Lương Cung Hành - Giang Sắc Mộ

Chương 37: Theo dấu




Ta: “…”

Vẫn là ta: “…!”

Tiếp tục là ta: “…?”

Có lẽ phản ứng của ta quá dữ dội, ông chú có chút do dự, nói: “Nếu thiệt có người hẹn chú em tới nớ, e là chỉ giỡn chơi thôi. Đừng đi thì hơn, vô duyên vô cớ đến bãi tha ma chi, hổng may mắn mô.”

Lời này mang nặng khẩu âm địa phương, ta nghe chữ hiểu chữ không. Nhưng xét về nội dung, hiểu hay không cũng không khác biệt là bao. Ta nhất định phải tận mắt nhìn thấy.

Cảm ơn ông chú, ta lần nữa lên ngựa. Có lẽ là tiết trời quá nóng, chỉ cử động một chút thôi, ta đã cảm thấy mồ hôi đầm đìa. Nhưng không giống bình thường, mồ hôi toát ra trên trán ta lạnh đến kinh người, chỉ một lúc thôi đã khiến ta lạnh phát run, thậm chí còn không cảm giác được mình đang kéo cương.

Bãi tha ma… Tạ Ngọc Hành ——

“Chú em!” Ông chú gọi ta một tiếng.

Ta nhắm chặt mắt, lại mở ra lần nữa, lúc này mới nhìn sang đối phương. Thật kỳ quái, ta lại nhìn thấy vẻ lo lắng rõ ràng trên gương mặt một người xa lạ.

Tiếp theo, ông ấy quả thật hỏi ta có ổn không. Ta miễn cưỡng cười cười —— nhất định là một nụ cười rất gượng gạo, bằng không sao vẻ âu lo trên gương mặt ông ta càng thêm nặng nề…

“Không sao,” Ta nói, lời nói mang theo chút âm mũi, “Gửi chú chút đỉnh, mua kẹo cho mấy đứa nhỏ ở nhà.”

Ta lung tung moi ra mấy miếng bạc vụn trong người đưa qua. Ông chú bị ta làm cho ngớ người, lúc sau mới hô to: “Chú em làm chi đó, cầm về liền!”

Ta không có ý định dây dưa nữa, lập tức cưỡi ngựa rời đi.

Nếu không có Tạ Ngọc Hành — ta nghĩ — tiền bạc cũng chẳng để làm gì.

Nửa năm còn tại, mọi suy nghĩ tích cực của ta đều liên quan đến Tạ Ngọc Hành, chút ít lo âu cũng là dành cho y. Ta không sợ mình sẽ thế nào, chỉ sợ sau khi ta đi rồi, y sẽ không sống vui vẻ. Nhưng hiện tại, mấy con ong lại đang nói với ta, người mà ta ngày nhớ đêm mong suốt chặng đường qua đã không còn nữa?

Ta không tin. Nhất định không tin.

Tạ Ngọc Hành nào có dễ chết như vậy? Y là đồ lừa đảo, có thể xem là một “họa hại để ngàn năm”. Nhưng mà y rõ ràng tốt như vậy, chẳng lẽ lại là “người tốt không sống thọ…”[1]

Từ từ, dừng lại!

Ta ôm nỗi niềm vô cùng phức tạp, vô cùng đau khổ đi vòng qua tường thành, chạy đến khu đất trống phía bắc thành Tử Vân. Nơi này quả thật là nghĩa địa, những nấm mồ nối tiếp nhau, không có bia mộ gì, không biết chôn bên dưới đơn thuần là người gia cảnh bần hàn, hay là kẻ phạm phải tội lỗi gì đó.

Cỏ mọc xanh um, ngựa nhìn thấy liền cúi đầu ăn không ngừng. Tâm trạng rối bời của ta cũng bị nó cắt ngang, muốn nổi giận, lại cảm thấy mình bực bội với nó thì thật là vô nghĩa. Suy cho cùng, là vì ta đến muộn mới không thể gặp được người mình muốn gặp.

Ý thức được chuyện này, ta nhảy xuống ngựa, buộc nó một chỗ, một mình tiến vào bên trong bãi tha ma. Con ong lần nữa được thả ra ngoài, dẫn đường cho ta.

Ta vừa bước đi, vừa âm thầm diễn tập: Chút nữa nếu nhìn thấy nấm mồ của Tạ Ngọc Hành, ta sẽ nói với y rằng, Thẩm Phù mà ngươi lúc nào cũng lo trước lo sau đã thoát khỏi ma giáo rồi, hắn mai sau có trời cao biển rộng, còn ngươi… yên tâm an nghỉ đi.

“Trở về phải lập tức phái người đi báo tin.” Một tiếng nói từ xa vọng lại, cắt ngang dòng suy nghĩ ưu sầu của ta, “Rõ ràng đã chữa trị đến vậy, thế mà vẫn… Ôi!”

Ta giật mình, theo bản năng dừng bước, nhìn chằm chằm phía trước.

Là ba thanh niên trạc tuổi ta đi ngang hàng nhau. Một kẻ sốt sắng, một kẻ mặt mày u ám, một kẻ còn lại ở giữa hòa giải.

Vừa rồi là cái người sốt sắng nói. Người u ám cộc cằn tiếp lời: “Do hắn không có phúc phần thôi. Nhưng có sống được thì sao? Hắn có công lao đấy, nhưng cũng không thể nào quay lại vị trí cũ. Đợi đến khi ‘Khai Dương’ về, ai biết hắn nghĩ như thế nào.”

Ta trợn tròn mắt, vội vàng ngồi xổm xuống, núp trong lùm cỏ nhìn mấy thanh niên kia.

Người ôn hòa nói: “Được rồi, người chết làm đầu, các ngươi bớt nói vài câu đi.”

“Người chết”, “Khai Dương” —— nghe được mấy chữ này, trong lòng ta không nhịn được mà run rẩy.

Đúng rồi, bọn họ đang nói về em trai của Mục Dương! Con ong này vẫn chưa tìm được Tạ Ngọc Hành, lại dẫn ta đi gặp một “Linh Tê Vệ” khác. Nhưng xét đến số lượng thất tinh là cố định, nhóm thanh niên này chưa chắc có địa vị ngang nhau.

Ngẫm lại lời họ nói, cộng với những gì Mục Dương nói với ta, khi Khai Dương tiền nhiệm được gã giúp đỡ trốn thoát đã vô cùng suy yếu, lúc đó vẫn còn sống, nhưng về sau thế nào thì khó nói, vậy nên Mục Dương mới lo lắng. Lúc đó ta nghe xong còn xúc động, hiện tại thì chỉ có nước mắt cá sấu, trong thâm tâm lại khấp khởi hy vọng.

Bọn họ vẫn chưa nhắc đến Tạ Ngọc Hành.

Ta nín thở, tập trung nghe ngóng. Tim ta còn đang liên tục dọng “thình thịch”, một tiếng lại một tiếng, chấn cho ta tinh thần không yên.

Người lo âu lại nói: “Hiện giờ xem như giải quyết xong chuyện ‘Khai Dương’, chỉ không biết ‘Ngọc Hành’ thế nào…”

“Y thì có gì phải lo!” Ngươi u ám nói, “Không phải từng dây dưa với người trong ma giáo sao? Nếu không phải Khai Dương — Khai Dương kia — trở về, nói hết chân tướng, Thiên Tuyền còn không biết người mình cứu lúc đó là ma đầu nữa kìa! Chuyện này rõ rành rành, dù y có hoa ngôn xảo ngữ thì cũng không thoát tội đâu. Chẳng qua mấy người Thiên Xu vội đến vùng Cảnh Dương mới ném y ở đây, chậc, còn mắc công chúng ta canh giữ.”

Cái gì!? Hóa ra em trai của Mục Dương cũng là kẻ góp phần làm ta và Tạ Ngọc Hành bị mấy Linh Tê Vệ kia tìm tới à?

Ta trợn mắt, không tin được còn có cớ sự này. Nhưng người đáng trách cũng chẳng còn để trách nữa rồi.

Mặc niệm một câu “người chết làm đầu”, ta vỗ vỗ ngực mình dằn xuống. Lại ngẩng lên xem, thấy ba người đi đã đi xa, ta vội phủi bùn đất trên người, đứng lên, âm thầm đi theo sau bọn họ.

Vừa muốn bám theo, vừa muốn đề phòng bị phát hiện, ta khó lòng nghe được bọn họ nói gì. Nhưng cũng vớt vát được mấy chữ, ta mới biết, thì ra trước khi được phong danh trong thất tinh, những người này không có tên. Bọn họ gọi nhau bằng mấy danh xưng như “Mậu Nhị Bát”, “Canh Tam Thất”…

Như vậy, tính ra Linh Tê Vệ đã tồn tại rất lâu, vô số cô nhi bị bán vào tổ chức này, từ nhỏ đã bắt đầu huấn luyện, chém giết lẫn nhau, lấy “thất tinh” làm mục tiêu phấn đấu. Nhưng nào ngờ, ngay cả khi được ban danh, với kẻ đứng phía sau bọn họ vẫn chỉ là một thanh đao có thể thay đổi bất cứ lúc nào.

Theo bước ba thanh niên, ta tiến vào thành. Xung quanh đông đúc, ta có thể giấu mình thuận lợi hơn, bù lại, lơ là một chút, bọn họ cũng có thể thoát khỏi tầm nhìn của ta. Lòng ta thấp thỏm nhưng cũng không quá lo lắng. Đã xác định được Tạ Ngọc Hành ở trong thành, ta hoàn toàn có thể thả ong ra để tìm y, chẳng qua đi theo bọn họ thì tiện hơn.

Cứ như vậy, theo bọn họ rẽ trái rẽ phải, không bao lâu ta đã đến một cái hẻm. Phát giác xung quanh vắng vẻ, ta thoáng giật mình, lại có chút dở khóc dở cười: Phải nói một câu, Tạ Ngọc Hành đúng là được huấn luyện cùng bọn họ… Ngay cả thói quen lẩn trốn cũng không khác mấy người này là bao.

Những chuyện tiếp theo cũng không ngoài dự đoán của ta. Nhóm thanh niên đi đến một căn nhà nhỏ trong góc hẻm, xung quanh không một bóng người, đẩy cửa bước vào. Ta dừng chân, ngẫm nghĩ một chút, trèo qua vách tường của ngôi nhà bên cạnh.

Đã là hai ngôi nhà liền kề thì cách bày trí cũng không quá khác biệt. Sân nhỏ ở phía trước, rồi đến gian nhà chính, bên cạnh là gian nhỏ hơn, phòng bếp ở đối diện.

Tạ Ngọc Hành có thể bị nhốt ở đâu? Nhiều ngày như vậy, không biết y có gầy đi không.

Trong đầu nghĩ vẩn vơ, ta nhấc chân, yên lặng nhích đến gần vách tường. Không nhìn thấy khung cảnh bên kia, nhưng ta có thể từ âm thanh mà phán đoán: Ba thanh niên  —— không, là bốn  —— ba người ra ngoài chôn cất, một người ở lại trông chừng, Lúc này bọn họ vừa châm trà vừa nói chuyện, hỏi: “Người kia có ngoan ngoãn không?”

Một giọng khác đáp: “Y còn có thể không ngoan sao, đã liên tục nuốt nhuyễn cân tán rồi. Nếu không nằm yên thì cắt hết gân tay gân chân thôi.”

Giọng của người cau có phát ra: “Kỳ thật là nên làm vậy.”

Chờ đi — ta âm thầm nghĩ — sớm muộn gì cũng có ngày ta cắt hết gân tay gân chân ngươi.

Nhưng mà, Tạ Ngọc Hành, ngươi thật sự chỉ ở cách ta một bức tường sao?

……

……

Ta dùng hết sự kiên nhẫn của mình chờ ở bên ngoài cho đến khi trời tối.

Khi màn đêm bao trùm vạn vật, ta nhanh tay nhanh chân bò lên đầu tường, như đã dự đoán, nhìn thấy hai người canh giữ ngoài phòng nhỏ bên cạnh. Bọn họ vẫn chưa thấy ta, còn đang câu được câu chăng mà phàn nàn, hiển nhiên không tình nguyện làm cái việc cực nhọc này.

Như thế lại tốt. Ta từ trong người lấy chỗ thuốc mê còn sót lại, cũng không phí sức mà rắc chúng bay theo gió. Chỉ chốc lát sau, tiếng càm ràm đã chuyển thành tiếng ngáp, rồi thành “Thiên Xu cẩn thận quá mức rồi, có thể có chuyện gì chứ”.

Chỉ chờ có thế, nếu đã nói vậy, tiếp theo đương nhiên là về phòng ngủ.

Lúc tiếng ngáy đều đều vang lên trong gian nhà lớn, ta bò xuống tường, tay phát run, chân mềm nhũn, đẩy cửa phòng nhỏ.

Trước khi cánh cửa phát ra tiếng “kẽo kẹt”, ta dừng động tác, giữ cho nó im lặng. Nhưng tâm trí ta đã bay qua kẹt cửa, nhìn vào trong phòng.

Tạ Ngọc Hành.

Ta lại thầm gọi cái tên mà mình thương nhớ bấy lâu, mỗi khi nhớ lại đều cảm thấy chua xót, phải cố gắng lắm mới có thể giữ cho mình bình tĩnh tiến vào.

Chúng ta tách ra lâu rồi, bây giờ đã vào hè. Căn phòng cả ngày không được mở cửa, đến đêm vẫn ngột ngạt đến khó mà thở nổi. Ta loạng choạng bước từng bước đến bên giường, càng đến gần càng không dám nhìn thẳng. Lỡ đâu ngay từ đầu ta đã sai lầm, lỡ đâu mấy thanh niên kia đã sớm phát hiện ra ta, bày ra cái bẫy trước mắt này.

“Tạ Ngọc Hành…” Ta rốt cuộc gọi thành tiếng.

Nửa quỳ xuống bên mép giường, nương theo ánh trăng mờ nhạt, nhìn thấy được sườn mặt của người nằm trên giường, ta khẽ gọi ra cái tên đã luôn đè nặng trong lòng mình.

Thanh âm chất chứa cả niềm vui và nỗi buồn, như thể cõi lòng đang bị xé toạc bởi những cảm xúc đối lập nhau.

Ta rốt cuộc tìm được y rồi, ta muộn màng tìm được y rồi.

Tạ Ngọc Hành.

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

Trước hết, đội nắp nồi lên đầu…

Tiếp theo, tại sao Tiểu Tạ chỉ toàn “…” trong tiểu kịch trường? Là vì tình huống của y không tốt,  không tiện nói nhiều…

(Câu chuyện này sẽ kết thúc có hậu, sẽ HE nhé!)
[1] Cả câu này là 好人不长命,祸害遗千年 (Hảo nhân bất trường mệnh, họa hại di thiên niên).