Xa thêm một chút, chừng tám trăm dặm, chúng cũng không thể tìm được tung tích Tạ Ngọc Hành nữa.

Vấn đề là, làm sao chạy thoát được suốt tám trăm dặm này.

Ta tiếp tục niết tay Tạ Ngọc Hành, từ đầu ngón tay xoa đến lòng bàn tay, dần dần có chút kinh ngạc. Nhìn bằng mắt thường, ta chỉ thấy y có ngón tay thon dài, làn da trắng ngần, cả khớp xương cũng đẹp, nhưng dùng bụng ngón tay chạm vào mới phát hiện ngón tay, khắp bàn tay và cả hai bên đều có rất nhiều vết chai.

Nghĩ lại, ấn tượng đầu tiên của ta là “đôi tay mạnh mẽ mà tinh tế, giống một củ hành được gọt sắc cạnh”, ừm… hay y chỉ đơn thuần là bẩm sinh trắng trẻo nhỉ?

Ta tự nghĩ tự cười một mình, cảm giác buồn bực ban nãy cũng giảm đi rất nhiều. Sờ soạng trong người, thấy vẫn còn nhuyễn cân tán và thuốc mê, được rồi, ta đứng lên, chuẩn bị sang phòng bên phun thuốc.

Làm bọn họ hôn mê chỉ là bước đầu tiên, sau đó còn phải lấy ống trúc trên người. Như vậy, dù bọn họ có phát hiện Tạ Ngọc Hành mất tích, nhất thời cũng không có cách nào đuổi theo, chỉ có thể chạy đến thành Cảnh Dương tìm Linh Tê Vệ xin giúp đỡ. Có lợi thế là khoảng cách giữa hai tòa thành, chờ đến khi đám người Thiên Xu nhận được tin, ta và Tạ Ngọc Hành đã cao bay xa chạy.

Ta xem xét lại kế hoạch lần nữa trong đầu, cảm thấy ổn thỏa hết rồi, xoay người định đi, nhưng lúc này lại không đi được. Y phục ta bị kéo lại, lực rất nhẹ, nhưng đối với ta lại tựa như ngàn cân, khiến cả người ta chấn động, lập tức quay đầu lại.

“Tạ…” Ta hạ giọng cực thấp. “Tạ Ngọc Hành?”

Người trên giường mí mắt khẽ động, không đáp lại lời ta. Không thành vấn đề, ta đã rất kích động rồi, bổ nhào đến mép giường nắm chặt tay y.

“Tạ Ngọc Hành Tạ Ngọc Hành Tạ Ngọc Hành.” Ta không ngừng lặp đi lặp lại, “Ngươi tỉnh rồi sao? Cảm thấy thế nào, có chỗ nào khó chịu không? Ôi, ngươi gầy đi nhiều quá…”

“…” Tạ Ngọc Hành yếu ớt nhìn ta.

Trong một thoáng, ta còn tưởng y muốn chê ta nói nhiều, nhưng không phải, chỉ có Tạ Ngọc Hành khi khỏe mạnh, lúc nào cũng tươi cười mới làm chuyện này thôi. Hiện tại, y chỉ có thể nói chuyện bằng một thanh âm còn nhỏ hơn cả tiếng thì thầm của ta: “Sao ngươi lại ở đây? Ta còn tưởng mình nhìn nhầm.”

Ta há miệng, định kể hết những gì mình đã trải qua cho y nghe, nhưng lời lên tới yết hầu lại bắt đầu do dự. Rốt cuộc Tạ Ngọc Hành có biết ta quá khứ bất hảo không? Có khi nào trước khi ta mất trí nhớ đã lừa gạt y, khiến y nghĩ ta cũng là nạn nhân của ma giáo? Nếu như vậy, ta… ta không muốn làm y ghét ta.

Còn đang do dự, chợt nghe y nói: “Thẩm Phù, ngươi chạy thoát là tốt rồi. Đi đi, đừng trở lại đây, cũng đừng lo cho ta.”

Ta lập tức trợn mắt: “Sao có thể? Ta trở lại đây là vì ngươi!”

Tạ Ngọc Hành nghe vậy, dùng ánh mắt bi thương nhìn ta.

Thật kỳ lạ, rõ ràng trong phòng rất tối tăm, chỉ có chút ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuyên qua khe cửa sổ. Ta cũng không thấy rõ giường đệm dưới thân y, không thấy rõ hoa văn trên quần áo y, thậm chí cũng không biết y gầy đi bao nhiêu, lại có thể nhận ra y đang đau lòng.

“Đưa ta theo,” Y nói, “Ngươi không bao giờ chạy thoát được đâu.”

“Không đâu!” Ta nói cho y biết mình đã phát hiện ra con ong trong ống trúc, thề non hẹn biển, “Đêm nay hai ta xuất phát. Ban sáng ta đã kiểm tra rồi, tường thành ở đây chỉ có phía chính diện là cao, bên hông lại rất bình thường. Ta khinh công tốt, mang theo ngươi nhảy ra ngoài không thành vấn đề. Ra khỏi thành rồi, ta đã buộc ngựa sẵn bên ngoài, chúng ta cưỡi ngựa mà đi.”

Tạ Ngọc Hành im lặng, tựa hồ cũng đang cân nhắc tính khả thi của việc này.

Ta thấy y dao động, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, bổ sung: “Ta vẫn còn thuốc trong người! Từ Thiên Tuyền… khụ, cái này nói ra thì dài lắm, tóm lại là mang theo không ít, chút nữa ta sang bên kia ném hết cho bọn họ.”

Tạ Ngọc Hành chậm chạp chớp mắt. Ta nghĩ y đồng ý rồi, nhưng lời ra khỏi miệng vẫn là một tiếng thở dài, y nói: “Ta chỉ toàn liên lụy đến ngươi.”

Ta không muốn nghe lời này đâu nhé: “Liên lụy? Ngươi có phiền được bằng ta không? Chờ thuốc hết tác dụng là ngươi lại có thể chạy nhảy như thường, đâu giống ta trước kia, chỉ có thể nằm liệt trên giường, ăn cơm cũng phải nhờ ngươi dâng tận miệng —— tóm lại,” Sợ y còn muốn ý kiến thêm, ta dứt khoát dao sắc chặt đay rối, “Ngươi chờ ở đây, ta đi xử lý mấy tên kia!”

Nói xong ta lập tức rút tay mình ra khỏi tay y.

Y đúng là không có sức lực, ban nãy không kéo được ta, giờ cũng không giữ được ta, chỉ có thể nằm trong phòng nghe ngóng động tĩnh của ta. Cũng không đúng, ta đã dần lấy lại cảm giác với võ công nguyên bản rồi, e là Tạ Ngọc Hành không nghe thấy gì đâu.

Tương tự với y là mấy người đang ngủ say như chết kia. Ta châm một ngọn đuốc nho nhỏ, rắc nhuyễn cân tán vào trong, đứng bên ngoài cẩn thận hé một khe cửa sổ, hái một cái lá cây quạt khói vào trong phòng. Một lúc sau, tiếng ngáy càng lúc càng lớn, hiển nhiên là đã ngủ đến không biết trời trăng gì.

Còn sợ chưa đủ, ta vào phòng, bóp mũi từng người rải thêm thuốc mê vào miệng bọn họ. Làm xong hết thảy mới yên tâm lục lọi khắp phòng.

Chẳng mấy chốc, ta tịch thu hết mấy con ong. Nhìn ống trúc trên tay, ngẫm nghĩ một chút rồi cột chung một chỗ với hai đồng loại của chúng. Nếu Linh Tê Vệ có thể dùng chúng để tìm Tạ Ngọc Hành, suy ngược lại, chúng cũng có thể đưa ra cảnh báo khi có Linh Tê Vệ tiếp cận. Tiếc là ta chỉ biết xào rau, không biết nuôi côn trùng, lỡ đâu bất cẩn làm chết vài con thì không ổn. Vẫn nên cẩn thận một chút, sau này còn có cái mà dùng.

Sau đó nữa…

Không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho tới nơi tới chốn, ta tiện tay thó luôn tiền bạc, vũ khí trong phòng, còn lật tung hết mọi ngóc ngách, cố gắng dựng hiện trường “Thẩm Phù không có tới đây, chỉ có trộm cắp bình thường tới thôi”.

“Tạ Ngọc Hành Tạ Ngọc Hành Tạ Ngọc Hành.” Bò trở lại bên giường người trong lòng, ta ngượng ngùng hỏi y, “Ngươi thấy, ta nên ẵm ngươi ra ngoài, hay nên cõng ngươi ra ngoài?”

“…” Y lại trầm mặc.

Nhưng mà, lúc nãy đơn thuần là tinh thần sa sút, còn lúc này, từ thái độ của y, ta cảm nhận được y giống như nghẹn lời.

Này là chuyện tốt, chứng minh Tạ Ngọc Hành đã bắt đầu khôi phục sức sống rồi. Ta nhịn không được bật cười, cũng lải nhải nhiều hơn: “Chút nữa xé khăn trải giường ra cột ngươi vào người ta luôn, như vậy ta khỏi lo ngươi bị ngã.”

Tạ Ngọc Hành không nói “Được”, cũng không nói “Không được”, mà chậm rãi nâng tay. Ta nghi hoặc nhìn y, lại thấy y bóp miệng ta.

“Ứm ừm?” Ta ngồi yên cho y xoa nắn, trong cổ họng lại bật ra chút kháng nghị, “Tạ ưm ưm, ngươi làm gì vậy?”

Tạ Ngọc Hành nhẹ nhàng nói: “Nếu phải đi thì đừng trì hoãn nữa.”

Ta cười: “Từ đầu phối hợp luôn có phải hơn không. Ôi, ta nói thật, nếu ngươi có thể ôm ta thì cũng không cần đan khăn trải giường đâu. Ta cũng không rành làm cái này.”

Tạ Ngọc Hành bất đắc dĩ, thử cử động cánh tay của mình: “Ta cố gắng hết sức.”

Ta: “Cố gắng hết sức? Thôi cột lại vẫn đảm bảo hơn.”

Tạ Ngọc Hành: “…”

Ta “Ha ha” hai tiếng, bế y lên. Động tác này có chút tư tâm, tay trái ta đặt trên lưng y, tay phải nâng khuỷu chân. Cơ thể mất đi điểm tựa, Tạ Ngọc Hành giật mình, theo bản năng ôm bả vai ta. Ta hưởng thụ một chút, nhưng không dám đắm chìm luôn. Y nói đúng, mấy người ở bên kia chắc chắn ngủ say như chết đến chiều mai là ít, nhưng cũng không thể vì thế mà trì hoãn.

Tiếc là trong phòng trống trải, cả một cái ghế cũng không có. Ta nhìn trái nhìn phải, ôm y sát vào người, nói: “Tạ Ngọc Hành, ngươi kéo nệm xuống đất trước đi, lấy chỗ ngồi.”

Tạ Ngọc Hành: “Để ta xuống đất là… thôi được.”

Y không tranh cãi với ta nữa mà ngoan ngoãn làm theo lời ta nói. Ta cười cười, đặt y ngồi xuống, chợt trong lòng khẽ động, cả người chìm trong bóng tối, hỏi y: “Ừm, chuyện là, lúc trước ngươi nói thích ta, là kế sách nhất thời, hay là nghiêm túc?”

Tạ Ngọc Hành hơi biến sắc, rõ ràng không ngờ bị ta đột ngột tập kích như vậy. Nhưng y vẫn im lặng, cũng coi như dùng thái độ trả lời rồi.

Ta ước chừng còn thất vọng hơn dự đoán, thấp giọng “Ừm” một tiếng, nói: “Không sao, ngươi gạt ta cũng là vì muốn ta nhanh chóng rời đi, muốn đảm bảo an toàn cho ta, như vậy là ta vui rồi.”

Đó là lời thật lòng, dù sau đó ta sụt sịt một chút cũng không hề ảnh hưởng đến thành ý của ta. Nhưng Tạ Ngọc Hành thì đau lòng, trước khi ta đứng dậy, y kéo ống tay áo ta: “Thẩm Phù ——”

Ta nghiêng đầu nhìn y.

“Không phải kế sách nhất thời.” Tạ Ngọc Hành thở dài, “Ngươi đáng yêu như vậy, ta ở chung với ngươi suốt bao lâu, sao có thể…”

Y không nói hết câu, nhưng trong lòng ta nhảy số cực nhanh: Y thích ta, ta cũng thích y. Bọn ta lưỡng tình tương duyệt, tâm đầu ý hợp, trời sinh một cặp!

Hai năm thành mười, y là người yêu của ta.

Nếu đã là người yêu, cũng tích lũy đủ tình cảm rồi, ta hôn y một cái cũng không có gì quá đáng đúng không?

Hết cách rồi, ta muốn làm chuyện này từ lâu lắm rồi. Không chỉ hiện tại, mà từ lúc chúng ta còn ở trong thị trấn nhỏ kia, ta đã vô số lần nghĩ rằng môi y thật đẹp, chạm vào nhất định rất mềm mại. Lúc này, suy đoán của ta có thể được nghiệm chứng rồi.

Ta có đáp án: Thật sự mềm mại.

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Thẩm: (đỏ mặt) (đỏ mặt) (đỏ mặt)

Tiểu Tạ: Thẩm Tiểu Phù, ngươi giỏi thật nhỉ?

Tiểu Thẩm: (đỏ mặt) (đỏ mặt) (đỏ mặt) Ừa ừa!