Lương Cung Hành - Giang Sắc Mộ

Chương 2: Chuyện cũ




Tạ Ngọc Hành nói, kỳ thật y cũng không biết nhiều về ta. Tuy chúng ta cùng bị thương, cùng nhau chạy trốn, nhưng tính thời gian quen biết thì ước chừng không tới hai mươi ngày.

Ta giật mình buột miệng thốt ra: “Cái gì? Ta còn tưởng chúng ta rất thân thiết.”

Tạ Ngọc Hành bị cắt ngang cũng không phật lòng, chỉ lắc đầu: “Không đâu.”

Dứt lời, không để ta kịp phản ứng, y tiếp tục: “Chúng ta gặp được nhau, chính là nhờ đám người đuổi giết chúng ta.”

“Ta nói từ đầu đi. Mấy năm nay vị trí Minh chủ võ lâm bỏ trống, ban đầu vẫn ổn, nhưng dần dần có người không an phận. Tháng ba năm ngoái, hơn sáu mươi mạng người của Hoắc Gia Kiếm Trang một đêm chết thảm, ngay cả đứa trẻ chỉ mới biết đi cũng bị hạ độc thủ. Tháng năm năm ngoái, giếng nước của phái Thanh Phong Đao bị hạ độc, may mà chỉ chết mấy thớt ngựa, nhưng người làm việc này hẳn là không chỉ nhắm vào ngựa.”

“Chưa hết, tháng chín năm ngoái… Tháng hai năm nay…”

“Ban đầu mọi người cũng không liên kết những sự kiện này với nhau, chỉ có nhà ngoại của Hoắc phu nhân là Vô Trần Sơn Trang, cùng với phái Thanh Phong Đao và vài thế lực khác tự mình điều tra. Không tra ra thì thôi, tra được rồi thì tất nhiên phải báo thù rửa hận. Bọn họ thật sự tìm được hung thủ, nhưng khi đuổi đánh chúng thì bọn họ nhận ra mình tốn công vô ích.”

Tạ Ngọc Hành tạm dừng một chút.

“Cũng không hẳn như vậy.” Y sửa lời, “Có người chạy thoát, cũng có kẻ phải chết. Nhưng khi Vô Trần Sơn Trang mang xác chết đến trước mộ Hoắc trang chủ và Hoắc phu nhân tế bái, định nghiền xương gã thành tro để vợ chồng trang chủ có thể an lòng nhắm mắt, lại phát hiện gã chết vì ám khí tẩm độc, là cùng loại độc mà phái Thanh Phong Đao suýt trúng chiêu.”

“Xâu chuỗi những việc này lại với nhau, có mấy môn phái lâu đời đứng ra đề nghị mọi người đồng tâm hiệp lực cùng lôi kẻ sau màn ra. Ta ấy à, chỉ là một lãng khách giang hồ, nhưng cũng đến tham dự đại hội kia —— Ừm, ngươi thì không.”

Có lẽ là nhìn thấy ánh mắt ngóng trông của ta, Tạ Ngọc Hành bổ sung thêm mấy chữ cuối.

Ta thất vọng, nhưng cũng không để bụng, chỉ sắp xếp lại thông tin mà y nói: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó,” Tạ Ngọc Hành từ tốn nói tiếp, “Các tiền bối cãi nhau xem ai nên chủ trì việc này.”

Hở?

Tạ Ngọc Hành tiếp tục: “Cãi qua cãi lại, cãi tới cãi lui.”

Ơ kìa.

Tạ Ngọc Hành tiếp tục: “Cãi một hồi, bọn họ đều bị thương.”

Ta: “…”

Thế này không giống ta tưởng tượng lắm.

Tiền bối võ lâm không phải là nên đoàn kết lại cùng nhau thảo phạt thế lực tà ác hãm hại người khác sao? Sao lại nội chiến trước vậy?

Tạ Ngọc Hành dường như có chút ngượng ngùng, y lược bớt đoạn này: “Ta võ nghệ không tinh, vậy nên không ở lại xem kết cục thế nào. Tin tức sau đó lại không quá rõ ràng, cũng không biết các tiền bối tính toán ra sao.”

“Ban đầu ta cảm thấy chuyện này không liên quan gì đến mình, cho đến tháng trước,” Sắc mặt y bắt đầu trở nên nghiêm túc, “Có người bạn tìm đến ta, hắn nói đã biết kẻ chủ mưu những chuyện trước đó, còn nói hắn đại khái tra ra được tên đó đang lẩn trốn ở đâu, hỏi ta có muốn đi một chuyến với hắn không.”

Ta suy đoán: “Ừm, ngươi đi theo hắn?”

Tạ Ngọc Hành gật đầu.

Ta nghĩ một chút, nhỏ giọng hỏi: “Vậy người bạn của ngươi…”

Tạ Ngọc Hành cười khổ: “Không thoát ra được.”

Ta “A” một tiếng. Thấy Tạ Ngọc Hành một mình chiếu cố ta, ta đã mơ hồ có câu trả lời rồi. Nhưng nghe y xác nhận lại, trong lòng vẫn trầm xuống, thầm nghĩ đây là chốn giang hồ.

Không có những câu chuyện khoái ý ân cừu xưa cũ, mà là đao quang kiếm ảnh, hở chút là đánh cược sinh tử. Rõ ràng là ngày nắng đẹp, ta ở trong phòng cũng có thể cảm giác được ánh mặt trời ấm áp chiếu qua cửa sổ, nhưng lúc này vẫn có một sự lạnh lẽo dâng lên trong lòng, làm sống lưng ta cứng cờ, dạ dày nặng trĩu như nuốt phải đá.

Tạ Ngọc Hành nhất định cũng rất đau lòng, rũ mắt im lặng một hồi, sau đó mới chậm rãi kể tiếp: “Khi đó, chúng ta đến Thái Bình Môn… Ừm, chính là môn phái ‘chủ mưu’ hết thảy.”

“Ta thấy chúng bắt rất nhiều người lên núi, trong đó có người bị bắt cóc đòi tiền chuộc, tuy tình trạng không tốt lắm nhưng vẫn còn trong khả năng chịu đựng. Nhưng cũng có vài người bị bọn chúng tra tấn, thê thảm vô cùng.”

“Ta và người bạn kia không nhịn nổi, định ra tay cứu bọn họ. Ban đầu khá thuận lợi, nhưng sau đó chúng ta đánh bậy đánh bạ vào một gian phòng. Ở đó, có một thứ ——“

“Một cánh cung.” Y nhẹ nhàng nói ra ba chữ.

Ta phải mất chút thời gian mới phát giác ra, lúc này mình nên hỏi: “Cung…?”

Tạ Ngọc Hành quả nhiên đang đợi câu này. Y nói tiếp: “Tới đây phải đề cập đến một tin đồn khác. Mấy năm nay, có người nói trên giang hồ có một cánh cung thần kỳ, có thể xưng bá thiên hạ. Ta cũng không để tâm lắm, nhưng kỳ thật không ít người tin lời này.”

“Người bạn kia của ta cũng tin. Thấy cánh cung, hắn vui mừng quá đỗi, nói ‘Quả thật là ở đây’. Ta đột nhiên cảm thấy không đúng, hỏi hắn chẳng lẽ đến đây là vì muốn tìm cánh cung kia? Hắn nói chuyện đã đến nước này cũng không gạt ta nữa, đích xác là như thế, còn nói xong việc này nhất định sẽ cảm tạ ta ra trò.”

“Ta cũng không biết phải nói gì với hắn. Chuyện này nghe như mấy câu chuyện cũ rích, sao hắn cũng tin?… Nhưng khi đó tình huống nguy cấp, không tiện so đo, ta chỉ giục hắn đi mau.”

“Nhưng không kịp nữa. Trước đó trì hoãn một hồi, vừa ra khỏi cửa, bọn ta đã bị phát hiện. Kẻ đó cũng không phải lính lác tầm thường, nghe những đệ tử sau lưng gọi gã là ‘Hộ pháp’.”

“Chúng ta lấy hai đánh nhiều, không địch lại, chỉ có mình ta trốn thoát.”

Ta cứng họng, nửa ngày mới khô khốc nói một câu: “Nén bi thương.”

Tạ Ngọc Hành mím môi, sắc mặt ảm đạm, đôi mắt lộ vẻ u buồn. Ta nhìn một cái, cảm xúc cũng mê man theo.

Còn đang nghĩ xem nên nói gì để an ủi y, y đã tiếp tục câu chuyện: “Sau đó nữa, ta đụng trúng ngươi.”

Thật không ngờ ta lại chào sân trong tình huống này.

Nhớ lại trước đó y nói “cùng nhau chạy trốn”, kết hợp với nội dung ban nãy, ta cẩn thận suy đoán: “Ta cứu ngươi sao?”

Tạ Ngọc Hành đáp: “Không. Ta trốn trốn tránh tránh trong địa bàn Thái Bình Môn, vất vả tìm được một nơi có thể ẩn nấp, đi vào thì phát hiện bên trong đã có người. Người nọ bị thương còn thảm hơn ta.”

Ơ kìa?

Cái ý niệm “anh hùng cứu mỹ nhân” còn chưa kịp nhen nhóm đã tắt ngóm. Ta xấu hổ, đảo mắt nhìn chỗ khác. Tạ Ngọc Hành rất thấu hiểu, nói: “Ban đầu ta cảnh giác, muốn né tránh ngươi, nhưng nhìn kỹ lại, ngươi thật sự không ổn. Hỏi thăm một câu, ngươi nói ngươi cũng bị người Thái Bình Môn đả thương thành như vậy.”

“Cụ thể thế nào, ngươi không nói với ta. Nhưng biết vậy là đủ rồi, ta yên tâm hôn mê, lúc tỉnh lại đã là một ngày sau. Ngươi vẫn còn ở đó, còn chia nước uống cho ta.”

“Chúng ta kết bằng hữu, ta mới biết hóa ra ngươi cũng đến đó hành hiệp trượng nghĩa, tiếc rằng khởi đầu bất lợi. Mất ít lâu chúng ta mới có thể cử động lại, tìm cách thoát khỏi nơi đó.”

Ta bắt lấy trọng điểm: “Còn cung thì sao?”

Tạ Ngọc Hành: “… Mang theo.” Dừng một chút, “Kỳ thật ta rất muốn ném nó đi, nhưng ngươi nói giữ lại vẫn tốt hơn, lỡ đâu nó hữu dụng. Đáng tiếc, hữu dụng đâu không thấy, còn hại chúng ta bị kẻ khác theo dõi. May mà cuối cùng bằng hữu ta tìm được chúng ta, không thì cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”

Thì ra là thế.

Ta hổ thẹn, tạ lỗi với Tạ Ngọc Hành: “Đều tại ta.”

Tạ Ngọc Hành trầm mặc một hồi. Ta còn nghĩ y đang cân nhắc xem có trách ta không, bèn chủ động nhận trách nhiệm. Nhưng đến khi mở miệng, y chỉ nói: “Nhưng bây giờ cung đã mất rồi.”

Ta: “Hở? À à, mất cũng tốt.”

Tạ Ngọc Hành: “Cũng tốt? Ta thấy ngươi lúc đó thật sự rất để tâm, nói với ta không chừng bên trong cất giấu bí tịch võ công, vậy nên mới vang danh thiên hạ.”

Ta muốn gãi đầu, nhưng mà tay không nhúc nhích được, chỉ có thể nói với y: “Ngươi cũng nói là ‘lúc đó’. Ta bây giờ cái gì cũng không nhớ, sao ‘để tâm’ được nữa? Phải rồi…” Ta chủ động đổi đề tài, nửa là không muốn Tạ Ngọc Hành chìm trong chuyện buồn kia, nửa là thật sự tò mò, “Vậy, chúng ta kỳ thật có một quãng thời gian ở chung?”

Tạ Ngọc Hành gật đầu. Ta lại hỏi: “Ngươi hành tẩu giang hồ, hình như có rất nhiều bạn bè. Còn ta thì sao? Tuy chưa gặp được ai, nhưng chẳng lẽ ta không kể gì với ngươi?”

Tạ Ngọc Hành ngẫm nghĩ. Ta nhìn vẻ mặt của y, phỏng đoán liệu y có phải đang nghĩ cách an ủi ta không, lại cảm thấy ta không đến nỗi không có lấy một người bạn chứ? Cuối cùng cũng chờ được câu trả lời của y, lại là: “Chuyện này, ngươi không nói với ta.”

Ta thất vọng: “Vậy à.”

“Nhưng mà…” Tạ Ngọc Hành chuyển hướng, “Nhưng mà có kể ta nghe về gia đình ngươi.”

Gia đình? Ta ngẩng đầu nhìn y, chờ mong.

Tạ Ngọc Hành cười cười: “Ngươi xuất thân từ một gia đình rất tốt.”

Ta truy vấn: “Thật sao?”

Tạ Ngọc Hành vẫn cười nói: “Thật. Thẩm Phù ngươi, gia cảnh khá giả, cha mẹ chỉ có một mình ngươi, vậy nên xem ngươi là châu ngọc trong tay, vô cùng quan tâm săn sóc. Ban đầu muốn ngươi có được phúc lành khắp thiên hạ, vậy nên đặt tên ngươi là ‘Thẩm Phúc’.” Y giơ tay viết ra hai chữ đó trong không khí, “Nhưng ngươi cảm thấy tên này nghe thô tục, vậy nên đổi thành một cái tên khác nghe có vẻ ‘hào hiệp’ hơn[1].”

“Chuyện này,” Ta nhìn y vẽ ra một cảnh tượng tươi đẹp mà ngẩn ngơ, “Là thật à?”

Tạ Ngọc Hành hỏi lại: “Ta lừa ngươi làm gì? —— Hoặc nên nói, chẳng lẽ ngươi gạt ta?”

“Không phải không phải.” Ta vội vàng trả lời. Chính mình cảm nhận một chút, cảm thấy đây hẳn là sự thật.

Rõ ràng là chuyện vui vẻ, ta lại bắt đầu sầu lo.

Tạ Ngọc Hành phát hiện ra, hỏi: “Ngươi có gia đình tốt như vậy, chẳng lẽ không vui?”

“Không phải.” Ta thở dài, thành thật đáp, “Nếu đó là thật, trong nhà không biết ta đang ở đâu, hẳn là rất sốt ruột.”

Tạ Ngọc Hành đã hiểu: “Ừ nhỉ. Tiếc rằng ngươi không nói gì khác, hiện tại cũng không có cách nào báo tin.”

Ta lại thở dài.

Tạ Ngọc Hành nghiêng đầu: “Lúc nãy ngươi còn nói, thở dài nhiều sẽ mau già.”

Ta sửng sốt, ngước mắt nhìn Tạ Ngọc Hành.

Y đang an ủi ta.

Phát hiện ra chuyện này làm ta ấm áp trong lòng, lại có thể lần nữa mỉm cười: “Không sao. Ta cũng nói, bởi vì ngươi đẹp nên mới đáng tiếc. Ta thì không sao.”

Tạ Ngọc Hành giống như suy tư gì, ngón tay gõ gõ lên bội kiếm bên hông. Tiếp theo, “xoát” một tiếng, lưỡi kiếm ra khỏi vỏ.

Hành động này quá đột ngột, làm ta hết hồn, theo bản năng rụt về sau: “Tạ, Tạ Ngọc Hành, ngươi làm gì vậy?”

Tạ Ngọc Hành nghi hoặc nhìn ta, thân kiếm xoay nghiêng, nói: “Ngươi cũng không tồi, vậy nên cũng đáng tiếc.”

“…”

Ta không nói gì, nhìn dung mạo phản chiếu trên thân kiếm, tuy không thấy rõ ràng, nhưng quả thật có phần anh tuấn.

Hóa ra y lấy thứ này ra cho ta soi. Cơ mặt ta giật giật, lần nữa khô khốc đáp: “Cảm, cảm ơn nha.”

Tạ Ngọc Hành ậm ờ một chút, thu kiếm, động tác hết sức lưu loát tiêu sái. Dáng vẻ này, chẳng trách đại phu có thể lập tức nhận ra y là người trong giang hồ, cũng chẳng trách y có thể trốn thoát trong khi người bạn kia bỏ mạng.

Nghĩ đến chuyện buồn của y, ta lại khó chịu. Tạ Ngọc Hành trái lại, dường như đã buông bỏ, chỉ quan tâm hỏi ta còn muốn biết gì nữa không.

Ta thuận miệng hỏi: “Vậy, ta dùng loại vũ khí gì?”

Tạ Ngọc Hành: “Ta không biết.”

Ta: “À… Hả?”

Lý trí vừa bay đi bị ta túm trở về. Ta thấy đáp án này không thuyết phục lắm.

Kiếm là kiếm, đao là đao, có gì khó phân biệt đâu. Bọn ta tốt xấu gì cũng đi cùng một đoạn đường, cùng đối phó kẻ địch, ngay cả tên ban đầu của ta là gì y cũng biết, sao lại không biết cái chuyện cơ bản này?

“Thật sự không biết.” Y nhấn mạnh, “Chiêu số võ công của ngươi ta chưa từng thấy qua, khi lợi hại, khi lại không. Lúc phát huy tốt thì nhặt một nhánh cây cũng có thể đánh bay vài người, lúc không thể phát huy…”

Y dừng lại, ta lại hỏi thẳng: “Thì thế nào?”

Tạ Ngọc Hành không đáp, chỉ nhìn ta.

Rõ ràng chẳng nói một lời, nhưng ta nháy mắt đã hiểu. Còn có thể thế nào? Còn không phải thành thế này sao?

Y thật biết cách giữ mặt mũi cho ta.

“Khụ khụ.” Ta hắng giọng, cố gắng không cho mặt mũi mình rơi hết, “Tuy không nhớ rõ, nhưng hình như ta có chút ấn tượng, có một tiền bối nào đó cũng giống ta. Sau đó ông ta thành cao thủ hàng đầu thiên hạ, nói không chừng chiêu số của ta cũng từ đó mà ra.”

Tạ Ngọc Hành nghe vậy mỉm cười, nét u buồn trên mặt cũng nhạt đi rất nhiều, giống như được ánh mặt trời tươi đẹp xua tan.

Không phải. Y ngồi ngay chỗ nắng chiếu vào, ánh mặt trời thật sự phủ lên mặt y. Ban đầu ta chỉ nhìn thoáng qua, bất tri bất giác càng nắm bắt thêm nhiều chi tiết.

Y có hàng mi cong cong, đồng tử nhạt màu dưới ánh sáng, lại còn có ——

Ảnh ngược của ta hiện lên rõ tràng trong đôi mắt y.

Ở khoảnh khắc nhận ra điều này, tai ta nghe được chút âm thanh kỳ lạ.

“Thình thịch.”

Tiếng gì đó?

“Thình thịch, thình thịch ——”

Rất gần, nghe rất rõ ràng.

“Thình thịch, thình thịch!”

Ta đột nhiên lấy lại tinh thần, con ngươi co rụt lại, ngón tay bất giác co lên.

Đáp án hiện lên trong lòng, rõ rành rành như ban ngày, chỉ là ta quá trì độn, cả buổi trời mới phản ứng lại.

Hóa ra đó là nhịp tim của ta.

—— Là trái tim ta, dưới ánh nhìn chăm chú của Tạ Ngọc Hành, rộn ràng đập loạn.

——————————

Tác giả có lời muốn nói: Không cần để tâm đến các thế lực giang hồ phức tạp ở chương này đâu, chỉ cần nhớ “Thái Bình Môn” là được.
[1] Thẩm (沈) là trầm xuống, thẩm thấu. Phù (浮) là nổi lên. Thẩm Phù có thể hiểu là thăng trầm chìm nổi á.