Lương Cung Hành - Giang Sắc Mộ

Chương 36: Tìm kiếm




Ngoài phản ứng tức thời của Thiên Tuyền, ta còn đoán trúng một việc: Võ công hắn quả thật không tốt lắm.

Trường kiếm bổ về phía ta trông có vẻ hung hiểm, nhưng ta chỉ cần nghiêng người một chút là đã dễ dàng né tránh. Sau đó, ta nắm bắt đúng thời cơ, điểm vào huyệt Kiên Tỉnh và Đản Trung của hắn. Thiên Tuyền chỉ kịp rên đau một tiếng, cánh tay rũ xuống, kiếm cũng rơi xuống đất.

Thắng quá dễ dàng, nên ta cũng không biết là bản thân mình võ công cao cường, hay là hắn cố ý nương tay. Tuy nhiên, khi Khai Dương, người thay thế cho em trai của Mục Dương, xông vào, ta bắt đầu mơ hồ hiểu ra chút ít.

Đáp án có lẽ và vế trước, Khai Dương cũng không trụ nổi một tuần trà. Khi tên này đang đấu với ta, Thiên Tuyền còn lén lấy từ trong áo ra một cái lọ định ném về phía ta. Nhưng ta không cho hắn cơ hội, đá Khai Dương ngã vào hắn, cắt ngang hành động đó. Chẳng mấy chốc, cả hai đều không còn khả năng chiến đấu, ta rút đai lưng của bọn họ ra, trói chặt tay chân lại.

Nhìn vẻ mặt căm giận của bọn họ, ta gãi cằm, rất muốn hỏi một câu: Các ngươi đã biết thân phận của ta, sao dám tự tin rằng chỉ hai người các ngươi là có thể đối phó với ta? Là trận đánh trong rừng trước kia khiến các ngươi nghĩ vậy, hay là… Tạ Ngọc Hành cho các ngươi thông tin không chính xác?

Nghĩ đến người thương, cảm xúc của ta lại hơi dao động, bên trong là vui mừng, cũng là lo lắng cho tình cảnh hiện tại của y.

Thôi, ta hít sâu một hơi, áp hết mấy chuyện này xuống. Chuyện quan trọng nhất lúc này là, trải qua màn trình diễn hôm nay, dường như ta đã thành công làm cho thất tinh tin rằng ta tìm đến cửa là có âm mưu, muốn kéo dài thời gian, trì hoãn không cho bọn họ lên núi.

Tuy khách quan mà nói, ta thật sự không có ý định này. Việc tìm viện quân hoàn toàn là do bọn họ suy xét, nhưng thứ nhất, tín nhiệm của thất tinh đối với ta có hạn; thứ hai, ta đúng là có lừa gạt bọn họ. Dẫn đến kết quả này cũng không có gì ngoài dự kiến.

Hiện tại, vở kịch đã tới phân đoạn “Ta bị Thiên Tuyền phát hiện ra mục đích, thẹn quá hóa giận, động thủ đánh nhau với hắn và Khai Dương”. Đánh bại hai người rồi, ta hẳn là chạy lên núi, tiếp tục bảo vệ Thẩm Thông bình an. Lúc này ra khỏi thành sẽ không có ai nghi ngờ, thậm chí cũng không có người phát hiện…

Vấn đề là, ta làm gì với hai tên này đây?

Tay chống cằm, ta âm thầm suy nghĩ, nếu muốn đảm bảo hình tượng của mình, thậm chí là để chắc chắn về sau không phát sinh biến cố, ta hẳn là… phải xuống tay với bọn họ.

Lúc ý tưởng này hiện lên, sống lưng ta lại có cảm giác lạnh băng mà lâu rồi không gặp, dạ dày cũng bắt đầu nhộn nhạo như sông cuộn biển gầm.

“Ngươi đã từng giết vô số người, lúc này còn ra vẻ làm gì?” Một giọng nói cất lên trong lòng ta.

“Ngươi từng làm gì không quan trọng, quan trọng là hiện tại ngươi muốn trở thành người như thế nào.” Lại có một giọng nói khác phản bác, “Thẩm Phù, ngươi cũng không đam mê làm người xấu như vậy…”

Ta kẹt giữa hai thanh âm, tâm trạng từ khó chịu trở nên tê dại. Sau đó, ta rốt cuộc hành động.

Giết… Thẳng thắng mà nói, làm không được. Bọn họ là đồng loại đang sống sờ sờ, không phải chim chóc thú hoang trên núi Thái Bình. Dù trong lòng biết rõ, bây giờ cho bọn họ một cơ hội, bọn họ nhất định cũng sẽ không bỏ qua cho ta, ta vẫn không thể xuống tay.

Nhưng cũng không thể để bọn họ được dễ chịu. Ta nhớ Tạ Ngọc Hành từng nói cho ta tác dụng của đống chai lọ vại bình, bắt đầu lục lọi trên người Thiên Tuyền và Khai Dương.

Mấy loại thuốc đều lấy hết ra, còn có một đống ám khí lung tung trong người. Ta cũng không buông tha ống trúc trên người Khai Dương, nghĩ một chút, lấy nốt cái trên người Thiên Tuyền. Lúc làm mấy chuyện này, ánh mắt hai người nhìn ta càng thêm thù hằn. Ta cố gắng làm lơ, chỉ tập trung vào đống chai lọ, mở ra, trộn lẫn mấy loại thuốc lại với nhau.

Ta cũng mở miệng đe dọa. Tóm lại, trọng tâm là bọn họ khiến Thái Bình Môn của ta khốn đốn, ta nhất định cũng không cho bọn họ thoải mái. Đều lăn lộn trong giang hồ, ta đương nhiên đoán được những thứ “tốt lành” mà bọn họ mang theo. Bây giờ cho bọn họ ăn vào, hậu quả ra sao thì cũng là tự làm tự chịu.

Không chết người được — lúc bóp chặt hàm dưới của Thiên Tuyền, ta thầm nghĩ vậy. Nhuyễn cân tán, thuốc mê, cùng lắm thì chỉ khiến bọn họ mê man một hai ngày, nhưng thế này cũng có thể giúp bảo trì hung danh thiếu chủ ma giáo của ta.

Còn làm vậy liệu có quá mức nhân từ nhẹ tay, có phù hợp với cách hành xử chốn giang hồ hay không… Lúc đứng lên, phủi tay cho bột thuốc rơi ra, ta thầm nghĩ: Ta không thẹn với chính mình là được.

Đây vốn là điều quan trọng nhất.

Đến lúc này ta vẫn chưa đi ngay. Tuy không biết tại sao đến giờ không có người của quán trọ tìm tới — ta đánh nhau với hai tên Tê Linh Vệ, động tĩnh không hề nhỏ — nhưng mà, bọn họ tìm tới, nhất định sẽ báo những chuyện phát sinh ở đây lên cho quan phủ biết. Tính lới tính lui, nếu Chúc Thái thú biết, không phải toàn bộ thất tinh sẽ biết sao? Dù đây là chuyện sớm muộn thôi, nhưng ta vẫn phải có chút đảm bảo cho mình cái đã.

Vậy là ta kéo Khai Dương và Thiên Tuyền nhét vào tủ quần áo bên cạnh, bảo đảm nhìn thoáng qua sẽ không phát hiện bất thường, bấy giờ mới thật sự rời đi. Vẫn đi lối cửa sổ, lúc ra cũng không quên lấy cái ống trúc thật của Thiên Tuyền giấu ở mái hiên.

Đúng thế, tối hôm trước ta đi rất xa, gần như dạo qua nửa cái thành Cảnh Dương, nhưng thứ này vẫn luôn giấu trong quán trọ. Ta nhìn cái ống trúc này, rồi nhìn sang cái của Khai Dương. Hai con ong, hẳn là có thể gia tăng xác suất tìm được Tạ Ngọc Hành nhỉ?

Lòng mang hy vọng, ta rốt cuộc rời thành.

Tới bên ngoài, thả ong ra, ta mới phát giác tình hình không như ta tưởng tượng lắm. Thành Cảnh Dương rõ ràng có gì đó hấp dẫn chúng, dựa theo phương hướng, còn không phải là chỗ bọn Thiên Tuyền sao? Nhưng ta khẳng định Tạ Ngọc Hành không bị nhốt trong quán trọ. Suy cho cùng, chỗ đó là do ta chọn.

Ta đứng tại chỗ sửng sốt một lát, thở dài lẩm bẩm: “Được rồi, xem ra phải suy nghĩ trước đã.”

Đối với người khác, cảnh tượng hẳn là rất kỳ quái. Một thanh niên bên hông treo hai thanh kiếm, mang một tay nải chứa thứ gì đó kêu loảng xoảng, làu bàu với hai con ong. Nhưng ta không chút để tâm, chỉ tập trung phán đoán: Ta vừa mới về đến núi Thái Bình, nhóm người này đã đến thành Cảnh Dương, nói cách khác, khoảng thời gian chúng ta rong ruổi trên đường không quá sai biệt. Bọn họ cũng đi từ thành Tử Vân như ta, vậy là Tạ Ngọc Hành hoặc là vẫn ở nơi đó, hoặc là ở đâu đó trên đoạn đường này.

Hoặc là, bị đưa về kinh thành chờ xử lý.

Nghĩ đến khả năng cuối cùng này, trong lòng ta hơi căng thẳng. “Không”, ta nhanh chóng phủ nhận, “Theo lời Thiên Tuyền nói, Tạ Ngọc Hành chắc chắn tự biện hộ cho mình. Bọn họ không tin y, nhưng cũng chưa đến mức kết án tử hình. Có cơ hội, ta nhất định có cơ hội.”

Hít sâu một hơi, ta lập tức xuất phát.

Hồi đầu ta cứ cảm thấy mình đã dành rất nhiều thời gian trong ngày để nhớ Tạ Ngọc Hành rồi, lúc này lên đường mới phát hiện trước kia vẫn còn ít. Lúc trước, ma giáo, giáo chủ trong truyền thuyết, huyết nô huyết thực khiến người ta hãi hùng khiếp vía, mấy thứ này thường xuyên xâm chiếm tinh thần ta. Không như hiện tại, ta dụ Linh Tê Vệ lên núi, lực lượng triều đình đối đầu với thế lực giang hồ, chuyện sau đó đều nằm ngoài khả năng khống chế của ta. Vậy nên bây giờ ta có thể toàn tâm toàn ý mà nhớ nhung Tạ Ngọc Hành.

Nhớ lại trước kia y mua ngựa thế nào, nhớ cái cách y tính toán kỹ lưỡng từng chút lương khô khi chúng ta đào vong, nhớ đến thời khắc cuối cùng, khi người của Thái Bình Môn đuổi tới, y bảo ta rời đi, một mình ở lại đối mặt với bọn chúng…

Nếu lần này có thể gặp lại y, ta nhất định phải nói: Tạ Ngọc Hành, ngươi không còn đơn độc nữa.

Ta cũng học được cách mua ngựa, bây giờ cũng đã biết cưỡi ngựa rồi. Chúng ta có thể cùng nhau lang bạt, cũng có thể chọn một nơi nào đó dừng lại để sinh sống. Nếu y thích du sơn ngoạn thủy, chúng ta có thể cùng đi ngắm xuân hoa thu nguyệt. Nếu y thích yên ổn một chỗ, chúng ta có thể đóng cửa, mỗi ngày chỉ nghĩ chuyện củi gạo dầu muối, hôm nay ăn gì.

Nhưng mà ——

Ta lại nghĩ, mấy lời này có lẽ cũng không thể nói ra.

Mọi việc Tạ Ngọc Hành làm trước kia: Dạy ta đọc sách viết chữ, dạy ta tìm lại võ công… suy cho cùng, y rõ ràng muốn ta có thể sống tốt sau khi rời xa y.

Nhưng ta thì khác. Ta chắc chắn, chỉ cần thoát khỏi sự khống chế của Linh Tê Vệ, một mình Tạ Ngọc Hành có thể sống rất thoải mái. Mà việc ta cần làm, cũng gần giống như việc y từng làm, là tìm cho mình một cái cớ thật hợp lý để ngày nào đó rời đi.

Không thể để y biết ta sắp chết.

Y nhất định sẽ rất đau lòng.

……

……

Rong ruổi hơn chục ngày, có một chuyện làm là phấn chấn hơn.

Mấy con ong khi được thả ra không còn hướng bề phía thành Cảnh Dương nữa, thay vào đó lại có biểu hiện hơi váng vất, lơ mơ. Điều này chứng tỏ ảnh hưởng của nhóm người Thiên Tuyền đã biến mất, chỉ là vẫn chưa có dấu hiệu nào của Tạ Ngọc Hành.

Vậy nên chỉ cảm thấy “phấn chấn”, chứ không phải vui mừng, nhưng ta tin rằng chỉ cần tiếp tục đi, đến lúc nào đó, chúng có thể thật sự dẫn đường cho ta. Mang theo nỗi chờ mong, ta bắt đầu giục ngựa tiến về phía trước. Bất tri bất giác cũng đã quen với cảm giác đau rát khi gió lạnh cứa qua gò má và tiếng gió rít bên tai.

Thỉnh thoảng dừng ở một thành trấn ăn cơm, ta cũng dỏng tai lên nghe ngóng chút tin tức mới trên chốn “giang hồ”. Ví dụ như, binh mã triều đình rốt cuộc có bao vây tiêu diệt ma giáo Thái Bình Môn chưa? Lão súc sinh Thẩm Thông kia đã bị chém đầu chưa? Tiếc rằng ở đây tốc độ truyền tin có hạn, mà ta cưỡi ngựa đi nhanh hơn tin tức. Nghe tới nghe lui, toàn là mấy chuyện cũ.

Ta đành lau miệng, thất vọng trả tiền rồi rời đi.

Cứ đi như thế, cho đến một ngày, ta nhìn thấy bóng dáng thành Tử Vân.

Ta siết dây cương, bình tĩnh nhìn tòa thành nơi cuối tầm mắt, trái tim gần như nhảy ra khỏi cổ họng.

Lại lấy ống trúc ra, tay ta khẽ run.

Bình tĩnh, Thẩm Phù.

Ta tự nhủ, nhưng vẫn bất cẩn làm rơi cái nắp. Nhìn thứ nhỏ bé kia rơi xuống dưới vó ngựa, lại bị vó ngựa dẫm vỡ nát, một tiếng hét nghẹn ngang trong họng ta, tiến thoái lưỡng nan.

Cũng may, những con ong nhanh chóng kéo ta về thực tại. Đúng như ta nghĩ, lúc này chúng đã tìm được mục tiêu rõ ràng, “vù vù” đập cánh bay về một hướng.

Ta nhìn theo —— không phải vào trong thành, mà là ở nơi nào đó ngoài thành.

Ta gãi đầu, trước hết vội vàng bắt con ong lại, xé một mảnh vải nhét vào ống trúc, sau đó vuốt mặt, bày ra vẻ mặt thiếu hiệp ngây thơ chất phác, túm lấy một người qua đường, hỏi: “Chú à, ta có hẹn qua đó luận võ cùng người khác, xin hỏi một chút, hướng đó là nơi nào vậy?”

Ông chú nhìn theo hướng ngón tay ta chỉ, bật ra ba chữ: “Bãi tha ma.”

——————————

Tác giả có lời muốn nói: Đôi trẻ sẽ gặp lại nhau ở chương tiếp theo! Tôi thề!!!