Lương Cung Hành - Giang Sắc Mộ

Chương 23: Nhập mộng




Nghĩ đi nghĩ lại, hiện tại là một cơ hội bỏ trốn rất lý tưởng. Ta ý thức được lời nói của mình rất có uy quyền với Vương Bá Hổ và nhóm người Thái Bình Môn, chỉ cần tùy tiện lựa một cái cớ đuổi gã đi, ta có thể nghênh ngang rời khỏi đây.

Dù bọn họ có đuổi theo, đó cũng là chuyện sau này. Hơn nữa, bây giờ không chạy, chẳng lẽ chờ đến khi chui vào hang hổ, đến Thái Bình Môn luôn sao?

Nói là làm.

Ta thân thể cứng đờ, giọng nói khô khốc, lại vẫn cố gắng dùng giọng điệu hung ác nói với Vương Bá Hổ: “Được rồi, biết ngươi ngay cả cái chuyện cỏn con này làm cũng không xong. Ta có chủ ý rồi, ngươi đừng có theo ta, chỉ tổ phiền phức!”

Vương Bá Hổ chực khóc tới nơi. Quái đản thật, gã một khắc trước còn toan tính đoạt mạng người ta, bây giờ lại lo sợ trở thành vong hồn dưới tay ta.

Sau khi nghe “dê mềm”, “dê non” từ miệng mồm tàn nhẫn của gã, ta chẳng còn chút thương cảm nào, thậm chí còn thoáng qua một suy nghĩ: Dù sao ở đây cũng chỉ có hai ta, hay là giải quyết gã luôn, xem như vì dân trừ hại?

Ta cảm thấy lựa chọn này rất hấp dẫn, nhưng cẩn thận nghĩ lại, vẫn áp xuống suy nghĩ này. Vương Bá Hổ sợ ta, chính là sợ oai phong của “ta” trước kia. Hơn nữa, Thái Bình Môn hành sự tà đạo thế này, khả năng cao là có thủ đoạn không chế môn nhân. Nếu thật sự đánh nhau, ta không có ký ức, chưa chắc là đối thủ của hắn.

Tốt nhất là đừng khiến cành mẹ đẻ cành con. Ta quay người đi, không thèm nhìn Vương Bá Hổ lấy một cái, bước chân tiêu sái, nhưng tinh thần ta vô cùng căng thẳng. Đầu óc ta loạn cào cào, toàn nghĩ đến chuyện “Gã có đuổi theo không có đuổi theo không có đuổi theo không”, “Nếu bị nhìn ra sơ hở thì làm sao bây giờ”, “Bọn họ có năng lực truy tung rất cao, lần này bị bắt thì giải thích thế nào đây”.

Không không không, ta tự cảnh cáo mình, đừng có suy nghĩ mấy chuyện xui xẻo này, đi là thoát!

Ta đi về phía trước, cũng không quên đề cao cảnh giác, nghe ngóng thanh âm phía sau. Vương Bá Hổ quả thực không đi theo. Ý thức được chuyện này, lòng ta thả lỏng một chút. Tuy vẫn lo lắng, nhưng đã nhẹ nhàng hơn trước rồi.

Cứ đi như vậy, bước chân càng lúc càng nhẹ, càng lúc càng nhanh, giống như có quang cảnh độc lập tự do đang vẫy gọi ta. Duy chỉ có một điều đáng tiếc, chính là không có Tạ Ngọc Hành bên cạnh…

Sao lại nghĩ đến y nữa rồi.

Ta thấy mình đúng là hết thuốc chữa, lắc lắc đầu, định tìm một chuyện nào khác để phân tâm. Này cũng không khó, nhìn trái nhìn phải, ta bất tri bất giác đã đi vào trong thôn. Sắc trời càng lúc càng tối, màn đêm dần bao phủ, có vài ngôi nhà thắp đèn, có nhà vẫn tối om, có lẽ người ta chuẩn bị đi ngủ rồi.

Lúc này, ta nghe một tràng cười. Là tiếng cười trong trẻo thoải mái của trẻ con, vừa cười vừa gọi “Mẹ”. Sau đó có tiếng đáp lời “Từ từ thôi! Cẩn thận kẻo ngã”.

Mẹ hiền con ngoan, hòa thuận vui vẻ. Ta nghĩ đến đây, vô cớ có chút khổ sở.

Trong chốn đào nguyên mà Tạ Ngọc Hành đắp nặn nên, rõ ràng đây mới là cảnh tượng “gia đình ta”. Là cha mẹ hiền từ, cả nhà hạnh phúc, phiền muộn lớn nhất cũng chỉ là không biết bọn họ có chấp nhận con dâu là nam không. Nhưng hiện tại, hết thảy đều tan thành tro bụi rồi.

Đây cũng là một điểm mà ta không hiểu được ở Tạ Ngọc Hành. Nếu y thật sự có ý đồ tiếp cận ta, lẽ ra phải tìm mọi cách cho ta hồi phục ký ức, vậy mới tiện thu thập tình báo chứ? Nhưng thực tế, y toàn làm ngược lại.

“Mẹ,” Đứa trẻ kia lại gọi, “Lúc chúng ta trở về, trên đường gặp được hai đại hiệp! Bọn họ cầm binh khí, nhìn ngầu ơi là ngầu!”

Người phụ nữ đáp: “Đúng vậy. Nguyên Bảo nhà mình lớn lên cũng sẽ trở thành một chàng trai oai phong như vậy!”

Đứa trẻ: “Hi hi, đến chừng đó con sẽ bảo vệ mẹ!”

Lòng ta: Tình mẫu tử thật tốt đẹp, gia đình thật hạnh phúc… Vương Bá Hổ lại muốn dùng máu thịt của bọn họ để lấy lòng ta.

Suy nghĩ này lại làm ta rùng mình, nỗi sợ hãi đã phai nhạt lại lần nữa nảy mầm. Một ý niệm muộn màng tiến vào đầu ta: Nếu hôm nay ta không đi theo, có phải Vương Bá Hổ đã tóm đứa bé này không?… Nếu ta biến mất, liệu bọn họ có vừa đi tìm ta, vừa không chút kiêng dè gì bổ sung “huyết thực”?

Ta dừng bước, trong một chớp mắt đầu óc trở nên trống rỗng, thân thể không nhịn được mà phát run. Không cần soi gương, ta cũng biết lúc này mặt mày mình cực kỳ khó coi, có lẽ không thua gì “Vương Bá Hổ” đâu.

“Không, không được nghĩ như vậy.” Ta lầm bầm, “Thẩm Phù, ngươi không sai. Thái Bình Môn rõ ràng là ma giáo, ma giáo luôn hại người. Nếu ngươi có bản lĩnh, tất nhiên phải tóm hết bọn chúng đưa lên quan phủ, vấn đề là ngươi không có!”

Nhóm Tạ Ngọc Hành nhiều người như vậy còn bị bọn chúng đánh cho bại lui, nói gì đến ta có một thân một mình. Cứ xem như lần trước là nhờ ta dùng công pháp đặc biệt tăng cường võ công đám người Vương Bá Hổ, nhưng như thế cũng không phủ nhận được bọn họ nhân số đông đảo hơn xa ta.

Nhưng mà…

Ta nhịn không được lại nghĩ: Hôm nay Vương Bá Hổ nghe lời ta, không giết đứa bé này, nhưng ngày mai, ngày mốt thì sao? Ta tìm đại cái cớ nào đó bắt bọn họ không được tùy tiện giết người nữa, liệu bọn họ có nghe theo không?… Đây không phải ta làm, ta biết, nhưng ta rõ ràng có thể ngăn cản mà!

Nghĩ một hồi, hốc mắt cũng nóng lên, ta cảm giác được trong mắt mình ướt át, cảm xúc trong lòng càng khôn kể xiết. Chạy thoát, cũng chưa chắc phía trước là trời cao biển rộng; ở lại, cũng chắc gì có thể cứu được tính mạng của bá tánh.

Nhưng mà, nhưng mà…

Ta hít sâu một hơi, quay người đi ngược lại!

Sẽ không ở lâu, ta tự nhủ với mình, chỉ cần kiên nhẫn qua mấy ngày, lại suy nghĩ thêm biện pháp. Như hôm nay, ta một mình rời khỏi bọn họ cũng không có ai sinh nghi, chứng tỏ tình huống cũng không tồi tệ như ta tưởng. Chỉ cần ta muốn, ta vẫn có thể rời đi bất cứ lúc nào.

Nghĩ đến đây, ta rốt cuộc cũng thoáng thả lỏng, nhưng vẫn có chút do dự mà thả chậm bước chân. Đến khi về đến nơi, mọi người đã nhóm lửa xong xuôi, còn có người đang cười nhạo Vương Bá Hổ, nói gã không phải cảm thấy thiếu chủ khoan dung độ lượng, đã tha thứ cho mình sao? Sao lại chọc giận ngài, mặt ủ mày ê mà quay trở lại?

“Nếu là ta, ta thấy thiếu chủ nên trực tiếp lấy ngươi làm huyết thực luôn cho rồi!” Một kẻ thường xuyên dính với Tôn Nhị Hỉ nói. Ta lướt qua gương mặt gã, nhớ ra người này tên Lưu Tùng.

Tôn Nhị Hỉ từng “chọc giận” ta, bây giờ không có gan tiếp lời, nhưng cũng cười hừ tán đồng.

Ta im lặng ẩn trong rừng, không muốn đến gần bọn họ, lại không thể nào thật sự bỏ đi, đành phải tiếp tục nghe gã nói chuyện. Gã vẫn móc mỉa Vương Bá Hổ, dần dần lại bắt đầu nghị luận “thủ đoạn” trước kia của ta.

“Thiếu chủ hiện giờ mất trí nhớ, đã nhân từ hơn rất nhiều. Nếu như hồi trước, không chừng đã đem mấy người các người ra xẻo trăm đao.”

“Hồi đó có cái tên gì, Chu Đại Hằng, không hoàn thành nhiệm vụ thiếu chủ phân phó đấy. Khi đó lão cha ngài nói người luyện Thông Thiên Quyết mới là loại huyết thực tốt nhất, thế là ngài dạy gã công pháp quan trọng nhất. Chu Đại Hằng tưởng mình không những không bị phạt mà còn được trọng dụng, đắc ý đến mức đi đâu cũng vênh váo. Kết quả thế nào? Không vui được quá ba ngày đã thành một cái lu!”

“Chuyện này thì tính là gì? Trước đó nữa, thiếu chủ chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi đã sáng tạo ra hình phạt ‘Tiếu Diện Phật’. Trước tiên là điểm huyệt cười của tội nô, làm người ta cười như điên không dừng được, sau đó trực tiếp nạo lấy máu thịt trên người, dù có đau đớn khổ sở đến mấy vẫn phải cười sằng sặc. Cuối cùng, da thịt trên người bị cạo sạch mà cái đầu vẫn còn nguyên, hơn nữa còn tươi cười như một vị Phật.”

“Hình như cũng là từ lúc đó, thiếu chủ được Chưởng môn coi trọng, giữ bên cạnh giáo dưỡng?”

“Phải không? Nhưng Chưởng môn công chính vô tư, khả năng cao vẫn là coi trọng thiên phú luyện công của thiếu chủ.”

“Thiên phú, ài, ước gì ta cũng có thứ đó…”

“…”

Bọn họ còn tiếp tục nói, nhưng ta không nghe nổi nữa. Trong đầu toàn là những lời bàn luận trước đó, nói ta lạnh lùng khốc liệt, nói ta tàn nhẫn, nói ta lấy việc tra tấn người khác làm vui. Bọn họ nói sinh động như thật, đa số không hề cảm thấy sợ hãi, chỉ có ngưỡng mộ. Chỉ duy nhất cái tên đang bị ta nhìn chằm chằm là bất giác xoa xoa cánh tay.

Bọn họ nhất định không biết là chính ta cũng đang cả người ớn lạnh. Hóa ra ta là loại người như vậy, thảo nào Tạ Ngọc Hành thọc cho ta một kiếm. Nếu đảo ngược vị trí, nếu ta biết y làm ra những tội ác như thế, e rằng có thích y đến mấy đi nữa, ta vẫn sẽ…

Ngẫm lại, thái độ của y đối với ta quả thật có sự chuyển biến rất to lớn. Ban đầu vẫn quan tâm đến ta, sau đó thành lạnh nhạt. Sự thay đổi đó dường như bắt đầu từ lúc ta dùng Thông Thiên Quyết.

Phát hiện này làm ta thất hồn lạc phách, muốn tự nói với mình rằng “Ta không phải là người như vậy, bọn họ đều nói bừa”, rồi lại cảm thấy lời này thật qua loa, ta còn không thể tự thuyết phục chính mình nữa là.

Nghe tiếp đi, đám người Lưu Tùng này vẫn đang nói về ta kìa! Ta là ma đầu, là một đao phủ!

Ta cứ lẳng lặng đứng ở đó, không biết qua bao lâu, cho đến khi chân cẳng tê mỏi, bất giác phát ra chút âm thanh, khiến bọn họ phát hiện ra sự hiện diện của ta.

Thấy ta trở về, trên mặt đám người Thái Bình Môn này chẳng có vẻ gì là chột dạ vì “nói xấu sau lưng thiếu chủ”. Cũng phải, dựa theo mạch suy nghĩ của bọn họ, những lời họ vừa nói tương đương với “ca tụng công đức” của ta, những gì ta từng làm đều là chuyện đáng để khoe khoang. Nghĩ đi nghĩ lại, không chừng bọn họ cố ý nói dông dài như vậy là để chờ ta trở về nghe thấy được.

Ta cảm thấy phiền muộn và chán ghét hết thảy, còn ghê tởm nữa. Ta trưng ra vẻ mặt lạnh như tiền, không có ý định lá mặt lá trái với bọn họ, nói thẳng: “Im lặng hết đi, ta muốn ngủ.”

Mọi người rõ ràng là thất vọng, trao đổi ánh mắt với nhau. Ta cũng chẳng kiên nhẫn mà nhìn, đi thẳng đến chỗ thảm riêng bọn họ chuẩn bị cho ta, muốn nhắm mắt nghỉ ngơi. Còn tưởng là mình không ngủ được, nhưng lúc này, cảm giác mệt mỏi ập đến rất nhanh. Thế cũng tốt, tiếc rằng bản thân ta tâm thần không yên, lúc ngủ cũng mộng mị lung tung.

Có lẽ là cứ nghĩ mãi về Tạ Ngọc Hành, đêm nay y lại đến đóng vai chính trong giấc mơ của ta. Ban đầu ta chưa ý thức được chuyện này, chỉ thấy trong tầm mắt mình là cây mơ ngoài sân, hết thảy mọi chuyện đã xảy ra chỉ là một cơn ác mộng. Tạ Ngọc Hành chẳng đi đâu cả, vẫn ở bên cạnh ta, thấy ta mở mắt ra liền tươi cười, nói: “Thẩm Phù, chúng ta cùng ăn sáng.”

Một chuyện rất nhàm chán, nhưng cũng là chuyện thiết yếu trong sinh hoạt thường ngày. Hồi đầu ta còn nghĩ cuộc trò chuyện như thế này thật nhạt nhẽo, nhưng trải qua “ác mộng” rồi mới cảm thấy nó thật quý giá, vậy nên xúc động dâng trào, theo y xuống giường, rửa mặt rồi đi đến nhà bếp.

Trong nồi đang bốc khói nghi ngút, ta nhìn thấy bèn nghĩ có phải Tạ Ngọc Hành đang nấu cháo không?… Ngoài món cháo thịt nạc với trứng bắc thảo ta dạy y hồi đầu, dạo này y cũng có ý tưởng riêng, bỏ các loại nguyên liệu vào nồi, không mất bao lâu đã có ngay một bữa ăn ngon.

“Nhìn thử xem.” Y vẫn cười với ta, cả âm giọng cũng thật dịu dàng. Ta bần thần trên từng bước chân, không biết nên nhìn trong nồi hay nhìn Tạ Ngọc Hành trước.

Trong lòng ta mãn nguyện vô cùng, nếu Thái Bình Môn chỉ là một cơn ác mộng, vậy chuyện “ta là con nuôi của chưởng môn ma giáo” cũng là ác mộng. Nói cách khác, ta khả năng cao vẫn là con trai ông chủ quán nhậu.

Lặng lẽ hạ quyết tâm “Không sao, ta nhất định sẽ thuyết phục được ba mẹ, sau đó dẫn Tạ Ngọc Hành về gặp người nhà”, ta rốt cuộc đã đi đến bên bếp, nhấc nắp nồi lên.

Sau đó, kinh hãi với cảnh tượng trước mắt.

Chỉ trong chớp mắt, căn bếp ấm áp bình thường đã biến mất, thay vào đó là khung cảnh như ở trong luyện ngục. Ta hoảng loạn, thân thể liên tục lui về phía sau, không để ý dưới chân, thế là ngã oạch xuống đất. Lúc này, bên tai truyền đến tiếng cười khanh khách. Quay đầu lại nhìn, hóa ra là hai mẹ con ban chiều cùng đi về với nhau. Gương mặt non nớt của nó tràn đầy máu tươi, cả người chỉ có cái đầu là còn máu thịt, trên xương tay trắng hếu có một cái lắc bạc.

Ta suýt thì ngất luôn. Vào khoảnh khắc cuối cùng này, lại nhớ đến Tạ Ngọc Hành vừa dẫn ta vào bếp. Ngẩng đầu nhìn lên, thấy y không còn ở chỗ cũ nữa mà đã rời đi rồi. Y đi càng lúc càng nhanh, càng lúc càng xa, chốc chốc đã sắp biến mất khỏi tầm mắt ta rồi.

Ta lảo đảo đứng dậy, muốn giữ chặt lấy y, y lại không thèm chừa lại cho ta một ống tay áo. Ta càng hoảng hơn, muốn gào lên với y “Tạ Ngọc Hành, không phải ta làm, không phải ta”, nhưng không phát ra được tiếng nào, chỉ có thể nhìn bóng dáng y càng lúc càng nhỏ lại, càng lúc càng xa, bị ánh sáng trắng xa xăm nuốt chửng. Còn ta, ta vẫn bị kẹt lại trong hắc ám tối tăm.

Nồi vẫn đang ùng ục, máu tươi bên trong sôi lên, trào ra, dần dần chảy xuống bàn bếp. Ta ngơ ngác nhìn nó, thấy máu chảy càng lúc càng nhiều, gần như bao trùm lấy ta.

Thôi đành vậy.

Một cảm giác chán nản xâm chiếm cõi lòng, ta cảm thấy mệt mỏi đến tột độ.

Thôi đành vậy, ta từ bỏ. Ta là kẻ xấu, đáng chết muôn lần. Cứ thế bị nhấn chìm trong bể máu do ta tạo ra đi, xem như trừng phạt đúng tội.

Ta mờ mịt nghĩ vậy, không giãy giụa nữa mà ngồi luôn xuống, ôm gối, chôn đầu vào đó. Ta chẳng phân biệt được đâu là thực đâu là mơ nữa, chỉ cảm thấy cứ như thể đang chờ cái chết ập tới thôi. Thế nhưng thứ ập đến không phải là cái chết, mà là một giọng nói rất hiền hòa.

“Thẩm Phù, ngươi đừng nghĩ nhiều như vậy… Ôi, không phải lỗi của ngươi mà.”

Ta không đáp lời.

“Ta cảm thấy, ngươi chính là Thẩm Phù con của ông bà chủ tửu lầu. Là Thẩm Phù không thích cái tên thô tục mà cha mẹ đặt cho nên tự sửa tên mình. Là Thẩm Phù lúc đi săn bắt được con thỏ, lại phát hiện ra nó là thỏ mẹ đang nuôi con, vậy là trị thương cho nó, sau đó thả nó đi mất.”

Ta: “…”

Tạ Ngọc Hành?

Ta hoang mang ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện ra khung cảnh xung quanh đã thay đổi rồi. Dường như đây là một sơn động, bên cạnh đốt đống lửa, Tạ Ngọc Hành ở cạnh ta, bên hông treo kiếm, vẻ mặt lo lắng mà dịu dàng. Y thấy ta rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn, vậy là lại cười nói: “Nếu ngươi không phải người tốt thì trên đời này chẳng còn ai là có thiện tâm nữa. Tóm lại, đừng lúc nào cũng nghĩ về những chuyện tồi tệ như thế, hãy nghĩ về chuyện vui vẻ đi.”

Ta giật yết hầu, chậm chạp hỏi y: “Nhưng mà, chuyện vui vẻ là chuyện gì?”

Tạ Ngọc Hành ngẫm nghĩ, đáp: “Lại nói về gia đình ngươi đi, ta muốn nghe nữa.”

Ta bèn kể tiếp cho y nghe… Kỳ quái, ta có nhớ gia đình mình là thế nào đâu.

Nghi vấn đột ngột phát sinh, nhưng chỉ trong chốc lát đã bị nguyên tắc của giấc mơ xua đi mất. Ta lải nhải không ngừng, Tạ Ngọc Hành rất nghiêm túc lắng nghe. Cuối cùng, cũng không biết là ta ru y ngủ, hay là y dỗ ta ngủ, chỉ biết là trong khung cảnh yên tĩnh an bình đó, ta lại chìm vào giấc ngủ, đến khi mở mắt ra đã là hửng sáng.

————————

Tác giả có lời muốn nói: Khi viết đến đây tôi cảm thấy cặp này thật sự rất hợp nhau, tiếc là phải trải qua nhiều chuyện không hay… (tội lỗi) (chậm rãi mò mẫm nắp nồi) (đột ngột nhấc lên) (thở phào nhẹ nhõm)