Lương Cung Hành - Giang Sắc Mộ

Chương 15: Trộm ngựa




Có một số người, có thể dùng vẻ mặt đoan chính vô tư và am hiểu pháp luật nhất, để nói về những việc phi pháp và vô kỷ luật nhất, tỷ như Tạ Ngọc Hành đang ở phía trước ta.

Y nói xong, ta theo bản năng mà: “Hả?”

Chuyện trộm cướp mà cũng có thể quang minh chính đại nói ra vậy sao?

Phỏng chừng thái độ của ta quá rõ ràng, sắc mặt Tạ Ngọc Hành khẽ thay đổi, chần chừ bổ sung: “Khả năng cao là không thể, chỉ là xem có cơ hội không. Hơn nữa, có thể dựa vào đó ước tính số lượng truy binh.”

Ta nuốt nước bọt: “Hợp lý.” Thật sự tán đồng nửa câu sau, “Mà Tạ Ngọc Hành này ——”

Y nín thở chờ ta nói. Đừng hỏi sao ta biết, nội lực rất hữu dụng.

“Ngươi ngầu quá!” Ta tán thưởng, “Lúc nói câu kia, ngầu lòi!”

Đến lượt Tạ Ngọc Hành: “Hả?”

Ta thấy y mê mang, giải thích: “Thì là —— cực kỳ khí khái oai phong, ta cảm thấy sùng bái ngươi. Ngươi muốn làm thế nào thì cứ nói, ta phục tùng vô điều kiện.”

Tạ Ngọc Hành chậm chạp chớp mắt, ban đầu là hoang mang, sau đó giống như bừng tỉnh, cuối cùng là dở khóc dở cười.

Ta tranh thủ nói nốt: “Không phải nói chứ, ngươi nghĩ ta là ai? Bọn chúng muốn đến giết chúng ta, ta còn câu nệ gì kỷ cương pháp luật nữa? Cho dù không có kinh nghiệm sống trong giang hồ, ta cũng không ngốc.”

“Ta biết.” Tạ Ngọc Hành nhìn ta mỉm cười, “Ngươi thông minh nhất.”

Dù là biết y thuận miệng nói thôi, ta vẫn vô cùng vui vẻ. Rất nhanh, ta thu lại ý cười, giục y mau tiến hành kế hoạch. Tạ Ngọc hành cũng đồng tình, thấp giọng nói với ta suy tính của y, cơ bản là “tùy cơ ứng biến”.

Ta nghiêm túc gật đầu, trong lòng tự bổ sung: Nói trắng ra là nghe theo Tạ Ngọc Hành hết.

Quán triệt tư tưởng xong, ta nhanh tay lẹ chân đuổi kịp Tạ Ngọc Hành.

Ban nãy còn rầu rĩ vì đêm nay trăng quá sáng, lúc này nó lại thành ngọn đèn soi đường cho bọn ta. Lo lắng mình bước hụt rớt hố, ta một đường cẩn thận quan sát dưới chân. Con đường đất trong đêm đen kịt, như thể nhấn chìm hoàn toàn thân thể. Nhưng trong tầm mắt ta có một thứ khác biệt, giống như một con cá xinh đẹp uyển chuyển quẫy đuôi, không ngừng lay động trong mắt ta.

Chính là vạt áo của Tạ Ngọc Hành.

Cứ theo y một đường như vậy cho đến khi dân cư hai bên đường dần thưa thớt, xem ra đã rời xa trung tâm thị trấn. Rốt cuộc ta không nhịn được quay đầu lại, muốn thu vào đáy mắt hình bóng của thị trấn này, nơi ta chưa từng nhìn kỹ vào ban ngày, nhưng đã cưu mang ta một thời gian rất dài.

Chỉ mất chừng vài giây thôi, ta đã quay đầu lại. “Á —— Ui!”

Tạ Ngọc Hành đột nhiên dừng bước, ta đụng vào y, theo bản năng kêu một tiếng, nhưng không kinh động đến xung quanh. Một bàn tay mang theo hương thơm ngát bịt miệng ta lại, kèm theo là một âm thanh rất khẽ từ Tạ Ngọc Hành: “Suỵt.”

Hơi thở của y phả qua tai ta, nóng hầm hập, khiến nửa mặt ta tê dại.

Nếu không phải có ác nhân đuổi theo, bọn ta vẫn còn ở chốn đào nguyên, ta chắc chắn phải dành thời gian nghiền ngẫm tâm tình mình lúc này. Nhưng hiện tại, ta chỉ có thể gật gật đầu với Tạ Ngọc Hành, ý nói: Ừa ừa ừa, biết rồi!

Tạ Ngọc Hành liền buông tay.

Ta áp xuống chút tiếc nuối nho nhỏ trong lòng, cẩn thận quan sát cảnh tượng phía trước, rất nhanh đã biết vì sao Tạ Ngọc Hành dừng lại. Hóa ra bọn ta bất tri bất giác đã đến rìa thị trấn lân cận, mà trên một khu đất hoang cách chỗ này không xa, đang có một đống lửa.

Chính là ở đây!

Ta trợn tròn mắt, dùng tốc độ cực nhanh đếm số người ngựa phía trước. Không khác mấy với suy đoán của Tạ Ngọc Hành, số lượng người phụ trách trông coi rất ít ỏi, tổng cộng chỉ có ba người đang ngồi bên đống lửa tán gẫu, nói chuyện một hồi lại ngáp, rõ ràng đã bắt đầu buồn ngủ.

Còn ngựa… Một, hai, ba…

Ta líu lưỡi, chừng hai mươi sáu con! Chỉ vì tìm hai ta mà đám ác nhân này bỏ thật nhiều tâm sức!

Không đúng, nếu chỉ có hai ta, chắc chắn không đáng cho bọn chúng ra sức như vậy. Hay là, chúng vẫn muốn tìm cánh cung kia?

“Tạ Ngọc Hành,” Ta dùng một lực nhỏ xíu lôi kéo tay áo người trước mặt, “Nếu ta nói cho bọn họ biết cánh cung kia đã bị kẻ khác đoạt đi rồi thì thế nào?”

Tạ Ngọc Hành ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn ta. Y rõ ràng cái gì cũng chưa nói, vậy mà đã có thể khiến ta hối hận vì mở miệng.

“Đứa nhỏ này, sao lại ngốc nghếch đáng yêu như vậy?”, “Không được, ta phải khéo léo một chút, đừng làm tổn thương hắn.”

… Ta đọc ra rất nhiều ý tứ từ thái độ của y, quả quyết nói: “Xem như ta chưa nói gì đi.”

Nhưng Tạ Ngọc Hành vẫn trả lời: “Chúng sẽ bắt chúng ta lại, tách chúng ta ra bức cung để đảm bảo lời ta nói là thật, cũng muốn biết kẻ nào đã cướp cung đi.”

Ta để tay lên ngực, cảm thấy mình không muốn biết cụ thể “bức cung” là làm gì: “Mấy kẻ cướp cung thật đáng ghét! Đồ đã lấy đi rồi còn bắt chúng ta mang tiếng!”

Sắc mặt Tạ Ngọc Hành tựa hồ có chút vi diệu: “Chuyện này… Tài không bằng người chính là như vậy, bỏ đi.” Trước khi chúng ta sa đà vào chuyện đâu đâu, y đã kéo cuộc nói chuyện về chính sự, “Bọn chúng có ba người, nhưng như ta đã nói, người ở lại chắc chắn cũng có cách liên lạc với kẻ khác. Chúng ta không được kinh động bọn họ, chỉ có thể lén lút dắt ngựa đi.”

Ta gật đầu: “Ngươi nói đúng.”

Lại bắt đầu tập trung suy nghĩ. Trước kia học huyệt vị, có vài nơi đánh trúng sẽ khiến đối phương lập tức hôn mê. Nhưng ta chỉ có một người, thêm Tạ Ngọc Hành là một người, dù chúng ta đồng thời ra tay thì vẫn để sót một tên… Từ từ, y đang lấy gì ra vậy?

Ta khó hiểu nhìn Tạ Ngọc Hành, thấy y trấn định tự nhiên lấy ra một cái bình nhỏ từ trong ngực, lại trút ra một viên gì đó đen thui to cỡ ngón cái, sau đó cẩn thận nhìn quanh.

“Đây rồi!” Y hớn hở nhặt một nhánh cây trên mặt đất lên, sau đó lại sờ soạng trong người mình.

Ta thầm nghĩ: Y muốn tìm dây cao su sao? —— Á, đoán đúng rồi!

Mắt thấy Tạ Ngọc Hành lần nữa rút tay ra, nhanh nhẹn gom mấy thứ đó lại, nhắm về phía đống lửa. Trong lòng ta dậy lên chút hưng phấn, nếu lúc này trong tay có hai que sáng, ta nhất định sẽ vẫy cho y hai cái.

Nhưng không ngờ, sau khi kéo dây cao su áng chừng xong, Tạ Ngọc Hành lại đưa nó cho ta.

“Để làm gì?” Ta nghẹn họng nhìn y trân trối.

Y lại lục lọi trong người mình, một lúc sau, cái ná thứ hai thành hình. Lúc này y mới bắt đồ bố trí nhiệm vụ cho ta.

“Nếu ném mê hồn hương vào, bọn họ chắc chắn phát hiện.” Y nói, “Phải làm động tác giả trước, gây ra động tĩnh, sau đó ngươi ra tay, như vậy mới che giấu được âm thanh viên thuốc rơi xuống.”

Rất hợp lý. Ta ngẫm nghĩ một lần, không nhịn được khen y thật giỏi bày mưu lập kế: “Nhưng không phải ngươi nói không được kinh động bọn họ sao?”

Khóe môi Tạ Ngọc Hành cong lên, nở nụ cười chắc chắn: “Cứ chờ mà xem.”

Miệng ta: “Được được được.”

Tim ta: Thịch thịch thịch.

Tạ Ngọc Hành, Tạ Ngọc Hành, ngươi có biết dáng vẻ khí phách này của ngươi mê hồn lắm không?… Hẳn là không biết rồi. Ư ư ư Tạ Ngọc Hành, Tạ Ngọc Hành!

Ta âm thầm gào thét trong lòng, ánh mắt lại vô cùng tập trung. Không cần hỏi tại sao Tạ Ngọc Hành lại giao cho ta nhiệm vụ mấu chốt này, nói đi nói lại cũng chỉ có hai lý do thôi: Y có chuyện khác phải làm, và y tin ta làm được.

Nhiêu đó đủ rồi.

Ta hết sức tập trung chờ tín hiệu của Tạ Ngọc Hành —— chính xác hơn là, dùng tai nghe tín hiệu của y. Sau một tiếng gió rất khẽ, ta buông ngón tay. Gần như đồng thời, có tiếng chim hót vang lên ở bụi cây gần chỗ bọn ác nhân, khiến chúng quay đầu lại.

Ta nghe có tiếng lẩm bẩm chửi rủa, mắng con chim kia làm hết hồn. Sau đó bọn chúng quay lại với đống lửa.

Ta nuốt nước miếng: “Tạ Ngọc Hành, bọn chúng đang làm gì trông ngon quá?”

Y bất đắc dĩ liếc ta một cái, vẫn đáp lời: “Có lẽ là gà nướng.”

Ta lại nuốt nước miếng, đang định mở miệng, Tạ Ngọc Hành đã dứt khoát đánh tan tâm tư của ta: “Mê hồn hương đã bắt đầu tỏa ra, thứ đó không ăn được.”

Ta hậm hực: “Ngươi… Ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ là tò mò, nào có tham ăn như vậy.”

Tạ Ngọc Hành ậm ừ trong họng, rõ ràng không tin ta.

Ta: “…” Hứ.

Cũng không phải chờ bao lâu, chỉ trong một thời gian ngắn, nhóm người kia đã ngáp dài. Có kẻ bắt đầu gục đầu, bị người kế bên đánh một cái. Sau đó, cái tên đánh người kia cũng không trụ được bao lâu. Một tên, hai tên, ba tên cùng ngã xuống đất.

Ta mừng hết lớn, lập tức muốn tiến tới. Nhưng Tạ Ngọc Hành túm cổ áo ta ném ra sau lưng y. Ta nghiêng đầu, thấy y nhặt một hòn đá, dùng một kỹ xảo cực kỳ điêu luyện ném nó đến dưới mí mắt một tên. Cục đá lăn vào bụi cỏ, ác nhân không chút phản ứng.

Thế là được rồi đúng không? Ta ngóng trông Tạ Ngọc Hành, thấy y lại nhặt cục đá, ném trúng một con chim gần đó.

Thế đã xong chưa? Đang chuẩn bị hỏi ra thành tiếng, Tạ Ngọc Hành đã vứt ná, đi về phía trước.

Ta vội đuổi theo, thuận miệng hỏi: “Đây cũng là kinh nghiệm sống trong gian hồ sao? Trước tiên là đánh người, sau đó tới đánh chim?” Không có sinh vật nào phản ứng tức là đã an toàn?

Ta vừa hỏi xong đã thấy Tạ Ngọc Hành dùng ánh mắt quan tâm và ái ngại nhìn ta: “Chim là để ngươi mang theo, đến nơi an toàn chúng ta nướng ăn. Người thì nên đánh, ở khoảng cách gần như vậy gã còn chưa phát hiện ra chúng ta trốn ở đâu, chứng tỏ đã thật sự hôn mê.”

Ta: “Ồ, à.”

Tuy quá trình suy đoán không chính xác, nhưng kết quả cũng như nhau. Ta tự an ủi hai câu, sau đó hớn hở chạy đi nhặt con chim Tạ Ngọc Hành chỉ. Há há, nói là chim chứ còn to hơn gà, đủ cho hai ta no bụng.

Vô cùng hứng trí cột chắc con chim, quải theo sau lưng, ta quay lại xem Tạ Ngọc Hành chọn ngựa.

Y đã lựa được một con, nhưng vẫn tiếp tục nhìn tới nhìn lui. Ta cũng nhìn theo, nhìn mấy con ngựa từ đầu đến chân, rốt cuộc sực tỉnh: “Nè, sao lại cần hai con?”

Tạ Ngọc Hành: “Hửm? Chúng ta hai người…” Nói đến đây y lại im lặng.

Cuối cũng vẫn chỉ lấy một con. Y cầm cương, ta ngồi sau ôm eo y. May mà đã khuya, không ai phát giác ra mặt ta đang nóng bừng.

Vòng eo Tạ Ngọc Hành thật sự rất nhỏ, nhưng nhờ rèn luyện nghiêm khắc, ta còn cảm nhận được cơ bụng của y nữa. Lặng lẽ vùi đầu lên vai y, hít một hơi, vẫn là hương thơm nồng đậm.

“Tới nơi an toàn rồi, ngươi phải học cưỡi ngựa.” Thanh âm Tạ Ngọc Hành từ phía trước truyền tới, “Không đúng, ngươi vốn dĩ biết, chỉ là không nhớ ra thôi.”

Ta nghe y nói câu này rất nhiều lần rồi, cũng tin tưởng mình chỉ cần một cơ hội rèn luyện, nhưng hiển nhiên không phải là lúc này.

Thế nên ta không chút do dự đồng ý: “Ừa, đến chừng đó ngươi lại dạy ta, ta tranh thủ xuất sư trong ngày.”

Tạ Ngọc Hành phì cười một tiếng. Ta còn tưởng y muốn nói gì nữa, nhưng chỉ còn tiếng vó ngựa vang lên.

Xung quanh là một tràn âm thanh có quy luật, ta càng lúc càng buồn ngủ, rốt cuộc dựa hẳn vào vai Tạ Ngọc Hành ngủ mất.