Lương Cung Hành - Giang Sắc Mộ

Chương 20: Người của Thái Bình Môn




Tuy đang chập mạch, nhưng Tạ Ngọc Hành nói gì ta vẫn nghe được.

Ta ở trong trạng thái tinh thần lâng lâng nghe y dặn dò: “Ngươi tốt nhất là ở lại đây đến khi trời tối, sau đó lặng lẽ rời đi.”

Theo suy nghĩ của đám người Thái Bình Môn, hẳn là không thể tưởng tượng được chuyện ta không chạy trốn mà vòng vèo trở lại đây, sau đó mới quay về thành Tử Vân. Đến đó rồi thì làm theo lời y nói trước đó, ở trong thành trốn tránh ít lâu, chờ đến khi sóng gió qua đi thì tìm cây liễu ở gần cổng thành nhất.

Ta áp xuống sự bối rối của mình, hỏi: “Sao, sao lại là cây liễu?”

Mở miệng xong mới phát hiện giọng nói mình không bình thường, đã run run còn lắp bắp.

Thế nhưng Tạ Ngọc Hành làm như không phát giác, giải thích: “Bởi vì trước khi chúng ta rời đi, ta nhìn sơ qua, nhận thấy trong thành cây liễu là ít nhất, tương đối dễ nhận biết.”

“À…” Ta gật đầu như đã hiểu.

Tạ Ngọc Hành lại nói, ta có thể chôn một viên đá dưới gốc cây, trên viên đá khắc ký hiệu chỉ phương hướng ta đi. Như vậy, sau khi y về nói chuyện với sư môn xong sẽ biết phải đi đâu tìm ta.

“Ký hiệu.” Y kéo tay ta, ngón tay đặt trong lòng bàn tay. Ta lúc này mới phát giác tay ta cũng dơ hầy, nhưng y không hề bận tâm, “Hướng bắc là thế này…”

Hai đường song song, lại có một đường xiên nối chúng lại với nhau.

“Nam” là đường lượn sóng, “đông” và “tây” cũng có ký hiệu riêng. Ngoài ra còn có tổ hợp “đông nam”, “tây bắc”, là vẽ các ký hiệu kia cùng nhau.

Vẽ xong một lần, Tạ Ngọc Hành mỉm cười hỏi ta: “Nhớ chưa?”

“Nhớ rồi!” Ta hớn hở đáp, còn tò mò hỏi y, “Đây là ám hiệu trên giang hồ sao? Ừm, lỡ nó bị người khác đào ra thì sao?”

“Ngươi chôn sâu một chút.” Tạ Ngọc Hành lại cười, “Nhưng người khác có nhìn thấy, khả năng cao cũng không hiểu được đâu.”

Ta hiểu rồi, hóa ra là ký hiệu riêng của sư môn Tạ Ngọc Hành —— nhưng suy nghĩ này lại bị y đánh vỡ. Y nói, đây là ký hiệu ta dạy y khi bọn ta chạy trốn cùng nhau. Hóa ra trước kia bọn ta cũng từng chia thành hai đường để đánh lừa kẻ địch, chỉ là khi đó đối phương không khó nhằn như người của Thái Bình Môn.

“Chẳng trách ta nhớ nhanh như vậy.” Ta lẩm bẩm, trong đầu lần nữa nghĩ về những ký hiệu kia. Tuy đơn giản, nhưng trong đây dường như ẩn chứa ý nghĩa gì đó, tiếc rằng nhất thời không nhớ ra.

“Tóm lại, cứ đến một tòa thành lại làm như vậy một lần. Đi trên đường đụng phải ngã rẽ cũng có thể làm như vậy.”

“Từ từ.” Ta vội nói, “Nếu ta không phân biệt được đông tây nam bắc thì sao?”

“…” Vẻ mặt Tạ Ngọc Hành có chút bất đắc dĩ, “Còn hai ký hiệu nữa, cũng là ngươi dạy cho ta, đây là ‘trái’ và ‘phải’.”

Ta lại nghiêm túc học hỏi, cũng nhớ rất nhanh. Sau đó, ta muốn mở miệng nói một chuyện, lại bị Tạ Ngọc Hành ngăn lại. Y nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, nói: “Chờ ta quay lại tìm ngươi, đến lúc đó ngươi nói cho ta nghe, được không?”

Có đôi khi, ta cảm thấy y không phải hỏi ý kiến ta, mà là đang dỗ dành ta.

Nhưng cũng phải thừa nhận ta rất thích thế này. Mặt hơi nóng lên, ta nhỏ giọng “Ừm” một tiếng. Cảm giác được tay y buông lỏng, ta đột nhiên níu chặt lại, kêu, “Tạ Ngọc Hành ——”

Y nhìn ta.

“Chúng ta đã giao hẹn.” Ta nói, “Ngươi phải trở về.”

Tạ Ngọc Hành cười một cái, nói: “Đương nhiên. Chờ ta xong việc, chắc chắn sẽ đến tìm ngươi.”

Sao lại còn điều kiện nữa? Ta có chút bất mãn, nhưng cũng biết mình như vậy là làm mình làm mẩy. Tạ Ngọc Hành chỉ là muốn đi thuyết phục huynh đệ tỷ muội thôi, nào phải vào đầm rồng hang hổ gì.

“Ừa.” Ta nói, “Đến đó gặp lại!”

Tạ Ngọc Hành: “Được.”

Y không chút lưu luyến, cho ta một chữ xong đã xoay người rời đi, không bao lâu đã biến mất trong rừng.

Ta nhìn theo hướng y biến mất, thoáng thất thần. Kỳ thật ra còn muốn nói, “Đến chừng đó võ công của ta chắc chắn tốt hơn hiện tại, nói không chừng còn có thể cùng ngươi đánh nhau”, “Mấy ngày ta nay đã nghĩ ra rất nhiều món ăn, ngươi cứ chờ đó”, “Nói không chừng lúc đó ta cũng nhớ ra nhà mình ở đâu, phải dẫn ngươi về gặp người nhà”.

“Thôi.” Ta lẩm bẩm, “Chờ ngươi về rồi nói.”

Xen lẫn với những lời này vẫn là tiếng gió lao xao thổi qua cành lá.

……

……

Ta cũng không ở không.

Dù sao cũng phải chờ đến tối, ta tìm gì đó để làm. Xét đến chuyện Tạ Ngọc Hành nói y sẽ dẫn dụ đám ác nhân Thái Bình Môn rời đi, hơn nữa ta ở đây lâu rồi cũng không thấy bóng dáng kẻ địch, hẳn là nơi này vẫn an toàn. Ta bèn ngồi xuống tại chỗ, bắt đầu hít thở theo phương pháp Tạ Ngọc Hành từng dạy. Nội lực chậm rãi chảy xuôi trong kinh lạc, qua mấy vòng, đau đớn trên cánh tay và những chỗ bầm dập do ngã ngựa đã giảm đi rất nhiều. Đây là chuyện tốt.

Cảm thụ được biến chuyển rõ rệt, ta vừa tập trung điều tức, vừa: “… Hí hí hí.”

Nhịn không được cười thành tiếng.

Còn tưởng là mình yêu thầm trong vô vọng, ai ngờ lại là khổ tận cam lai[1]. Dù biết rõ hiện tại tình hình không tốt, nhưng bất luận là Thái Bình Môn liên tục đuổi giết, hay sư môn “không thân thiện” của Tạ Ngọc Hành chắn ngang, ta vẫn không thể kìm được niềm vui sướng này.

“Hí hí… Ui da!”

Cười quá mức làm ta sái quai hàm, vội giơ tay xoa xoa, đồng thời híp mắt, mặc sức mơ tưởng về một tương lai tươi đẹp. Tuy sư môn của Tạ Ngọc Hành khá là bảo thủ nghiêm khắc, nhưng ta có cảm giác cha mẹ ta đều là những người khoan dung hòa ái. Có lẽ họ sẽ kinh ngạc khi thấy ta thích con trai, nhưng chờ đến khi biết được Tạ Ngọc Hành tốt thế nào, nhất định sẽ chấp nhận y, cũng sẽ xem y là người nhà.

Hơn nữa – ta thầm nghĩ – Trước kia Tạ Ngọc Hành nói y không thể theo ta về nhà là vì sư môn. Nếu người trong sư môn y trước sau không thể chấp nhận chuyện này… Thôi, bỏ đi. Tuy ta muốn Tạ Ngọc Hành tự mình ‘gả’ cho ta luôn, nhưng nếu như vậy thật, y nhất định sẽ rất đau lòng.

Ta làm sao có thể để y đau lòng? Lỡ xảy ra chuyện đó thật, dù y có ngăn cản, ta cũng phải đến đứng bên cạnh y, cùng y đồng tâm hiệp lực.

Lên kế hoạch chu đáo nửa ngày, cảm giác khó chịu trên người ta giảm đi rất nhiều. Vẫn chưa khôi phục hoàn, nhưng ít nhất chạy nhảy bình thường không thành vấn đề. Ta chống tay xuống đất —— đương nhiên là không dùng cái tay được Tạ Ngọc Hành nắm lấy —— khéo léo ấn nhẹ một cái, cả người vọt lên cao.

“Dù nơi này an toàn, nhưng càng kéo dài khoảng cách thì càng yên tâm. Vậy tiếp theo,” Ta nhìn quanh, lẩm bẩm, “Nên đi đâu đây?”

Vừa dứt lời, trong rừng lại là một tràn lao xao. Ta nhíu mày, trong lòng tràn đầy linh cảm xấu.

Giống như là để khẳng định phỏng đoán của ta, giữa tiếng lao xao còn có tiếng người oán giận: “Nói là tách ra tìm người, này thì hay rồi, cả người một nhà cũng tìm không ra!”

Tâm tình ta nặng nề, ý thức được Tạ Ngọc Hành có lẽ đã đưa được một ít người của Thái Bình Môn đi. Nhưng theo lời tên này nói, bọn chúng từ đầu là chia nhau hành động, vậy nên vẫn còn sót lại vài kẻ chưa phát hiện được tung tích y, lúc này vẫn còn ở trong rừng. Hoặc là chúng đánh bậy đánh bạ, tìm thấy dấu vết hai ta lưu lại, nói chung là chúng tìm được hướng đi của ta rồi!

Đại sự không thành.

Ta xoay người bỏ chạy!

Tuy không linh hoạt như trước, nhưng nếu chỉ băng rừng thì không đáng ngại. Tiếc rằng vẫn lộ ra dấu vết, âm thanh từ phía sau liên tục truyền đến, ban đầu là “Chờ chút, nơi này dường như có người”, ngay sau đó là “Hắn chạy vào trong, mau đuổi theo!”

Ta cắn răng, nghe thấy động tĩnh phía sau càng lúc càng rõ ràng, trong lòng biết hôm nay sợ là không thoải mái được rồi. Chuyện tốt duy nhất là địa thế rừng núi phức tạp, kẻ thiện dùng ám khí nhất của Thái Bình Môn đã bị giải quyết, lúc này ta bỏ chạy cũng không cần canh chừng sau lưng. Nhưng nếu không thể cắt đuôi bọn họ, sớm muộn gì cũng bị tìm ra.

“Dừng lại, dừng lại!” Người phía sau còn kêu gào, hai chữ “Thiếu chủ” cũng liên tục phát ra.

À —— ta nhớ rồi, lúc trước có kẻ nói Tạ Ngọc Hành bắt cóc thiếu chủ Thái Bình Môn. Ban nãy lẽ ra phải hỏi thăm một chút, nhưng ta bị hai liên kích “Ta phải đi” và “Ta thích ngươi” oanh tạc đến tối tăm mặt mũi, còn nhớ được gì nữa?… Xem ra vị “thiếu chủ” kia đã được giải cứu rồi, lúc này cũng đang truy kích ta.

Làm sao bây giờ? Xem chừng là không cắt đuôi được!

Ta chạy như điên, nhanh chóng động não. Từ âm thanh phán đoán, sau lưng ta có chừng bốn, năm tên. Số lượng này, đừng nói là ta, cả Tạ Ngọc Hành cũng phải chạy. Nhưng nếu không cần “làm cho bọn họ ở lại trong rừng”, mà chỉ cần “làm cho bọn họ dừng lại” thì sao?

Có rồi, độc tiễn!

Ta vốn bắt được hai cái ám tiễn của bọn chúng, chỉ mới dùng một cái, một cái khác ta còn giữ trong người, trước mắt chính là cơ hội dùng đến nó.

Lấy thứ đó ra, cổ họng ta nghẹn lại, lần nữa tụ nội lực vào bàn tay. Lúc này, nội lực thành công phóng thích, bẻ mũi tên thành năm đoạn. Mỗi đoạn chỉ cỡ móng ta, có bôi độc dược, ta kẹp chúng giữ những ngón tay, hít một hơi thật sâu, đột nhiên dừng bước xoay thân lại!

Hoặc thành công, hoặc thành ma!

Tin vào chính mình. Ngươi võ công cao, nội lực mạnh, kỹ năng dùng ám khí càng là xuất quỷ nhập thần…

Ta tự nhủ như vậy, cũng hít sâu, nín thở, tập trung nhìn từng người trước mặt.

Bọn họ quả nhiên đã đến rất gần, ước chừng cách có năm, sáu thước. Cũng may nơi này gập ghềnh, bằng không ta bị bắt từ lâu rồi, làm gì còn sức phản kháng. Nhưng mà, đây cũng là tuyệt chiêu cuối cùng của ta rồi. Hoặc là bị bắt lại chịu khổ hình, hoặc là chạy thoát, cùng Tạ Ngọc Hành tiêu dao tự tại.

Hai tay ta chậm rãi chuyển từ sau lưng ra phía trước, vận sức chờ phát động.

Không riêng gì ta, mấy tên Thái Bình Môn kia cũng bước chậm lại, từ từ đến gần ta.

Tay ta hướng lên ngực, chỉ cần bọn chúng tiến đến gần hơn một chút, gần hơn chút nữa ——

Chính là lúc này!

Cổ tay ta rung lên, lưỡi nhọn lóe sáng, đánh về phía đám người Thái Bình Môn.

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh! Ám khí phóng ra, nháy mắt, cả đám người đối diện đều đồng loạt quỳ rạp xuống, tay để trước ngực, đầu cúi thấp, đồng thời hô: “Thiếu chủ!”

Ám khí bay qua trên đầu chúng, lặng lẽ biến mất trong rừng.

Ta: “…”

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi biết rằng mọi người sẽ có một số câu hỏi sau khi đọc chương này, cũng sẽ đặt ra nhiều nghi vấn ở chương tiếp theo. Tuy nhiên tôi không tiết lộ gì đâu, chỉ có thể nói rằng giữa Tiểu Thẩm và Tiểu Tạ có khúc mắc, nhưng bọn họ rồi sẽ cứu rỗi lẫn nhau.

Sẵn tiện giải thích, ở Chương 18, Tiểu Tạ đã đảm bảo bọn họ đã khuất khỏi tầm mắt của mấy kẻ truy đuổi rồi mới nhảy xuống ngựa nhé.
[1] Chỗ này raw là 柳暗花明 – Liễu ám hoa minh, lấy ý trong hai câu thơ “Sơn trùng thủy phúc nghi vô lộ/ Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” trong bài Du Sơn Tây Thôn của Lục Du. Ý tứ câu này là thấy tình huống trước mắt vô vọng rồi thì đột nhiên có chuyển biến và xuất hiện hy vọng.