Lương Cung Hành - Giang Sắc Mộ

Chương 14: Cách một cánh cửa




Ta vốn đã biết, người tập võ đều có một thứ huyền diệu gọi là “nội lực”. Không chỉ đơn giản là dùng để tấn công kẻ khác, mà còn có thể tăng cường thể chất, khiến người ta tai thính mắt tinh hơn.

Có điều, đến khi Tạ Ngọc Hành mở miệng, ta vẫn cảm thấy đường phố hoàn toàn yên tĩnh. Nhưng y nói vậy, ta đương nhiên tin.

“Có người?” Ta nhỏ giọng hỏi, tâm tình chợt nặng nề, “Chẳng lẽ ——”

Tạ Ngọc Hành mím môi, ánh mắt chuyển về phía vách tường bên sân. Ta nhìn theo, không khỏi lo lắng.

Tuy đã sớm biết có kẻ địch tập kích, nhưng “nghe nói” và “tự mình trải qua” là hai việc khác nhau. Nhất là ta, thân tại giang hồ, ký ức vẫn trôi nổi đâu đâu chưa về. Từ lúc mở mắt ra nhìn thấy thế giới này, ta vẫn luôn sống trong một góc đào nguyên mà Tạ Ngọc Hành tạo ra, chưa từng thật sự đối mặt với hiểm cảnh.

Đang yên đang lành, đột nhiên y nói với ta có nguy hiểm phát sinh… Ta chẳng nghĩ ra gì, chỉ có thể chờ Tạ Ngọc Hành phán đoán. Y cũng không đoán ra, lắc đầu, thấp giọng nói: “Phải sang nhìn mới biết được, nhưng sợ là bị trông thấy.”

Ta cắn răng nhìn lên trời, đêm nay trăng sáng ngời.

Trước kia chưa từng để tâm đến thời gian, không ngờ ngày đám ác nhân kia đuổi đến lại trúng đêm mười lăm. Trăng tròn như mâm ngọc, điểm xuyến áng mây rực rỡ, cả lá non trong sân cũng được chiếu đến sáng bừng.

Thật sự, dù chúng ta có thể trèo tường không phát ra chút động tĩnh nào, nhưng dưới ánh sáng như vậy, khả năng cao sẽ bị phát hiện hành tung. Ý thức được chuyện này khiến tâm tình ta càng thêm nặng nề, môi giật giật, âm thầm gọi tên Tạ Ngọc Hành.

Y tất nhiên không nghe được. Khi kẻ địch đến càng lúc càng gần —— cũng là khi ta đã tập trung được lực chú ý, nghe được tiếng bước chân của chúng —— y vẫn duy trì sự bình tĩnh như thường, lẩm bẩm tự nói: “Sao lại là buổi tối?”

Ta hơi sửng sốt, theo bản năng muốn đáp: Ban ngày không tìm thấy, lại sợ chúng ta tranh thủ chạy.

Nhưng chưa kịp nói ra, ta đã thấy thế này không hợp lý.

Buổi tối? Tìm người? Người có đầu óc đều biết chuyện này khó thành. Nơi này cũng không phải chốn phố thị phồn hoa gì, trời vừa tối, thị trấn đã vắng hoe, nhà nào cũng đóng cửa tắt đèn, cùng lắm chỉ có vài người đọc sách là còn thức thôi.

Trong hoàn cảnh này mà muốn tìm người, tra xét từng nhà là không thể. Nói cách khác, nếu bọn chúng đến đây, nhất định là…

“Bọn chúng đã biết gì đó chăng?” Tạ Ngọc Hành lại tự hỏi.

Ta mím môi, y nhíu mày. Bọn ta đồng thời quay đầu, nhìn về phía cây mơ gần trong gang tấc.

Tạ Ngọc Hành khi tìm đại phu đã cẩn thận bịt mắt ông ta suốt chặng đường, còn đi lòng vòng, vậy nên đại phu rất khó chỉ chỗ của bọn ta. Nhưng mà ——

“Là cây.” Tạ Ngọc Hành nhẹ giọng nói, tựa như thở dài, “Ông ta hẳn là thấy cây, nên nói cho chúng biết.”

Ta suy nghĩ nhanh, hỏi: “Quanh đây có nhà nào có cây mơ nữa không?”

Tạ Ngọc Hành nhìn ta: “Có.” Lại hất đầu về một phía, “Ngươi nghe thử.”

Trong lòng ta thầm than ngươi thừa biết nội lực ta không bằng ngươi, có thể nhận ra bên ngoài có người là vì lúc này quá yên tĩnh… Nhưng đang thầm than, ta chợt phát giác ra hình như mình đã xem nhẹ bản thân.

Hóa ra ta không chỉ có thể phân biệt, mà còn có thể phán đoán thanh âm truyền đến từ hướng nào, cùng tiếng bước chân vụn vặt, tiếng cọ vào vách tường, còn có tiếng nói loáng thoáng truyền đến trong bóng đêm.

Này cũng không phải chuyện tốt lành gì. Không có gương ta cũng biết mặt mình hẳn là đang trắng bệch, nhỏ giọng hỏi Tạ Ngọc Hành: “Bọn chúng vào sân nhà người khác?”

Tạ Ngọc Hành: “Đúng vậy.”

Ta: “Vậy…”

“Phía đông có hai nhà, phía tây một nhà, chính giữa là chúng ta.” Tạ Ngọc Hành lại nói. Tuy không nói rõ, nhưng ta biết y đang nói những nhà có cây mơ.

Nhóm ác nhân tới từ phía đông, như vậy chẳng phải chúng ta sắp đụng mặt chúng rồi?

“Ba người.” Tạ Ngọc Hành lại mở miệng, “Từ cửa chính đi vào sân.”

Ta cắn chặt răng: “Bọn họ —— có phải đều từ một phái ra?”

Tạ Ngọc Hành gật đầu: “Hẳn là chia thành nhóm, phân tán trong thị trấn. Nói cách khác, chỉ cần chúng ta có thể thoát khỏi ba người này, những kẻ khác sẽ không dễ dàng đuổi theo.”

Ta cười khổ. Y nói thật đơn giản, nhưng sự tình nào có dễ dàng như vậy?… Không, có lẽ với Tạ Ngọc Hành thì đơn giản thật, nhưng mà y còn phải mang theo ta.

“Đã phân ra hành động, trong tay chắc chắn có pháo truyền tin.” Tạ Ngọc Hành vẫn đang phân tích, “Không thể để bọn chúng có cơ hội lấy thứ đó ra. Thẩm Phù, chút nữa ngươi phối hợp với ta.”

Ta sửng sốt: “Phối hợp?”

Trước khi y nói ra lời này, ta đã bắt đầu ấp ủ dự định muốn khuyên Tạ Ngọc Hành tự đi một mình, không ngờ y vẫn xem trọng ta, còn chuẩn bị sẵn nhiệm vụ cho ta?

“Chúng ta trốn ở đây, đừng nhúc nhích.” Tạ Ngọc Hành bình tĩnh bố trí, “Bọn chúng trèo tường vào sẽ không nhìn thấy chúng ta, vào sân luôn cách nhau chừng hai giây. Khi đó, ta đối phó với hai kẻ ở gần, ngươi giải quyết tên ở xa.”

Ta nghe y nói, sắc mặt dần dần biến hóa. Từ cố gắng trấn tĩnh, đến bừng tỉnh đại ngộ, lại đến ——

“Ngươi võ công rất cao.” Tạ Ngọc Hành cắt ngang cơn hoảng loạn của ta, “Nếu không nhờ ngươi, ta đã không thể chạy thoát khỏi Thái Bình Môn. Nhất thời không nhớ ra cũng không sao, đến thời điểm nguy nan, bản năng thân thể ngươi sẽ biết phải đánh thế nào.”

Được rồi — ta hít sâu một hơi — việc đã đến nước này, có biện pháp nào tốt hơn nữa đâu.

“Hơn nữa,” Tạ Ngọc Hành nhìn thoáng qua cái cây trụi lũi cách đó không xa, vốn là bị ta dọn sạch, “Ta cảm thấy, không chừng bọn chúng không có cơ hội đến gần ngươi đâu.”

Hả? “Thật sự?”

“Thật sự.” Tạ Ngọc Hành cười cười, “Kỳ thật ta luôn muốn thử giao thủ với ngươi, nhưng lo lắng ngươi không biết nặng nhẹ, lại khiến ta bị thương.”

Tạ lập tức phản bác: “Có gì đâu mà lo, ta đương nhiên biết… ừm.” Thôi, hình như ta chẳng biết gì, “Được rồi, cứ theo ý ngươi mà làm!”

Tạ Ngọc Hành gật đầu, không nói nữa. Ta cũng ngậm miệng, bắt đầu chuẩn bị tâm lý.

Đừng lo lắng, Thẩm Phù, chút nữa ngươi cứ xem đối phương là một cái cây! Sao, gã biết động đậy? Không thành vấn đề, gió thổi qua cây cũng đong đưa còn gì, chẳng phải đều bị ngươi vặt trụi đó sao?

Cân nhắc nửa ngày, ta rốt cuộc cũng gom đủ tự tin. Cũng vào lúc này, thanh âm bên ngài đã đến gần, ta thậm chí có thể nhẩm tính khoảng cách. Hai mươi bước, mười bước, năm bước… Tới rồi!

Máu ta dồn hết lên đầu, mặt mày nóng lên, tai ù đi, ánh mắt nhìn chằm chằm vách tường chờ ác nhân xuất hiện.

“Từ từ, nhà này cũng có một cái cây.”

Người bên ngoài trao đổi với nhau. Ngón tay ta giật giật, nội lực vô hình trào dâng trong cơ thể, bàn tay đột nhiên đau đớn, là nội lực tiết ra cắt lên đầu ngón tay. Nhận thức được chuyện này, ta vội nhắm mắt lại, bắt mình bình tĩnh hô hấp, đừng căng thẳng, cũng lờ đi cơn đau kia.

Ta có thể làm được. Tạ Ngọc Hành tin tưởng ta như vậy mà —— Đang nghĩ đến đây, chợt một bàn tay đặt lên cánh tay ta.

Ta giật thót. Trong khoảnh khắc đó, ta lại thật sự cảm nhận được cái “bản năng thân thể” mà Tạ Ngọc Hành nói.  Thế nhưng, khi ta muốn trở tay khống chế đối phương, có một loại bản năng khác đã ngăn cản. Đó chính là tình cảm, là sự ái mộ của ta đối với Tạ Ngọc Hành, khiến ta vừa thấy y là lập tức thả lỏng toàn thân, chỉ hồi lại một câu: “Sao vậy?”

Tạ Ngọc Hành thoạt nhìn cũng rất khó hiểu: “Bọn chúng đi rồi.”

Ta sửng sốt: “Đi?”

Không cần chờ Tạ Ngọc Hành nói thêm, tự ta cũng có thể nghiêng tai lắng nghe. Quả thật đúng như y nói, tiếng bước chân không hề dừng lại bên ngoài căn nhà của bọn ta, rất nhanh đã lướt qua. Đến khi bọn chúng lần nữa dừng lại đã là cách mấy chục bước.

Ta nghĩ hoài không ra, Tạ Ngọc Hành nghiêng đầu, thoạt nhìn có vẻ cũng không hiểu. Nhưng y có một ưu điểm cực lớn: Khi phát sinh đột biến, y có thể thăm dò tình thế, vạch định một kế hoạch mới với tốc độ cực nhanh.

“Chúng ta đi.” Khi mấy tên ác nhân kia đi vào sân ngôi nhà phía tây, Tạ Ngọc Hành quả quyết nói.

Ta hoàn toàn không phản ứng lại, theo bản năng mà chạy theo y. Y xốc tay nải, linh hoạt nhảy lên bờ tường trước, sau đó duỗi tay kéo ta.

Này… À thôi, nếu mở cửa sẽ gây ra động tĩnh, sợ là nhóm người kia phát hiện ra. Nhưng mà, ta thật sự có thể trèo tường á?

Câu trả lời là có.

Tạ Ngọc Hành chỉ kéo một chút, ta đã có thể theo y lên bờ tường. Một phần hiển nhiên là nhờ y xuất lực khéo léo, nhưng cảm nhận một chút, ta dám chắc mình cũng có bốn phần công lao.

Lần nữa sâu sắc cảm thụ “Thẩm mỗ kỳ thật võ công cao cường”, ta nhẹ tay nhẹ chân theo Tạ Ngọc Hành nhảy xuống, rẽ vào góc khuất khi đám ác nhân vẫn còn ở căn nhà phía tây.

Trước khi đi, ma xui quỷ khiến làm sao, ta quay đầu lại nhìn nơi mình ở suốt thời gian qua một lần cuối.

Cuộn thịt sốt ngọt, củ cải dồn, hương xuân xào trứng gà;

Tiệc củ cải, bánh trứng ngọt, mơ ngào đường;

Còn có vò rượu mơ chôn dưới đất, không biết sau này có cơ hội đào lên không.

Ta dùng một đoạn thời gian ngắn ngủi để từ biệt nó. Như thể đáp lại tình cảm của ta, một cơn gió thổi qua, khiến nhánh cây trong vườn lao xao.

Cảnh tượng này rơi vào mắt, đồng tử ta co rụt lại, theo bản năng lại kêu: “Tạ Ngọc Hành!”

Tạ Ngọc Hành đang cắm đầu đi đằng trước, nghe ta gọi quay lại: “Sao vậy?”

Trong mắt y hiện lên sự quan tâm rõ ràng, ta nỗ lực áp cảm giác ngọt ngào trong lòng xuống, nói: “Ta biết rồi!”

Tạ Ngọc Hành hỏi: “Biết cái gì?”

Ta: “Tại sao bọn chúng bỏ qua chúng ta! Ha ha, vào buổi tối, làm sao để phân biệt cây mơ, cây mận, cây đào? Chắc chắn phải nhìn quả mới biết được. Nhưng mà ta hái hết quả rồi, bọn chúng không nhận ra nên đi qua luôn!”

Tạ Ngọc Hành nhướng mày, vẻ mặt rất bất ngờ. Nhưng chỉ một lát sau y lại nói: “Rất hợp lý.”

“Há há.” Ta không nhịn được bật cười khoe khoang, “Thấy ta có giỏi không?”

“Giỏi!” Y khen ta, còn xoa đầu ta, “Nếu không có quả, không chừng nhìn lá cây cũng có thể nhận ra. Nhưng mà lá cây cũng bị ngươi vặt gần hết rồi, bọn chúng nhìn thấy, nhất định cho rằng đây là một cái cây khô, nên mới bỏ qua.”

Ta lắc lắc đầu: “Ôi, đừng sờ!”

Không phải là ta không thích, này là được Tạ Ngọc Hành chạm vào mà. Vấn đề là, y xem ta như “người cần được chăm sóc”, nhưng hiện tại, chúng ta rõ ràng là ngang cơ nhau.

Tạ Ngọc Hành đương nhiên không biết mớ tâm tư này của ta, nhưng y vẫn thu tay, tiếp tục đi về phía trước. Ta nhìn theo hướng y đi, thấy y cơ hồ là đi vòng vèo theo tuyến đường mà bọn ác nhân đã đi qua, nhất thời cảm thán y thật thông minh. Như vậy, khả năng đúng phải bọn chúng đã giảm đi đang kể.

“Cũng không hẳn.” Nghe ta nêu ý kiến, Tạ Ngọc Hành thuận miệng nói, “Ta đang muốn tìm nơi bọn chúng dừng chân.”

Ta hoàn toàn không lường được đáp án này: “Nơi dừng chân? Tìm đến đó làm gì?”

Không phải để chui đầu vào lưới đó chứ?

Tạ Ngọc Hành bình thản: “Xem có thể trộm hai con ngựa không.”

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Tạ: (dùng vẻ ngoài lạnh lùng nhất để nói những lời “lưu manh” nhất)

Tiểu Thẩm: Ôi, ngầu quá đi~ ⊙▽⊙