Lương Cung Hành - Giang Sắc Mộ

Chương 22: Huyết thực




Ta: “Các ngươi…”

Vương Bá Long, Vương Bá Hổ: “Bốp bốp bốp.”

Đám người sau lưng bọn họ: “Quàng quạc quàng quạc cạp cạp cạp.”

Ta: “Ta nói, hai người các ngươi ——”

Huynh đệ Long Hổ: “Bịch bịch bịch.”

Sau lưng cũng tiếp tục: “Quạc quạc, cạp cạp.”

Ta: “… Đủ rồi!”

Thân thể vốn đã không thoải mái, bên tai còn nghe cái đám này ầm ĩ đến nhức đầu. Mấy lần muốn can ngăn đều thất bại, ta không nhịn nổi nữa, gào lớn một tiếng với bọn họ.

Hiệu quả như dựng sào thấy bóng, không riêng gì anh em Long Hổ, mấy người khác cũng im bặt. Ai nấy đều căng thẳng nhìn ta, ánh mắt run rẩy như thể sắp bị ta làm thịt.

Ta im lặng một chút, lảo đảo đứng lên, hỏi: “Có nước không?”

Một người đàn ông trong đó vội vàng tiến lên, đưa một túi đựng nước cho ta: “Thiếu chủ, mời ngài.”

Ta định bụng chỉnh lại tư thế khom lưng uốn gối cho ổng, nhưng trong miệng toàn là vị chua, làm ta chẳng nói nổi tiếng nào. Ta xua tay mấy cái, đi ra ngoài cửa, rót nước vào súc miệng thật sạch, đợi vị chua tan hết lại uống thêm hai ngụm nước, lúc này mới quay đầu trở vào.

Hóa ra đêm qua chúng ta ngủ trong một cái miếu… Từ từ, miếu?

Ta ngẩng đầu, nhìn tượng Phật bên trong dáng vẻ từ bi đang rũ mắt nhìn xuống, tâm tình phức tạp. Nhớ không lầm, đêm qua Vương Bá Hổ làm trò giết hươu ngay trước mặt Phật nhỉ? Dù là người giang hồ ngông cuồng, không thèm kiêng kỵ, nhưng thế này thì cũng thật quá đáng.

Ta lặng lẽ lên án, nhưng cũng không nói ra thành lời. Tầm mắt chậm chạp rời khỏi tượng Phật, dời về phía nhóm người Thái Bình Môn. Không còn xung đột, đau đớn hay bụng dạ khó chịu nữa, ta rốt cuộc có thời gian ngẫm nghĩ xem sắp tới mình nên làm thế nào.

Tạ Ngọc Hành đi rồi.

Ta lại nhớ y. Là kẻ địch của y, là “thiếu chủ” của Thái Bình Môn, ta đã yêu một người tuyệt đối không nên yêu. Nhưng chẳng lẽ ta sai? Rõ ràng là Tạ Ngọc Hành cực kỳ tốt với ta, ở chung với y lâu như vậy, ai mà không động lòng?

Không chừng đây chính là mục đích của Tạ Ngọc Hành… Khoan đã, mục đích?

Trong tay ta vẫn đang cầm túi nước, không nhúc nhích, cứ đứng một chỗ mà xuất thần. Cẩn thận hồi tưởng lại những gì Tạ Ngọc Hành đã làm trong gần một tháng ở chung, giúp ta trị thương, nấu cơm cho ta, chiều chuộng theo mọi mong muốn của ta. Ngay cả khi người trong sư môn đến tìm y, ban đầu y cũng không định đưa ta về cùng bọn họ, mà là muốn ta rời đi, mai danh ẩn tích.

Giống như y thật sự yêu ta. Nếu trên ngực ta không có nhát kiếm kia, ta hẳn đã tin y rồi.

“Thiếu chủ.” Trong lúc ta đang suy nghĩ, cái người đưa ta túi nước đã nhẹ tay nhẹ chân đi tới. Thấy ánh mắt ta liếc sang, ông ta rõ ràng cứng người trong một thoáng, sau đó mới nói tiếp, “Vương Bá Long và Vương Bá Hổ là hai kẻ ngu ngốc vụng về, các huynh đệ khác vẫn một lòng nghe ngài phân phó.”

Nói xong, trong mắt ông ta còn lộ ra một tia hung ác, giống như chỉ cần ta mở miệng là ổng sẽ đi băm nhuyễn huynh đệ Long Hổ luôn.

Mí mắt ta giật giật, vừa bất đắc dĩ vừa phiền muộn: “Các ngươi hẳn là còn lương khô? Chuẩn bị ít thức ăn bình thường lót dạ là được. Con hươu hôm qua Vương Bá Hổ bắt được cũng có thể nướng lên, mọi người ăn sáng trước, sau đó ——”

Người đàn ông trước mắt cùng nhóm người Thái Bình Môn trong miếu đều đang tập trung nhìn ta. Ta trầm ngâm một chút, nói: “Cung Trụy Nhật có lẽ không nằm trong tay nhóm người hôm qua.”

Tạ Ngọc Hành từng nói cung đã bị thế lực thứ ba lấy đi mất rồi. Lời này tám phần cũng là gạt ta, nhưng hôm qua ta quả thật không thấy dấu vết gì của cánh cung.

“Bây giờ chúng ta đuổi theo, thứ nhất là chưa chắc có thể đuổi kịp, thứ hai là dù đuổi kịp cũng chưa chắc đánh thắng, thứ ba, dù đánh thắng cũng chưa chắc cạy được câu trả lời từ miệng bọn họ. Không bằng cứ theo lời các ngươi nói hôm qua, quay về môn phái trước. Đã qua lâu như vậy, kẻ lần trước bị bắt không chừng đã tiết lộ thông tin gì rồi.”

Lời này vừa nói xong, ta nhận được một đống câu “Thiếu chủ anh minh”. Lọt thỏm trong đó có một người do dự, lẩm bẩm “Hôm qua rõ ràng chúng ta đánh thắng đám người đó mà”, lập tức bị người bên cạnh thúc cho một cái, buộc phải ngậm miệng.

Ta phát hiện ra hành động nhỏ này, càng ý thức được địa vị của mình trong lòng mọi người. Đồng thời, cái công pháp kỳ lạ hôm qua sử dụng cũng nảy lên trong lòng. “Thông Thiên Quyết”, dựa theo tình huống đó, dường như chỉ cần ta vận công là có thể đồng thời gia tăng công phu cho những người tiếp xúc với ta?

Nếu thật vậy, khó trách bọn họ tôn sùng ta.

Im lặng suy nghĩ một lúc, ta nói: “Được rồi, còn không nhanh chóng chuẩn bị thức ăn đi?”

Môn nhân vội vàng vâng dạ. Ta đứng tại chỗ, chuẩn bị tâm lý hết nửa ngày vẫn không thể quay lại cái không gian ngập tràn mùi máu kia, đành đứng bên ngoài.

Cơm nước sau đó cũng chẳng có gì để khen, nói ngắn gọn, nó có “mùi vị tệ hại nhưng có thể giúp ta tồn tại”. Ta rầu rĩ, lần nữa nghĩ tới Tạ Ngọc Hành. Chớp mắt một cái, lại lắc đầu tự nhủ: Dù sao đi nữa, trước đây y muốn giết ngươi là thật, mà nay y tụ tập cùng một đám người muốn giết ngươi cũng là thật.

Nếu thật sự thích ta, muốn giúp ta thoát thân, sao y không đi cùng ta? Nhất định là y vẫn cảm thấy “ta” không quan trọng bằng sư huynh sư đệ đó rồi.

Suy nghĩ này làm lòng ta càng thêm nặng nề. Khổ nỗi, dù đã đến nước này rồi, ta vẫn không đành lòng thấy Tạ Ngọc Hành bị bắt, bị hành hạ tra tấn. Mấy lời ban nãy ta nói với nhóm người Thái Bình Môn vốn dông dài đến cứng nhắc, kỳ thực đều là vì “ta muốn tránh xa Tạ Ngọc Hành” thôi, tốt nhất là không gặp lại y nữa.

À —— cũng có một chuyện đáng nói. Ước chừng cảm thấy huynh đệ Long Hổ chọc giận ta, những người khác cũng tự động xa lánh bọn họ. Cho đến khi ai cũng no bụng rồi, hai người vẫn còn quỳ yên một chỗ.

Ta hơi khó xử, không rõ trong Thái Bình Môn mọi người cư xử với nhau như thế nào, thấy bọn họ một bộ run rẩy như thế, trong lòng ta cũng không hề thoải mái. Chờ đến khi mọi người thu thập hành trang xong, chuẩn bị xuất phát, ta suy nghĩ một chút, vẫn quyết định bước qua nói: “Về sau đừng có lại mang mấy thứ này cho ta.”

Hai anh em Long Hổ nghe xong như được đại xá, lần nữa dập đầu ầm ầm. Động tĩnh này lại làm ta rén ngang, chờ bọn họ ngẩng đầu lên, quả nhiên đã máu me đầy trán.

Ta nhìn thấy lại bắt đầu đau đầu. Chẳng lẽ trước khi mất trí nhớ ta đối xử với thuộc hạ rất khắc khe, trừng phạt nặng nề, thế nên bọn họ hở chút là kinh sợ đến thế sao? Không nhớ ra, cũng không thích ứng được, trước khi nổi hết da gà, ta đã nhanh chóng di chuyển đến đám người ngựa đang sẵn sàng xuất phát.

Mí mắt ta lại nảy lên, người ban nãy đưa túi nước bước tới gần, tay dắt theo một con ngựa đen trông rất uy phong, cười lấy lòng: “Thiếu chủ, đã chuẩn bị sẵn cho ngài đây!”

Ta đã biết tên của ông ta, Tôn Nhị Hỉ, là một người đàn ông khóe mắt toàn là nếp nhăn, lớn hơn ta ít nhất cũng phải chục tuổi nhưng lúc nào cũng nhìn ta bằng vẻ mặt nịnh nọt. Ta hít một hơi, vừa do dự nhận lấy dây cương vừa nói: “Ngươi cũng vậy, đừng có trưng ra bộ dạng này nữa.”

Tôn Nhị Hỉ sửng sốt, ngay sau đó mặt mày trắng bệch, môi cũng tím tái. Ta ban đầu còn chưa để ý, chỉ tập trung vào con ngựa, đến khi quay đầu lại đã thấy Tôn Nhị Hỉ run lẩy bẩy, cứ như bệnh nặng sắp chết tới nơi.

Ta: “…”

Này chẳng lẽ là vì lời ta vừa mới nói sao? Còn đang chẳng hiểu gì, ông ta đã giật thót một cái, đột ngột quỳ sụp xuống dưới chân ta: “Thiếu chủ tha tội, thuộc hạ quá ngu dốt, không hiểu được tâm tư của ngài. Thỉnh ngài lên ngựa.”

Ơ?

Ơ? Ơ? Ơ?

Không phải Tôn Nhị Hỉ đang muốn ta dẫm lên lưng ổng để lên ngựa đó chứ?

Tuy không muốn nghiêng về đáp án này, nhưng nhìn ông ta quỳ đến vững vàng như vậy, khả năng cao là thế rồi. Ta lại nổi một đống da gà, cả người run run, quên luôn chuyện mình còn chưa từng tập cưỡi ngựa, mơ mơ màng màng leo lên ngựa, hoang mang nắm dây cương, hàm hồ: “Giá!”

Hắc mã không hổ với vẻ ngoài vạm vỡ của mình, cũng rất thông minh linh trí. Không cần ta dụng tâm, nó đã bắt đầu phi về phía trước. Cảm nhận được gió thổi vào mặt, ta rốt cuộc cũng cảm thấy có chút thoải mái. Tiếc thay, rất nhanh ta đã ý thức được rất chuyện.

“… Vương Bá Hổ.”

Vương Bá Hổ vẻ mặt như được ta quan tâm mà hồi hộp, cưỡi ngựa đến bên cạnh ta: “Thiếu chủ.”

Ta: “Dẫn đường.”

Gã lập tức lên tinh thần: “Tuân lệnh!”

Chỉ qua mấy câu, cả người lại tràn đầy sức sống, còn bắt đầu “tạ tội” với ta, nói mình không nên chăm chăm để ý số lượng “huyết thực” mà không quan tâm đến chất lượng, về sau nhất định sẽ không lặp lại sai lầm này.

Ta nghe gã nói lại bắt đầu buồn nôn, gian nan cười một cái, nói: “Tóm lại, đừng mang thứ đó đến cho ta nữa.”

Vương Bá Hổ lại vâng dạ một cách khí thế. Ta nhìn gã, trong lòng hoài nghi liệu gã có thật sự hiểu ý ta không. Vấn đề này, năm cánh giờ sau đã có đáp án.

Đến khi màn đêm buông xuống, bọn ta lại cắm trại ngoài trời, Vương Bá Hổ trước sau không đổi bưng một bình máu tới. Ta trước hết là giật mình, sau đó tức giận. Ta định mở miệng trách cứ gã thì liếc nhìn xung quanh một cái, chợt phát giác, tất cả mọi người trừ ta ra đều rất quen thuộc với chuyện này. Hơn nữa, tối hôm qua bọn họ cũng mỗi người một chén máu tươi.

Phán đoán dựa trên tình huống này, “huyết thực” có lẽ là một kiểu bản sắc riêng của Thái Bình Môn. Vương Bá Hổ không phải là vi phạm mệnh lệnh, mà là thật sự trung thành và tận tâm với ta. Nếu ta không uống, gã nhất định sẽ kinh sợ, lại lặp lại chuyện như sáng nay.

Trầm mặc một lúc, ta vẫn tiếp nhận cái bình. Đã thành thông lệ hẳn là có lý do của nó. Yêu cầu luyện công chăng? Hay đơn thuần là “uống gì bổ nấy”? Không biết nữa, nhưng nếm thử một phen, không chừng có thể giúp ta tìm về chút ký ức.

Nghĩ vậy, ta lần thứ ba nâng bình lên miệng, sau đó lần thứ ba: “Ọe —— ưm!”

Không được nôn. Trước khi cảm giác ghê tởm ập lên, ta đã kịp thời phanh lại, nín thở, nhất thời không ngước lên.

Đầu tiên — ta tự nhủ — không uống thì chuyện này không bỏ qua được, dù có giả vờ thì cũng giả cho ra dáng.

Tiếp theo — ta thầm nghĩ — uống thì không thể rồi, mùi vị gớm chết đi được, chẳng bằng một phần của tiết vịt được sơ chế đúng cách. Chỉ có mấy người Thái Bình Môn chưa từng ăn ngon kia mới có thể nuốt trôi, còn ta thì tuyệt đối không thể.

Như vậy, giải pháp đã quá rõ ràng.

Ta động yết hầu, làm bộ làm tịch vờ như nuốt xuống, đến khi ngẩng lên, Vương Bá Hổ vẫn đang căng thẳng nhìn ta. Ta đã lường trước chuyện này, vờ vịt nói huyết thực lần này chất lượng không tồi, có thể uống được, lại nói mình sắp một mình luyện công, bảo gã tránh xa ra một chút.

Vương Bá Hổ cung kính tuân lệnh rời đi. Ta ngồi xếp bằng tại chỗ nhìn gã từng bước đi xa, chờ đến khi bóng người biến mất hoàn toàn rồi bèn nhặt lên một nhánh cây, bắt đầu đào hố.

Đúng vậy, đêm nay chúng ta ngủ ngoài trời. Mấy người này dường như đã quen thuộc với cảnh màn trời chiếu đất, chỉ có ta là được đãi ngộ theo tiêu chuẩn “thiếu chủ”, dưới lưng có lót thảm mềm. Chỗ ta đào hố cách thảm ngủ một đoạn, đến khi một cái hang nho nhỏ xuất hiện, ta dứt khoát đổ hết huyết vào đó.

Phi tang chứng cứ.

Giải quyết xong, ta bình tâm lại. Tính ra trước mắt cũng không có việc gì để làm, ta bèn thật sự ngồi xếp bằng điều tức. Nhắm mắt một hồi, hình như ta ngủ thật, đến khi mở mắt ra, mọi người cũng đã yên giấc.

Chỉ còn hai người phụ trách gác đêm đang trò chuyện, thanh âm cực nhẹ, ở khoảng cách này người bình thường chẳng thể nào nghe được. Nhưng như đã nói, nội lực rất hữu dụng. Hơn nữa ban đêm rất yên tĩnh, thanh âm của bọn họ dường như trực tiếp chui vào tai ta. Một người nói: “… Làm sao, chẳng lẽ ta nói sai? Tìm được thiếu chủ rồi, nhưng ngài cái gì cũng không nhớ!”

Ồ, đang nói về ta à?

Ta càng hứng thú, đồng thời cũng lưu ý đến trạng thái của mình, bèn nhắm mắt lại lần nữa, làm bộ còn đang đả tọa, tránh cho bọn họ nghi ngờ. Hai tai lại dựng thẳng lên, lắng nghe từng câu từng chữ của hai người gác đêm.

Người còn lại mở miệng: “Dù thiếu chủ mất trí nhớ nhưng công phu vẫn còn, tính tình cũng dễ chịu hơn trước nhiều, này không phải tốt sao?”

Người trước: “Tốt? Nếu biết trước thế này ta đã ở lại môn.”

Người sau: “Ở lại? Ờ, bây giờ người lập tức về phe trưởng lão đi, xem ông ta có nhận ngươi không!”

Trưởng lão? Phát hiện mới!

Đến tận lúc này, hiểu biết của ta về Thái Bình Môn quá nửa là đến từ lời nói của Tạ Ngọc Hành. Phần còn lại chỉ có Chưởng môn Thẩm Thông trong miệng bọn Vương Bá Hổ, cũng chính là cha nuôi của ta.

Hai chữ “trưởng lão” này là lần đầu nghe được, phán đoán dựa trên cách nói của bọn họ, có lẽ người này thân phận không thấp. Bọn họ còn nhắc tới “ở lại môn”, nói cách khác, “trưởng lão” chính là người đưa ra quyết định thông báo cho Chưởng môn sau khi cung Trụy Nhật bị Tạ Ngọc Hành lấy đi?

Dường như người này không hòa hợp với ta, vậy nên mới có chuyện bọn thuộc hạ muốn chọn một trong hai. Ngẫm lại cũng không có gì kỳ quái, một bên là đứa con nuôi được Chưởng môn xem trong nhất, một bên là người có địa vị cao trong môn phái, khả năng cao giữa bọn ta có xung đột về lợi ích, đám thuộc hạ đã bắt đầu chọn phe để theo rồi.

Trong đầu ta hiện lên một kịch bản “Biên niên sử Thái Bình Môn nội chiến” với thời lượng mười canh giờ, nhưng ta tạm thời đè nó xuống, tiếp tục lắng nghe hai người kia nói chuyện. Tiếc thay, sau đó bọn họ chẳng nói gì quan trọng cả, chỉ lặp đi lặp lại chuyện một người cảm thấy ta không đáng tin cậy, không thể tiếp tục dẫn dắt bọn họ choảng nhau với trưởng lão; người còn lại thì cho rằng ta rất có tiềm năng, biết đâu một ngày nào đó sẽ khôi phục lại như xưa. Sau đó bọn họ lại mắng Tạ Ngọc Hành, nói đều do y. Nếu không phải tại y, ta đã không biến thành bộ dạng thế này.

Ta thầm nghĩ: Ôi, không biết y có hắt hơi không? Nếu có, liệu y có nghĩ oan thành ta đang nói xấu y không?

Dừng một lúc, suy nghĩ lại chuyển thành: Có lẽ y không nghĩ ta nói xấu y đâu, chỉ cho rằng ta nhớ y thôi.

Ta thật sự rất nhớ y.

……

……

Còn tưởng chuyện “huyết thực” đã giải quyết xong rồi, thế mà đến tối hôm sau, Vương Bá Hổ lại dâng lên một cái bình khác cho ta.

Ta thật sự cạn lời. Nhìn bộ dạng lòng son dạ sắt của gã, ta hít sâu một hơi: “Cũng không nhất thiết phải uống mỗi ngày, đúng không?”

Vương Bá Hổ ngay thẳng thành thật, nói mỗi ngày đều nên uống, ta trước kia chính là như vậy. Chính nhờ tẩm bổ đều đặn mà ta có thể nắm giữ Thông Thiên Quyết ở độ tuổi trẻ còn rất trẻ, mỗi lần có thể dẫn động khí huyết của hơn chục người.

Hóa ra thật sự là bổ sung dinh dưỡng à. Ta day day đầu mày, nói: “Vậy ngươi cũng đừng đưa thẳng thứ này cho ta chứ, không thể xử lý trước một chút sao?”

Ặc, xét đến chất lượng thức ăn hằng ngày của bọn họ, yêu cầu như vậy có quá đáng lắm không nhỉ?

Ta thoáng do dự, rồi lại cảm thấy chuyện này cũng không có gì quá đáng. “Như vầy đi,” Sau một lúc chần chừ, ta lựa chọn thỏa hiệp, “Ngày mai, khi chuẩn bị huyết thực, ngươi gọi ta đi cùng, ta dạy ngươi cách xử lý.”

Kẻ ngốc đến mấy, thậm chí không biết nấu nướng gì, học một lần cũng sẽ biết cách làm đậu hũ huyết thôi. Ta nghiêm túc lên kế hoạch.

Vương Bá Hổ nghe xong, không biết suy nghĩ đã chạy đến tận đâu rồi, trên mặt đầy vẻ phấn chấn: “Tuân lệnh, thiếu chủ!”

Mí mắt ta giần giật, quay đầu lại, thấy Tôn Nhị Hỉ đang nhìn ta bằng vẻ mặt ai oán, thế là mí mắt ta giật còn kinh hơn. Sau này ngẫm lại, đây hẳn là dấu hiệu báo trước rằng mọi chuyện sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát của ta, đáng tiếc hiện tại ta chẳng biết gì.

Đến chiều hôm sau, Vương Bá Hổ nghiêm túc xin chỉ thị của ta, hỏi bây giờ có thể xuất phát chưa? Ta gật đầu, thoải mái đồng ý. Gã liền trưng ra một vẻ đắc thắng đi lên phía trước, ngẩng đầu ưỡn ngực lướt qua từng môn nhân. Ngay cả ông anh Vương Bá Long của gã cũng thoáng lộ ra ánh mắt vô cùng hâm mộ.

“Thuộc hạ đã tra xét qua.” Rời khỏi nơi mọi người dựng trại, Vương Bá Hổ thấp giọng hội báo với ta, “Ở gần đây có một cái thôn.”

Ta sửng sốt: “Có thôn? Thế sao chúng ta không vào?” Mà lại chui vào rừng hoang núi vắng ngủ trong cảnh màn trời chiếu đất?

Vương Bá Hổ cũng sửng sốt: “Như thế… không phải gây chú ý quá à?”

Bọn ta hai mặt nhìn nhau, Vương Bá Hổ thuần thục tiến ba bước, toát mồ hôi lạnh, mặt trắng bệch môi tím tái. Thừa lúc gã còn chưa run lẩy bẩy, ta vội nói: “Hiện tại ngủ ở đâu cũng được, ha ha, ta thuận miệng nói thế thôi.”

Vương Bá Hổ khóe miệng méo xệch, giống như đang gượng cười, lại thật sự không cười nổi, biểu cảm vô cùng kỳ quái. Ta càng nhìn càng không thoải mái, vội vàng dời mắt. Vương Bá Hổ lại là người có lòng mở miệng. Rõ ràng là không quen làm việc này, nhưng gã vẫn nói, chờ đến khi sự nghiệp của Thái Bình Môn đại thành, đừng nói một cái thôn, dù là một thành, một quận, đều tùy ý ta vào.

Ta trong lòng lặng lẽ đi đến kết luận: Hiểu rồi, Thái Bình Môn hiện tại chưa có tiếng tăm gì.

“Vậy nhận lời chúc của ngươi trước.” Qua loa đáp lời Vương Bá Hổ xong, ta lại bắt đầu cân nhắc tiếp theo thu thập huyết thực như thế nào.

Vương Bá Hổ bình thường dùng một cái bình, không quá lớn cũng không quá nhỏ, một con vịt chắc chắn không đủ, hai con lại quá phiền phức. Nói vậy, chẳng lẽ hắn lấy máu dê? Cũng được đó, hình như có một món súp rất ngon nấu với tiết dê, nước hầm dê và bột khoai lang đỏ.

Trong đầu ta lập tức hiện lên hương vị thơm ngon của món ăn, ta nhịn không được nuốt nước miếng một cái. Vương Bá Hổ nghe thấy, rõ ràng càng thêm căng thẳng, đồng thời càng tự hào hơn về nhiệm vụ của mình. Mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương, không qua bao lâu gã chỉ ta xem: “Thiếu chủ, bắt con dê non kia làm huyết thực hôm nay được không?”

Dê? Ha, xem ra ta đoán đúng rồi.

Ta dạt dào đắc ý nhìn theo hướng gã chỉ, thầm tính toán chút nữa tiện đường mua bột khoai, rốt cuộc nhìn tới nhìn lui vẫn chưa thấy con dê mà Vương Bá Hổ nói ở đâu. Theo hướng gã chỉ, chỉ có hai mẹ con đang đi vào trong thôn. Người mẹ chừng ba mươi, đứa nhỏ trên dưới mười tuổi, ước chừng là gia thế khá giả, gương mặt phúng phính, trên tay còn có một cái lắc bạc.

Tạ Ngọc Hành… Ôi, bệnh tình của ta càng nghiêm trọng thêm rồi sao? Cảnh tượng chẳng liên quan gì cũng làm ta nhớ đến tên y.

Ta lắc đầu, hơi buồn bực: “Ngươi nói ở đâu, nhìn hướng nào?”

Rành rành là ý trên mặt chữ, nhưng Vương Bá Hổ giống như vừa bị ta đập cho một trận. Sau ba lần đáp lời, thân thể gã bắt đầu run lên, thỉnh tội với ta, nói mình nhất định sẽ nhìn kỹ lại.

Kết quả thế nào? Trong một tuần trà tiếp theo, gã lại cố gắng chỉ cho ta vài “con dê” khác. Đầu tiên là một thanh niên khỏe mạnh đang vác nông cụ trên đồng ruộng, sau đó là một cô gái trẻ trung với vẻ ngoài xinh xắn, còn có một đứa bé không biết là con nhà ai chạy ra ngoài chơi.

Chỉ một người, ta im lặng một chút, lắc đầu. Chỉ người khác, ta lại im lặng một chút, lắc đầu. Cứ lặp đi lặp lại như thế, Vương Bá Hổ có vẻ sắp tuyệt vọng, mà trong lòng ta cũng suy sụp luôn rồi.

Ngươi nói lại xem, tối hôm qua thứ ta “uống” rốt cuộc là cái gì? Đêm nay ngươi lại tính cho ta uống cái gì?

Dạ dày lần nữa quặn lên, cũng may là trong lúc bọn ta loay hoay, trời tối dần. Vương Bá Hổ hẳn là không phát hiện ra sắc mặt ta khó coi, càng không biết, ta đã bắt đầu nghĩ đến chuyện nhân lúc không có ai khác ở đây mà bỏ trốn.

————————

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Thẩm: “Súp tiết dê, ta tới đây! (háo hức – trầm mặc – hoảng loạn) Á Á Á có biến thái! Tạ Ngọc Hành mau đến cứu ta!”

Tiểu Tạ: “…”