Lương Cung Hành - Giang Sắc Mộ

Chương 33: Đàm phán




Mục Dương đã nói vậy, cuộc tranh luận giữa hai ta xem như hạ màn. Thoạt nhìn giống như ta chiếm thế thượng phong, nhưng nghĩ kỹ lại, đây cũng chưa chắc là kết quả ngoài ý muốn của gã.

Suy cho cùng, căn cứ vào thái độ của thất tinh với Thái Bình Môn, lộ diện trước mặt họ chắc chắn có nguy hiểm. Ta đã bình thản chấp nhận chuyện mình sắp chết, người khác chưa chắc đã thế.

Không sao, ta cười giả dối với Mục Dương, lại cùng gã thương lượng kế hoạch chi tiết: Khi ta đi tìm thất tinh, gã nên làm gì? Muốn dẫn đám người kia lên núi, liệu trước đó có nên chào hỏi Thẩm Chưởng môn một tiếng? —— Theo tính toán của lão, ta và Mục Dương đi đường thôi cũng phải mất cả tháng, giờ thì sao, mới vừa ra ngoài đã tìm được mục tiêu rồi.

“Cũng thật trùng hợp.” Nói đến đây, Mục Dương cảm thán. Cảm thán xong lại có chút lo lắng, “Không biết Khai Dương rốt cuộc… Ôi.”

Ta nhìn gã, nghĩ thầm, xét tình hình chung trong nhà tù, kẻ này đối với người khác cũng độc ác tàn nhẫn, đổi lại là “em trai”, lại thành bộ dạng nhân từ nương tay thế này, đúng là buồn cười.

Nhưng mà ta cũng chẳng tốt đẹp hơn, hình như không có tư cách cười gã.

Tâm tình chỉ thoáng ủ dột một cái, ta nói tiếp: “Được rồi, tiến hành từng bước một, có lẽ trời cao cũng mong chờ chúng ta có thể cứu người ra.”

“Nhất định là thế.” Mục Dương thấp giọng nói.

Ngay sau đó, gã đột ngột đổi giọng, nói không bằng cứ để gã sai người về báo cho Thẩm Thông đi. Âm giọng giảm dần về cuối, ánh mắt hai ta lại va chạm nhau. Trong mắt gã cất giấu sự bao ngược, trong lòng ta cũng cất giấu sự chán ghét.

“Được.” Ta gật đầu, “Cũng nên như thế.”

Giống như thất tinh sẽ không tin một người qua đường ất ơ nào đó đến tiết lộ thông tin, lão súc sinh cũng sẽ không tin một giáo chúng bình thường đến báo “có người tấn công lên núi”.

Ta thuận miệng nói với Mục Dương, muốn gã dẫn tất cả giáo chúng trở về. Lúc này gã lại do dự, khuyên ta giữ lại một nhóm người, tốt xấu gì cũng xem như trợ lực.

Ta nói: “Mục thúc, ta cũng nghĩ đến chuyện này, nhưng sau đó cảm thấy phải diễn cho chân thật thì mới có thể thuyết phục bọn họ.”

Mục Dương: “Diễn?”

“Đúng vậy.” Ta đáp, “Ngươi ngẫm lại xem, thất tinh có thể dễ dàng tin ta biết tình hình trong môn, nhưng dễ gì tin ta tình nguyện nói ra những chuyện đó, dù sao cũng phải có lý do. Ta cân nhắc, muốn lấy cớ vì không hoàn thành nhiệm vụ phụ thân giao cho nên bị trừng phạt, ta tức giận chạy khỏi nơi đó, bây giờ lại cùng đường, vậy nên muốn đến nhờ cậy bọn họ, lợi dụng bọn họ đi trả thù.”

Mục Dương như suy tư gì.

Ta nói tiếp: “Nếu đã vậy, chẳng phải ta nên thương tích đầy mình, tứ cố vô thân? Nếu có người liên lạc với ta, dù chỉ một người, cũng xem như hỏng việc rồi.”

Mục Dương: “Chuyện này… cũng có lý.”

Tuyệt, lại là một gã không có đầu óc.

Ta suy đoán, đã là “thiếu chủ”, có thất thế chật vật đến mấy, xuống núi cũng nên có một hai người trợ lực chứ? Bằng không thì oai phong bao nhiêu năm qua chẳng phải uổng phí sao. Tình huống này hợp lý, nhưng không hề hợp ý ta. Ta không muốn dây dưa thêm chút nào với Thái Bình Môn.

Còn thất tinh, liệu có ra tay giết ta khi ta còn chưa kịp nói hết hay không? Cũng có thể, nhưng xét mục đích chuyến đi này của bọn họ, cộng thêm những điều ta có thể cung cấp, xác xuất này không lớn lắm.

Đánh cược một phen.

“Hơn nữa,” Ta nói bừa thêm vài câu với Mục Dương, “Chỗ này cái khác không nói, chỉ có người là nhiều. Nếu thất tinh là người của triều đình, hẳn sẽ để ý tính mạng bá tánh. Nếu có vấn đề, ta có thể tùy tiện lôi người qua đường làm lá chắn, bọn họ cũng phải kiêng dè.”

“Thiếu chủ anh minh!” Mục Dương chắp tay với ta. Ta nghiêm nghị đáp lễ.

Không lâu sau, gã đứng thẳng lên, nhìn ta bằng một ánh mắt sâu xa. Ta cũng nhìn gã, nhìn đến mức mắt bắt đầu cay xè, trong lòng chửi thầm: Kẻ này gây chuyện không ít! Hy vọng sau này thất tinh sẽ không buông tha gã.

“Được rồi.” Mục Dương có vẻ còn muốn nói gì đó, ta đã kịp thời cắt ngang, “Mục thúc, mau đi đi! Nhanh chóng lên núi, báo phụ thân ta chuẩn bị chu đáo!”

“Được!” Mục Dương dứt khoát gật đầu, cuối cùng để lại một câu, “Thiếu chủ một lòng vì Thái Bình Môn ta, sau khi quay về, ta sẽ bẩm báo lại hết cho Chưởng môn.” Nói rồi mới chịu rời đi.

Ta nhìn gã biến mất trong dòng người, qua hồi lâu giơ tay gãi cằm.

“Ánh mắt gã nhìn ta,” Ta lẩm bẩm, “Thật kỳ lạ… ừm, như thể cảm thấy ta lao đầu vào chỗ chết ấy.”

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, ta có vẻ như chạy vào chỗ chết thật.

Thôi kệ. Ta lắc đầu, nhìn trái nhìn phải, quyết định tìm một chỗ ngồi chờ thất tinh xuất hiện. Nếu Tạ Ngọc Hành vẫn ổn, ta có thể nhịn không đi gặp y, chỉ núp ở chỗ tối nhìn y giúp dân trừ hại. Nhưng bây giờ y có vẻ không ổn lắm, ta nhất định phải tìm được y.

Thất tinh có thể xuất hiện ở đâu? Đáp án không cần nghĩ cũng biết.

Một nén nhang sau, ta lại lần nữa ở trước cửa phủ Thái thú.

Hai nén nhanh sau, ta thấy một gương mặt quen thuộc xuất hiện, tiếc là không nhớ tên người này, chỉ nhớ mang máng là Thiên Quyền hay Dao Quang gì đó. Cũng có thể là Khai Dương mới như lời Mục Dương nói.

Không thể không nói, ta thầm nghĩ, anh em thất lạc nhiều năm mà vẫn còn duyên phận như vậy, một người tự lấy tên là Mục Dương, người còn lại cũng có cái tên phát âm nghe khá giống anh trai mình.

Tự mình tìm vui một lúc, ta nhanh chóng bình tâm lại, tiếp tục kiên nhẫn ngồi chờ. Không bao lâu sau, Thiên Xu và “Ngọc Hành” mới cũng đã trở lại.

Ta chán muốn chết, gãi đầu, bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ: Trước kia chỉ biết em trai Mục Dương và Tạ Ngọc Hành đều mang những bình thuốc giống hệt nhau, giờ nhìn lại, những thứ mà bọn họ có chung e rằng còn nhiều hơn thế. Vũ khí bất đồng, nhưng chất liệu thoạt nhìn lại giống nhau. Ngoài ra, bên hông còn đeo một ống trúc…

Trước đây ta chưa từng thấy thứ này trên người Tạ Ngọc Hành, tại sao nhỉ? Chẳng lẽ trong đó chứa vật phẩm tiêu hao, y ở bên ngoài quá lâu, đã dùng hết rồi? Hoặc là trên đường trốn khỏi Thái Bình Môn, tình thế khó khăn, y làm rơi mất rồi, sau đó gặp Thiên Tuyền cũng chưa kịp bổ sung?

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Nhắc Thiên Tuyền, Thiên Tuyền đây rồi.

So với người khác, ta quan sát hắn kỹ lưỡng hơn nhiều. Suy đoán từ lời Tạ Ngọc Hành nói, người này thiện y, lúc ta liệt giường, chính hắn trị thương cho ta. Nghĩ một lúc, có thể đưa ra ba suy đoán.

Đầu tiên, hắn có 1% là ân nhân cứu mạng của ta —— 99% còn lại là của Tạ Ngọc Hành.

Tiếp theo, võ công của hắn có khả năng không quá cao cường.

Cuối cùng, quan hệ giữa hắn và Tạ Ngọc Hành có khả năng thân thiết hơn những người khác một chút.

Với tiền đề là “đã cứu ta một mạng”, nếu ta tìm đến hắn, hắn có lẽ sẽ chịu nghe ta nói hết. Nghiên cứu y thuật rất hao tâm tổn sức, phần tinh lực dành cho võ công phải giảm đi ít nhiều, lại là người duy nhất trong thất tinh mà Tạ Ngọc Hành từng nhắc đến, nếu giữa bọn họ thật sự có giao tình, vậy kế hoạch của ta cũng sẽ thuận lợi hơn.

Cân nhắc ba yếu tố đó, ta cúi đầu, nhìn mảnh giấy nhỏ đã chuẩn bị sẵn trong lòng bàn tay, bắn về phía Thiên Tuyền.

Tay áo của người thanh niên đang bước vào phủ Thái thú khẽ lay động, giống như bị gió thổi qua, nhưng hiện tại không có gió, Thiên Tuyền cũng không đến mức không nhận ra chuyện này. Hắn nhất định phát hiện ra bất thường, nhất định sẽ cúi đầu xem xét. Mà đúng lúc hắn cúi đầu nhìn, thân hình ta nhoáng lên, lập tức hòa vào trong dòng người.

Thuận đường sờ sờ bụng.

Quyết định trước khi đến giờ gặp mặt đã ước định trong mảnh giấy, ta phải đi lấp bụng cái đã.

……

……

Lại phải cảm thán, thành Cảnh Dương thật là náo nhiệt. Từ lúc ta đặt chân vào thành cho đến lúc màn đêm buông xuống, sự huyên náo vẫn chưa tan.

Đúng vậy, cân nhắc đến sự an nguy của bản thân, ta quyết định chờ đến đêm mới gặp mặt. Đồng thời, để tăng thêm sự đảm bảo, ta chọn địa điểm gặp mặt là nơi duy nhất có người ra vào vào giờ này: kỹ viện trong thành.

Thành thật mà nói, lúc bước vào đây, tâm tình của ta còn tồi tệ hơn suy nghĩ rất nhiều. Có thể là vì mùi rượu nồng nặc, có thể là vì không khí trộn lẫn với mùi son phấn, cũng có thể vì nghĩ đến những chuyện sắp phát sinh, ta rốt cuộc có chút căng thẳng.

Tới kỹ viện tấp nập nhất trên phố, ta nhanh nhẹn lấy ra một thỏi bạc, lại nói ám hiệu cho gã canh cửa. Đối phương ngầm hiểu, gật đầu với ta, còn nói thầm với ta rằng nam thanh nữ tú nơi này đều giỏi giang, hỏi ta có muốn vui vẻ thêm chút không.

“…” Ta còn nghĩ mình không thấy “huyết thực” thì sẽ không buồn nôn, nhưng thực tế chứng minh, ta nghĩ sai rồi.

Có lẽ là sắc mặt ta quá khó coi, gã rốt cuộc ngậm miệng, nhanh chóng dẫn ta đi vào. Thanh âm xung quanh không hề lọt vào tai ta, đến cùng, ta cũng không rõ mình đang tức giận, hay đang buồn bã.

Nhưng nếu là buồn bã… ta buồn vì chuyện gì?

Không đợi ta nghĩ xong, gã đã đẩy cửa một gian phòng. Nhìn vào trong, Thiên Tuyền quả thật đã ở đó.

Ta chớp mắt, đứng ở cửa nhìn hắn. Gã canh cửa bên cạnh xoa xoa tay, vẫn chưa từ bỏ, lại hỏi ta có muốn thêm rượu thuốc gì không.

“Câm miệng.” Ta nói, “Im lặng.”

Khóe mắt gã giật giật, hậm hực rời đi. Ta hít sâu một hơi, chậm rãi bước vào.

Đến trước mặt Thiên Tuyền, ta nói: “Tình hình trên núi Thái Bình, đổi lấy vị trí của Ngọc Hành —— ý ta là ‘Ngọc Hành’ trước kia.”

Thiên Tuyền sửng sốt, dường như không ngờ đến.

Ta không biết hắn ngạc nhiên vì chuyện gì, dứt khoát bổ sung: “Cho dù ta có nói ra tình hình, các ngươi cũng không nên lập tức lên núi. Không nói đến địa thế phức tạp, chỉ nói giáo chúng Thái Bình Môn, ít nhất cũng hơn trăm người. Chỉ bằng mấy người các ngươi, dù mỗi người đều võ công cái thế, thật sự bị vây hãm bên trong rồi cũng không đủ dọn một mâm thức ăn đâu.”

Mí mắt Thiên Tuyền giật giật, từ tốn cười: “Ngọc Hành —— ta cũng nói về người trước kia —— y nói với chúng ta là ngươi lừa y, nói với y rằng ngươi không phải nhân vật quan trọng trong ma giáo, chỉ là ‘dược nhân’ của Chưởng môn. Chúng ta tin, không làm khó dễ y. Nhưng xem ra, một ‘dược nhân’ lại có thể chỉ huy người trong ma giáo, bị đưa về rồi còn có thể trở ra. Rốt cuộc là y lừa chúng ta, hay là ngươi lừa y?”

“Chuyện này thì quan trọng gì?” Ta nói, “Các ngươi đến đây, nhất định cũng không đi tay không. Chỉ là sự chuẩn bị đó có đầy đủ không, có thể giúp các ngươi san bằng Thái Bình Môn không thì chưa biết được. Thay vì dong dài giằng co với ta, chẳng bằng thẳng thắng với nhau. Ta muốn người, các ngươi muốn giết người, ai cũng vui vẻ.”

“…” Biểu cảm của Thiên Tuyền thoáng thay đổi.

Ta nhìn thấy là biết, mấy lời ta vừa nói đều nằm ngoại dự đoán của bọn họ, nhưng bọn họ cũng chẳng thiệt hại gì.

Trước khi Thiên Tuyền mở lời, ta thật sự không biết Tạ Ngọc Hành sắp xếp cho ta kịch bản gì, song phương gần như ngang cơ, chỉ có Mục Dương là bị đá ra khỏi cuộc chơi. Nhưng ta chỉ nói với gã rằng sẽ dụ thất tinh lên núi chứ chưa nói dụ như thế nào, khi nào, dụ bao nhiêu người lên, suy cho cùng không tính là lật lọng.

Nào có giống Tạ Ngọc Hành – sắc mặt ta tối đi – chỉ giỏi lừa ta!

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Thẩm: Trước giờ ta chỉ nghe mỹ nữ hay lừa người, chưa từng nghe mỹ nam cũng thế!

Tiểu Tạ: (chớp mắt)

Tiểu Thẩm: (đỏ mặt)

Tiểu Thẩm: Chẳng lẽ đây chính là “thấy sắc mờ mắt” sao…?