Lương Cung Hành - Giang Sắc Mộ

Chương 35: Diễn kịch




Hóa ra là vậy.

Ta đột nhiên sáng tỏ. Lúc uống trà cùng tam tinh, trong tai ta cứ có cảm giác không thoải mái, hẳn là do tiếng ong. Chỉ là trong kỹ viện quá ồn ào, âm thanh của nó lại không đủ lớn, ta nghe được nhưng không thể xác định rõ ràng, vậy nên rốt cuộc chỉ mơ hồ cảm thấy có gì đó mắc kẹt trong tai. Mà hiện tại ——

Gần như ngay khi nhận ra đó là con ong, ta đã nhanh chóng bắt nó vào ống trúc, đóng lại cẩn thận. Trong phòng yên tĩnh trở lại, nhưng trong lòng ta thì không. Tim đập thình thịch, bất giác phóng mắt nhìn về phía cửa sổ.

Trong đầu ta hiện lên cảnh tượng tìm thấy Tạ Ngọc Hành trong rừng trước kia. Mọi chuyện dường như đã rõ ràng, trên người y e rằng có thứ gì đó đặc thù có thể thu hút loại ong này. Ta trộm ống trúc vốn chỉ định nghiên cứu tác dụng của nó, nhưng đánh bậy đánh bạ mà lại được như ý như nguyện rồi. Đây chính là thứ mấu chốt để ta tìm được Tạ Ngọc Hành!

Nhưng hiện tại chưa phải lúc có thể vui mừng.

“Nếu ta đi luôn…” Ta liếm môi, vừa đi lòng vòng trong phòng vừa suy nghĩ thật nhanh, “Bọn họ phát hiện ra ta không còn ở đây, đồng thời phát hiện ong cũng biến mất, nhất định sẽ đuổi theo, hoặc đến thẳng chỗ Tạ Ngọc Hành ôm cây đợi thỏ. Ta không biết đường xá gì, làm sao nhanh bằng họ, vậy nên cách này không thể thực hiện được.”

Nhưng mãi mới có một thứ tốt trong tay, ta cũng không muốn lãng phí.

Sau một hồi lâu rũ mắt cân nhắc tới lui, cuối cùng ta cắn môi: “Thôi, liều đi!”

Sau nửa canh giờ, “kẽo kẹt”, ta lặng lẽ đẩy cửa sổ.

Đừng hiểu lầm, không phải ta chuồn khỏi quán trọ, mà là đi từ bên ngoài vào.

Ta mới vừa ra ngoài một chuyến, chạy khắp đường khắp xá, may mà khinh công ta tốt nên bây giờ mới mặt không đỏ tim không run. Chỉ duy nhất lo lắng không biết Thiên Tuyền hay ai đó trong thất tinh phát giác ra động tĩnh của ta không, liệu họ có phát hiện ống trúc của Thiên Tuyền đã bị tráo mất, sau đó đoán được ta trốn ra ngoài để giấu nó không.

Xem ra, dường như không có chuyện gì.

Xác định trong phòng không có ai, ta từ cửa sổ nhảy vào, nhẹ tay nhẹ chân cởi giày vớ, leo lên giường ngủ.

Tứ bề thọ địch, lẽ ra ta không nên lăn ra ngủ một cách dễ dàng như thế. Nhưng nghĩ từ một hướng khác, ta có thể rời đi dưới mí mắt Thiên Xu, lòng vòng một hồi, chạy về quán trọ, chứng tỏ ta vẫn còn giá trị đối với thất tinh. Nói cách khác, bọn họ sẽ không đả thương ta.

Ta nhắm mắt, trong lòng không quá yên tâm, nhưng vẫn chậm rãi chìm vào mộng đẹp.

Trước khi ngủ, trong đầu ta đắn đo rất nhiều chuyện: Giấu kỹ ống đựng ong chỉ là bước đầu tiên, bước thứ hai là làm cho thất tinh buông lỏng cảnh giác, dù thấy ta rời đi cũng không hoài nghi ta đi tìm Tạ Ngọc Hành. Không thể nóng nảy, cái gì cũng phải từ từ.

Với lại, hôm nay ta nghĩ về Tạ Ngọc Hành nhiều như vậy, liệu chút nữa có thể nằm mơ thấy y không?

……

……

“Cốc cốc!” Có người đang gõ cửa.

Ta uể oải kéo chăn bông trong tay, lật người một cái, tiếp tục ngủ.

“Cốc cốc cốc!”

Tiếng gõ cửa lớn hơn, giấc mơ của ta cũng bắt đầu lộn xộn. Tạ Ngọc Hành vốn đang nằm trong vòng tay ta, chớp mắt đã đến bên cửa. Ta bất mãn nhìn y, y lại cười với ta, nói có khách đến, y phải đi mở cửa.

Khách… Ta gãi đầu, ngồi dậy trên giường, miệng lẩm bẩm lầm bầm: “Khách khứa đâu ra, còn không phải cái đám sư huynh sư đệ xấu xa của ngươi sao? Bọn họ đến đây làm gì, ta không tiếp!”

Tạ Ngọc Hành nghiêng đầu nhìn ta. Ta chốc chốc cảm thấy y thật đẹp, chốc chốc lại thấy tư thái y vô cùng đáng yêu, vậy nên nhẫn nhịn, chậm rãi giải thích với y: “Bọn họ bắt nạt ngươi, đối xử với ngươi không tốt, ta không thích bọn họ cũng là chuyện bình thường thôi.”

Nghe vậy, ý cười trên mặt Tạ Ngọc Hành càng sâu. Y đi về phía ta, lại lần nữa nằm xuống bên người ta.

Mắt ta sáng bừng lên, sung sướng ôm lấy y, định tiếp tục cùng y ngủ nướng. Thế nhưng lựa đúng lúc này, tiếng đập cửa lại vang lên. Bỏ qua chuyện đó, ngay cả Tạ Ngọc Hành trong tay ta cũng trở nên kỳ quái. Đầu ngón tay ta không cảm nhận được da thịt mềm mại, mà là vải dệt thô ráp.

“Cốc cốc cốc cốc!”

Ta tức tối trợn mắt.

Được rồi, người trong lòng thì vẫn ở trong lòng, còn trong tay ta chỉ có tấm chăn chẳng biết giặt có sạch không của quán trọ. Hèn gì Tạ Ngọc Hành trong mơ chẳng thơm gì hết. Nhưng nói đi nói tại, bây giờ nghĩ kỹ thì mùi hương trên người y e rằng cũng có vấn đề…

Chờ đến khi gặp lại, nhất định phải hỏi cho rõ ràng.

Ta vừa cân nhắc trong lòng vừa mang giày, chậm rì rì đi ra cửa, trước khi mở cửa còn nhìn thoáng qua chỗ cửa sổ. Dường như có hai bóng người vừa lướt qua.

Ta thầm cười lạnh. Sợ ta bỏ trốn à? Ha, đúng là tác phong của thất tinh.

“Có chuyện gì?” Mở cửa, ta viết thẳng hai chữ “không vui” lên mặt.

Thiên Tuyền nhìn thái độ u ám của ta, rõ ràng ngạc nhiên, có chút xấu hổ nói: “Đưa ngươi ít thức ăn.”

Ồ.

Ta khô khốc nói: “Để trên bàn đi.” Dừng một chút mới tiếp, “Ngươi đến đưa thức ăn?”

Thiên Tuyền khẽ cười với ta. Ta nhìn thấy, tiếp tục bắt bẻ: Tuy ngươi quen biết với Tạ Ngọc Hành lâu hơn, nhưng ở cùng nhau lâu rồi cũng không có nghĩa quan hệ của các ngươi tốt đẹp. Nhìn đi, cùng là cười, nhưng các ngươi cười không hề giống nhau. Chả bù với ta, lúc trước còn ở trong thị trấn, ta rảnh rỗi không có gì làm, từng soi mặt mình trong lu nước, vừa soi vừa vui vẻ nghĩ Tạ Ngọc Hành cùng ta nhất định là trời sinh một cặp. Nhìn thần thái bọn ta xem, đi coi bói, thầy bói chắc chắn phải khen một câu “có tướng phu thê”.

“Tiểu nhị đưa tới.” Thiên Tuyền giải thích, “Hắn đang định gõ cửa, ta bảo hắn đưa ta.”

“Vậy giờ ai múc nước cho ta rửa mặt?” Ta hỏi.

Thiên Tuyền nghe vậy sửng sốt.

Ta bắt đầu tự mình suy đoán: Liệu hắn có vì bị ta xỏ xiên mà tự mình ra ngoài múc nước, hay đi gọi tiểu nhị trở lại? Hay là… Được rồi, gương mặt Khai Dương “mới” vừa mới xẹt qua ngoài cửa, rõ rành đã nhận nhiệm vụ. Ta nhìn bóng dáng hắn, cảm thấy cái người vừa rồi nhảy nhót ngoài cửa sổ cũng là hắn. Ma mới gia nhập vào đội ngũ, hẳn là phải làm rất nhiều việc vặt.

“Lần này đến,” Thiên Tuyền đã xoay chuyển đề tài một cách tự nhiên, “Ta chủ yếu muốn nói với ngươi kết quả thảo luận của bọn Thiên Xu hôm qua.”

“Ờ, ngươi nói đi.” Ta kéo ghế ra, ngồi xuống, ra vẻ chăm chú lắng nghe.

Cũng là đang đợi nước để rửa mặt.

Thiên Tuyền nhìn ta, lại nhìn một cái ghế trống bên cạnh, cuối cùng cũng không ngồi xuống. Hắn đứng tại chỗ, bắt đầu thuật lại.

Nói đơn giản là thất tinh đồng ý hợp tác với ta, nhưng cũng nhấn mạnh, bọn họ đã có tin tức từ trước rồi, hơn nữa cũng biết ta đã nói dối một vài chuyện.

Nói đến đây, Thiên Tuyền im lặng nhìn ta. Có lẽ hắn muốn tìm kiếm một chút hoảng loạn trên mặt ta, tiếc rằng ta đã từng bình an sống sót qua đòn roi của lão súc sinh Thẩm Thông. Chỉ dựa vào một mình Thiên Tuyền này thì hoàn toàn chẳng thể tìm ra sơ hở trên mặt ta.

Ta dứt khoát: “Nếu các ngươi không tin thành ý của ta, vậy ta cũng không còn gì để nói.”

Thiên Tuyền hơi nhíu mày, cân nhắc một chút, lại định nói tiếp. Đúng lúc này ta cắt ngang: “Người anh em bên ngoài, nước đã bưng tới cửa rồi, còn không mau lại đây?”

Lời nói của Thiên Tuyền không thể ra khỏi miệng. Còn ta, rửa mặt sạch sẽ xong xuôi, lúc úp mặt vào khăn âm thầm cười một chút, xác định được một chuyện: Bất luận thất tinh có phát hiện ra ống trúc đựng ong của Thiên Tuyền bị mất hay không, ít nhất hiện tại bọn họ không định làm khó dễ ta về vấn đề này.

Thế là đủ rồi.

Lúc buông khăn xuống, ta thuận miệng hỏi: “Sao có mình ngươi ở đây? Mấy người Thiên Xu đâu?”

Thiên Tuyền nheo mắt. Ta cho hắn thời gian suy nghĩ, bắt đầu dùng ánh mắt hứng thú nhìn thức ăn hắn đưa tới.

Kỳ thật cũng không có gì đặc biệt, chỉ là cháo, dưa muối, một cái bánh bột ngô. Ta bẻ cái bánh ra, kẹp dưa muối vào, bắt đầu thưởng thức bữa sáng. Vào lúc này, Thiên Tuyền đến bên tường gõ gõ, không bao lâu sau, Thiên Xu cũng xuất hiện trước mặt ta.

Ta tỏ ra nhẹ nhõm, còn thân thiện mời bọn họ ăn cùng, nhưng rồi bị từ chối. Ta đành thở dài, nói cũng phải, thức ăn ở đây không ngon lành gì.

Bọn họ hờ hững nhìn ta, chắc chắn không biết rằng vừa rồi ta nói nhiều như vậy, chỉ có duy nhất câu này là thật lòng.

Chỉ có Tạ Ngọc Hành mới biết được thôi —— ta đã nghĩ như vậy khi nuốt xuống muỗng cháo nhạt nhẽo cuối cùng —— tiếc là ta vẫn chưa thể đi tìm y.

“Mấy người Thiên Xu đâu?” Ta hỏi lại lời này một lần vào buổi trưa, một lần vào buổi tối.

Lần đầu, Thiên Tuyền đáp Thiên Xu đi gặp Chúc Thái thú.

Ta “Ồ” một tiếng, nói hắn sau khi trở lại đến gặp ta: “Ta nghĩ đến một số khả năng có thể xảy ra trên núi. Hắn hẳn là người đứng đầu nhóm các ngươi? Ta sẽ nói rõ với hắn.”

Thiên Tuyền gật đầu.

Lần sau, Thiên Tuyền thay đổi câu trả lời: “Thiên Xu có nhiệm vụ khác, tạm thời không có ở thành Cảnh Dương.”

Ta hỏi hắn có chuyện gì, hắn từ chối trả lời. Ta nhíu mày, bực bội ra mặt.

Thiên Tuyền thận trọng quan sát ta. Ta hít sâu một hơi, nói: “Nhiệm vụ mới… Các ngươi suốt ngày lê la ở đây, nhiệm vụ mới là từ nơi nào tới?”

Thiên Tuyền không lộ ra chút sơ hở nào: “Linh Tê Vệ đều có cách.”

Ta chớp mắt. Hóa ra bọn họ có tên gọi, không chỉ đơn giản là thất tinh, mà là “Linh Tê”. Ta thầm lặp lại hai chữ này, đồng thời suy tính, nếu sáng mai lặp lại, có lẽ đủ kích động rồi.

“Thiên Xu rốt cuộc đi đâu?” Bốn canh giờ sau, ta mang theo một đôi mắt thâm quầng do lấy bụi trên tường bôi lên, hỏi Thiên Tuyền: “Đừng có vòng vo nữa, nói rõ cho ta biết!”

Thiên Tuyền không đáp.

Ta nhìn hắn bằng ánh mắt không hề có thiện chí, thấy hắn chậm rãi nâng tay, lòng bàn tay đặt lên bên hông mình. Nơi đó cũng có một thanh kiếm, không hoàn toàn giống với thanh kiếm của Tạ Ngọc Hành, nhưng đều có thân kiếm trơn, không có hoa văn đặc biệt nào.

“Còn Thiên Quyền, Thiên Cơ,” Ta điểm danh từng người, “Khai Dương hẳn vẫn còn canh giữ bên ngoài đúng không? Còn Ngọc Hành mới và Dao Quang thì đi truyền tin cho tướng quân.”

Thiên Tuyền vẫn không nói một lời.

Ta nhắm mắt, lúc mở mắt ra lần nữa, bên trong đã có vẻ hung ác.

Ừm, ta đoán thế, dù gì trước mắt cũng không có gương, ta không nhìn thấy được.

“Có phải bọn họ,” Ta nhẹ nhàng hỏi, “Đã lên núi Thái Bình?”

Thiên Tuyền không đáp lời.

Giống như ta dự đoán, hắn trực tiếp rút kiếm.

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Thẩm: (ưỡn ngực ngẩng đầu) Thật ra kỹ năng diễn xuất của ta khá tốt! Tạ Ngọc Hành, mau khen ta đi!

Tiểu Tạ: (vỗ tay) (mỉm cười) Ừa, giỏi giỏi.