Lương Cung Hành - Giang Sắc Mộ

Chương 24: Thái Bình Môn




Đầu óc đã tỉnh táo, nhưng ta chẳng muốn dậy chút nào, nửa là muốn trốn tránh, nửa là vẫn đang đắm chìm trong lời Tạ Ngọc Hành nói trong mơ.

Kể ra cũng kỳ quái, ta không nhớ nổi mình đã nói với y cái gì, nhưng lại nhớ được lời y nói. Y nói ta thiện tâm, nói mọi chuyện xảy ra trước kia đều không phải là lỗi của ta. Dù đã tỉnh khỏi giấc mộng, ta vẫn có thể nhớ đến vẻ mặt y khi nói ra lời này, không hề có một chút thành kiến hay khinh miệt nào, thái độ hoàn toàn nghiêm túc. Trong mắt y phản chiếu ánh lửa bập bùng, ngoài thứ đó ra chỉ còn hình bóng của ta.

Ta chợt có một linh cảm muộn màng: Có lẽ lúc còn dưỡng thương trong trấn, ta cực kỳ thích Tạ Ngọc Hành chăm chú nhìn ta là bởi vì ta đã từng trải qua chuyện này. Thời điểm ta chìm trong hoài nghi, ghét bỏ bản thân mình, lại có một người hoàn toàn tin tưởng ta, quý trọng ta, ai mà không động lòng cho được?

Không kịp nghĩ xem thái độ này cùng với vết sẹo trên ngực có mâu thuẫn gì không, ta đã cảm thấy chua xót. Tạ Ngọc Hành nói vậy là vì thiên vị ta, nhưng ta không thể thật sự buông bỏ. Nếu không có những lời từ đám người Lưu Tùng, ta còn có thể tự giải thích mọi chuyện là “Có lẽ ta bị bọn buôn người bắt cóc khỏi cha mẹ, vậy nên ký ức về một thân thế trái ngược hoàn toàn với ‘thiếu chủ ma giáo Thẩm Phù’ mới mơ hồ như vậy”. Nhưng Lưu Tùng đã nói rõ ràng, trước kia ta thật sự lấy chuyện tra tấn người khác làm niềm vui.

Tàn ác, nhẫn tâm, không có chút nhân tính nào.

Ta im lặng nhìn nhánh cây tươi tốt trước mắt, không chớp lấy một cái. Có bầy chim bay phía trên, sinh động vô cùng. Trong nháy mắt, ta đã hy vọng mình cũng là một trong số chúng, chỉ cầu sinh, không phải suy nghĩ gì nhiều.

Nhưng chuyện này lại không thể.

Ta cứ mở to mắt mà nhìn như vậy, chẳng mấy chốc Vương Bá Hổ đã phát hiện ra. Với những gì đã xảy ra, gã không dám không nói không rằng đã dâng huyết thực lên cho ta nữa, nhưng vẫn tha thiết muốn lấy lòng ta như cũ. Vậy là gã mang theo sự cẩn thận dè dặt, vừa hầu hạ ta rửa mặt, vừa trình bày với ta tình trạng các thành trấn mà Thái Bình Môn sắp đi qua.

Ta thật sự căm ghét việc phải tiếp xúc với gã —— đồng thời cũng hoảng loạn, nhưng cái này không thể biểu hiện ra bên ngoài —— nhưng có câu biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, vậy nên ta miễn cưỡng ép mình phải nhẫn nại, nghe hắn tỉ mỉ giảng giải rằng “dê” rất có lợi cho ta tu luyện Thông Thiên Quyết.

Tổng hợp thông tin một chút, trong mắt quần ma này, “huyết thực” tốt nhất là trẻ con, chúng tràn đầy sức sống, có thể giúp người già gột rửa xương cốt máu thịt. Thứ nhì là nam giới thành niên mạnh khỏe, con gái trẻ trung xinh đẹp thì xếp hạng ba. Vương Bá Hổ một mặt khinh thường các nàng làm người luyện công trở nên mềm lòng, một mặt lại thèm nhỏ dãi một cách ác ý.

Ta lại buồn nôn, đồng thời cũng ý thức được quyết định hôm qua của mình là chính xác. Nếu không ở lại đây, tìm một lý do kiềm chế đám người Thái Bình Môn này, ai biết được bọn chúng sẽ gây ra bao nhiêu chuyện tàn ác trên đường trở về?

Thẩm Phù, không phải sợ. Bọn chúng sợ ngươi, ngươi là người có võ.

Ta thầm siết chặt nắm tay, trên mặt vẫn cố gắng bày ra vẻ lạnh lùng nhất có thể: “Bá nghiệp của Chưởng môn liên hệ chặt chẽ với cung thần, nhưng hôm nay cung thần đã mất, chúng ta vẫn chưa tìm được manh mối nào. Chuyện đến nước này còn không mau chóng trở về báo tin, lại còn trì hoãn trên đường…”

Tuyệt vời, sắc mặt Vương Bá Hổ lại trắng bệch. Ta lén nhìn đám người sau lưng gã, thần sắc cũng không đẹp hơn bao nhiêu.

Ta có thể cảm nhận được, bọn họ không chỉ lo lắng việc trở về sẽ bị trách phạt, mà còn hối hận vì đã theo anh em Long Hổ leo lên cái bè rách của ta. Đáng tiếc, hối hận cũng muộn rồi, bất luận vị Chưởng môn Thẩm Thông kia dùng thủ đoạn gì để khống chế bọn họ, có một việc ta khá chắc chắn, đó là bọn họ không dám rời đi, dù biết rõ quay về thể nào cũng bị trừng phạt

Thế cũng tốt thôi, ta thầm nhủ. Tất cả mọi người ở đây, kể cả ta, không một ai là vô tội. Nếu Thẩm Thông thật sự trừng phạt, chẳng phải là một màn chó cắn chó sao? Tiếc rằng, con người ai cũng có sự yếu đuối, dù biết mình đáng chết, nhưng ta vẫn đang lên kế hoạch trốn đi.

Thầm thở dài một hơi, ta lại ra lệnh: “Được rồi, lên đường thôi.”

Lấy cớ “phải nhanh chóng trở về núi Thái Bình”, chặng đường kế tiếp ta đều thúc giục mọi người chạy đến kiệt sức, mệt thì nằm luôn trên lưng ngựa, không còn hơi sức đâu là đi tìm “huyết thực”.

Đồng thời, ta cũng suy nghĩ xem mình nên bỏ chạy vào lúc nào, làm sao để vòng lại đi tìm Tạ Ngọc Hành. Y đi cùng mọi người trong sư môn rồi, lúc đi còn có vẻ thất vọng với ta. Nhưng y cũng từng nói, chờ đến khi thuyết phục được mọi người trong môn phái sẽ quay về thành Tử Vân tìm ta.

Phải nhanh chóng trở về, bằng không Tạ Ngọc Hành về đến đó, không thấy ta lưu lại tín vật gì, chẳng phải sẽ cho rằng ta đã hoàn toàn trở thành thiếu chủ ma giáo sao?… Chỉ vừa mới nghĩ đến đây, ta đã chẳng còn tâm trạng nghỉ ngơi nữa. Thấy đám người Vương Bá Hổ chần chừ do dự, ta lạnh lùng nói: “Còn nhúc nhích được à? Thế thì tiếp tục lên đường!”

Lời nói vừa ra, trong số bọn chúng rõ ràng có kẻ giật mình. Trong lòng ta thoáng dao động, nhận ra đây có lẽ là thời điểm lý tưởng để lập uy. Trước mắt là một đám ác nhân, chọn một tên để giết gà dọa khỉ, có lẽ cũng không phải là chuyện xấu.

Nhưng mà ——

Ngay khi ta định động tay, lại có một loại trực giác kỳ quái ngăn cản ta.

Cúi đầu nhìn tay mình, Tạ Ngọc Hành từng dối gạt ta rất nhiều chuyện, nhưng trong đó cũng không ít lời là thật. Ví dụ như, ta vốn dĩ biết cưỡi ngựa, chỉ cần luyện lại một chút, nhất định có thể giục ngựa chạy băng băng.

Ta tin đây là sự thật, bởi vì chỉ cần sờ vào một chút là có thể cảm nhận được lòng bàn tay ta có lớp chai rất dày. “Thiếu chủ” Thẩm Phù là kẻ từng chém giết bạn bè đồng trang lứa, phải trổ hết tài năng mới được giáo chủ Thẩm Thông công nhận. Một người như vậy, không có khả năng được nuông chiều từ bé, bây giờ có cưỡi ngựa cả ngày cũng không bị dây cương siết cho phát đau. Trên tay ta toàn là mồ hôi, theo ký ức của đám người Lưu Tùng, còn dính rất nhiều máu người. Nhưng mà, ít nhất là trong tiềm thức của ta, bàn tay này chưa từng giết một ai cả.

“Bọn chúng đáng chết.”

Đây là sự thật.

“Nếu chỉ giết bọn chúng một cách đơn giản như vậy, ta…”

Có rất nhiều lý lẽ đang va chạm trong đầu ta, lúc thì “lấy mạng đền mạng là lẽ thường”, lúc thì “giáo đồ ma giáo tội ác tày trời, ai cũng có thể giết”, lúc thì “trước kia ta đã giết người lương thiện, bây giờ giết ác nhân trả thù, xem như triệt tiêu tội nghiệt”. Nhưng cũng đồng thời, ta cảm thấy bản thân mình không cách nào xuống tay.

Đó dù sao cũng là một con người, không phải một con gà. Ôi, đã nói rồi mà, ta kỳ thật rất yếu đuối.

Ít nhất hiện tại bọn chúng cũng không giết người, ta thầm nghĩ. Chỉ là trì hoãn một chút thôi, đúng vậy, trì hoãn.

Trì hoãn một lần, thế mà đã đi đến núi Thái Bình luôn rồi.

Ban đầu ta còn chưa ý thức được chuyện này, chỉ là tâm trạng của mọi người xung quanh càng lúc càng thay đổi, khiến ta nảy sinh nghi ngờ. Hỏi thử hai câu, có ngay đáp án. Ta chợt phát giác, hóa ra ngọn núi thoạt nhìn vô cùng bình thường kia, không khác gì mấy ngọn núi ở nơi khác, lại chính là hang ổ ma giáo trong truyền thuyết.

Sắc trời còn sáng ngời, cái cớ kiểu như “Bây giờ trễ rồi, chúng ta ở bên ngoài nghỉ ngơi chỉnh đốn một đêm, ngày mai lên núi” là không dùng được. Ta vắt hết óc muốn tìm một lý do để tách khỏi bọn họ. Cùng lắm thì… ừm, nói hôm qua ta ăn không tiêu, bây giờ trong bụng khó chịu?

Lời này quả thật thô thiển hết sức, nhưng nguy cơ thù lù trước mắt, cái gì cũng không quan trọng nữa. Mắt thấy núi Thái Bình càng lúc càng gần, con đường dưới chân cũng bắt đầu dốc hơn, ta dự định mở miệng.

Đột nhiên, Vương Bá Hổ không biết từ đâu nhảy ra, vẫn là cái kiểu nịnh nọt lấy lòng như cũ, nói: “Thiếu chủ, một đường vất vả. Trở về rồi nhất định phải cẩn thận lựa chọn huyết nô đến hầu hạ.”

Ta khựng lại, giọng điệu có phần khó tả: “Huyết nô?”

Không đợi ta kịp ngẫm xem hai chữ này có những ý nghĩa gì, Vương Bá Hổ đã hấp tấp giải thích. Hóa ra Chưởng môn Thẩm Thông đã dự liệu sẵn, nếu chỉ dựa vào việc đánh bắt “huyết thực” dưới chân núi, số lượng rất hạn chế, còn dễ xảy ra sai sót. Thay vào đó, mua con nít và thanh niên nam nữ từ tay bọn buôn người thì có lợi hơn nhiều.

Bọn buôn người cũng chả để ý hàng hóa nhà mình đưa đến đây là phụ trách lao động hay phụ trách làm lương thực, có tiền là được.

Chưởng môn Thẩm Thông còn rất am hiểu việc phát triển bền vững. Thanh niên thiếu nữ mua về cũng không phải để nuôi không, mà thường thường còn bị người trong Thái Bình Môn cưỡng ép quan hệ. Cứ như thế, trong trang trại sẽ có thêm trẻ con được sinh ra. Đến lúc thích hợp, mấy đứa trẻ đó sẽ được chưởng môn xem là bảo vật để thưởng cho cấp dưới ưu tú.

Ta lại mắc ói nữa rồi. Khi đầu óc bắt đầu hồi tưởng xem liệu mình đã bao giờ được “nhận” phần thưởng như thế chưa, ta hỏi thẳng: “Trên núi có khoảng bao nhiêu huyết nô như vậy?”

Vương Bá Hổ cười khà khà: “Này sao mà có con số chuẩn xác được? Hao nhanh lắm, may mà mua bên ngoài về bổ sung cũng đủ. Nhưng mà, bình thường thì cũng có sẵn khoảng hai, ba chục đứa.”

Hai, ba chục người.

Trong số này có thể có cả thai phụ và trẻ em.

Bàn tay cầm cương của ta phát run, cũng may mà Vương Bá Hổ không chú ý đến, vẫn còn đang mặc sức tô vẽ lung tung. Hắn nói Chưởng môn Thẩm Thông tiêu chuẩn cực cao, cỡ hai mẹ con trong thôn mà bọn ta từng thấy, lão ta còn không thèm nhìn một cái. Lại nói, thiếu chủ nhất định không phải kham khổ nữa, rồi thì thiếu chủ dùng huyết nô xong, huynh đệ bọn họ cũng có thể hưởng sái phần thừa.

Ta trầm mặc, mãi cho đến khi thật sự đặt chân lên đường núi vẫn không thốt ra cái câu “Ngại quá, ta đau bụng, các ngươi đi trước đi”.

Nhìn xem thử.

Ta thầm nhủ.

Chỉ nhìn thử một lần, xem có bao nhiêu nạn nhân, bao nhiêu ác nhân canh giữ. Thăm dò rõ ràng rồi thì vẽ một cái bản đồ chỉ dẫn, đặt lên bàn các quan viên ở thành trấn phụ cận. Một vị không được thì tìm hai vị, hai vị không được thì tìm ba vị, ắt hẳn sẽ có ai đó sẵn sàng xuất binh, đúng không?

Nhưng mà trước đó, vẫn còn một cửa ải phải vượt qua.

Là đứa con nuôi được Chưởng môn xem trọng nhất, trước kia Thẩm Thông bế quan thì thôi, bây giờ một đám bọn ta trở về, nghe nói cha nuôi đã xuất quan, đương nhiên ta phải đến gặp lão.

Ban đầu còn tính hỏi Vương Bá Hổ một chút, ít nhất cũng biết Thẩm Thông rốt cuộc là người như thế nào. Nhưng chỉ nhắc đến tên người này, huynh đệ Long Hổ đã sợ hãi như vậy, xem như cách này không ổn.

Vậy thì…

Ta gãi mặt, dự định lấy cớ mình mất trí nhớ. Tuy hơi phèn, nhưng âu cũng dùng được.

Chuẩn bị tâm lý đầy đủ xong, ta rốt cuộc đặt chân đến Nghị Sự Đường của Thái Bình Môn. Nhớ lại tư thế đám người Vương Bá Hổ hành lễ với ta, ta bèn hướng về phía cái người râu tóc bạc phơ, thoạt nhìn rất có cốt cách tiên nhân, nói: “Phụ thân, hài nhi đến thỉnh tội.”

Vừa dứt lời, cánh tay trái đau điếng.

Cơn đau như liệt hỏa bùng lên trên người ta, ta bị lực đạo kia bức cho quay sang một bên. Từ khóe mắt, ta nhìn thấy một bóng đen lướt qua mình. Là một chiếc roi.

Thẩm Thông không nói một lời, đã quất ta một cái.

————————

Tác giả có lời muốn nói: (sờ nắp nồi, nhìn ngang ngó dọc, gõ nhanh) Tiểu Thẩm… ôi… ai đó mau kéo Tiểu Tạ qua đây ôm chó con đi QAQ