Lương Cung Hành - Giang Sắc Mộ

Chương 11: Tiệc củ cải




Nếu đã gọi là “tiệc” thì phải phong phú hơn lúc thường, nhưng bọn ta chỉ có hai người, làm quá thịnh soạn thì lại lãng phí.

Khi Tạ Ngọc Hành ra ngoài mua đồ, ta phác họa ra một thực đơn ba món đơn giản.

Thứ nhất là thịt viên chiên. Cái này thì dễ, trước kia bọn ta đã từng làm củ cải nhồi thịt, Tạ Ngọc Hành đã biết cách làm phần nhân rồi, bây giờ chỉ cần điều chỉnh tỷ lệ một chút, cho vào chảo là xong

Thứ hai là củ cải trộn. Đã có một món dầu mỡ rồi thì phải có món giải ngán. Còn có thể trộn chung với mơ xắt sợi, thêm độ dai giòn sần sật và vị chua, thích hợp khai vị.

Thứ ba… cái này thì phải chờ xem tình hình thực tế. Nếu Tạ Ngọc Hành mua đủ thịt thì có thể làm củ cải hầm thịt, nếu không đủ thì thay bằng trứng cũng được. Tóm lại là một món canh, ấm nóng dễ ăn, hợp với thời tiết lành lạnh buổi sáng.

Hơn nữa có thể làm thêm cuộn thịt sốt ngọt, kiêu gì cũng đủ hai người ăn no.

Có kế hoạch rồi, chỉ việc chờ Tạ Ngọc Hành về nữa thôi. Xét đến việc hôm nay nấu nướng sẽ mất nhiều thời gian, ta chủ động mài mực, hoàn thành việc luyện chữ trước. Vết thương trên tay phải đã kết thành một đường sẹo dài, không còn nguy cơ nứt ra nữa, nhưng ta vẫn viết bằng tay trái. Nửa là đã quen rồi, nửa là đã từng thử qua, cảm thấy mình viết bằng tay phải cũng xấu quắc, chẳng trách Tạ Ngọc Hành hoài nghi ta thất học.

Nhưng ta chắc chắn mình từng đi học, bằng không làm sao ta đọc tiểu thuyết được? Cùng lắm thì… ừm, bỏ học vài năm thôi.

Ta gãi mũi, cũng không thấy ngượng. Nếu cha mẹ thật sự mở tửu lầu như suy đoán của ta, vậy thì ta chỉ cần biết tính sổ sách là được.

Như hiện tại, ta cũng tính toán xong hết rồi: Tạ Ngọc Hành giao ta mỗi ngày viết mười trang giấy, hòm hòm là được, không quy định nghiêm ngặt số lượng chữ mỗi trang, nội dung cũng tùy ý ta. Nghe thì dễ dãi, nhưng nếu ta chỉ viết “Thẩm Phù và Tạ Ngọc Hành là bạn tốt” lên mười tờ giấy, y chắc chắn không vui. Trái lại, nếu ta viết câu này mười lần trên một tờ giấy, y nhất định sẽ khen ngợi ta.

Nghĩ đến cảnh y mỉm cười khen ta làm tốt, ta lại không nhịn được cong khóe môi. Nhưng khi bắt tay vào việc, ta cũng không viết câu đó mà đi tìm một đoạn tiểu thuyết để chép.

Hứ, ta mới không thèm làm bạn tốt của Tạ Ngọc Hành. Có làm thì cũng phải làm “thư sinh” trong tiểu thuyết, sớm muộn gì cũng có ngày cùng Tạ Ngọc Hành đính ước dưới trăng, tình cảm thắm thiết.

Lòng mang chí lớn, chờ Tạ Ngọc Hành về, ta lập tức khoe y thành quả của mình. Tạ Học Hành quả nhiên khen ta “Viết tốt lắm”. Vẫn chưa xong, y còn bắt đầu phân tích tỉ mỉ mấy hàng chữ xiêu vẹo này tốt ở đâu, tiến bộ thế nào so với mấy ngày trước. Ta được khen mà rén, nếu không phải vẫn giữ được lý trí, ta đã nghĩ mình sắp trở thành thánh thủ thư pháp thế hệ mới rồi 

“Ngươi như vậy,” Ta nhịn không được phàn nàn, “Ta không còn động lực phấn đấu nữa.”

Tạ Ngọc Hành nhìn ta, chớp mắt, như suy tư gì.

Ta lập tức đổi chiều: “Cách ngôn nói lời khen ngợi là bậc thang dẫn đến sự tiến bộ, ừm, có thể lưu truyền lâu như vậy chắc chắn là có lý do.”

Tạ Ngọc Hành vẫn trầm ngâm.

Ta hơi lo lắng nhìn y. Nhìn một hồi, chợt nghe y phì cười thành tiếng.

“Thẩm Phù,” Tạ Ngọc Hành như dở khóc dở cười, mắt mày cong cong, làm tim ta đập thình thịch thình thịch, “Ngươi nghe cái… ‘cách ngôn’ đó ở đâu vậy, hở?”

Âm cuối cùng như một cọng lông chim mềm mại cào vào lòng ta. Ta phải nỗ lực hết mình mới có thể không nhào vào người mình thầm thương, đứng yên một chỗ ba hoa chích chòe: “Ngươi chưa từng nghe à? Vậy không chừng là cách nói ở quê ta ấy.”

Lại thao thao bất tuyệt chuyển hướng câu chuyện: “Phải chăng ký ức của ta có hy vọng khôi phục rồi? Này là chuyện tốt, phải làm thêm nhiều món để ăn mừng.”

Tạ Ngọc Hành nhất định nghe ra ta nói bậy nói bạ, nhưng y không phá hỏng bầu không khí, còn tủm tỉm cười hùa: “Ừm, vậy thì ăn mừng. Ta mua chừng này, ngươi xem có đủ không?”

Ta hợp tình hợp lý nghiêng người nhìn sang, vừa ước lượng thức ăn trong giỏ, vừa suy nghĩ linh tinh: Tạ Ngọc Hành phát hiện ra ta muốn xáp lại gần y nên mới cho ta một cái cớ sao?

“Đủ rồi.” Đủ thật hay không cũng không quan trọng, “Chúng ta cùng vào bếp.”

Tạ Ngọc Hành vẫn cười: “Ừm.”

Ta nói cho y nghe ý tưởng của mình: “Ngươi mua cả sườn, thích hợp nấu canh củ cải. Cái này dễ làm, chỉ là tốn thời gian thôi, chúng ta sơ chế trước. Miếng sườn chặt thành khúc vừa ăn, cho vào nồi nước lạnh…”

Đã cùng nấu ăn rất nhiều lần, bọn ta phối hợp khá là nhuần nhuyễn. Ta nhóm lửa, y động dao, không đến nửa canh giờ đã xong một mâm hai món mặn một món canh. Ta cảm thấy rất mãn nguyện, đắc ý nói với Tạ Ngọc Hành: “Hàng xóm mà ngày ngày ngửi được mùi hương truyền ra từ nhà mình chắc chắn rất thèm thuồng.”

Tạ Ngọc Hành đáp: “Hẳn là vậy. Tửu lâu nhà ngươi chắc chắn rất đắt khách.”

Ta: “He he.” Xem như nhận lời chúc tốt lành của y.

Vẫn còn sớm, lại có món canh, bọn ta cũng không rót rượu, nhưng ta vẫn nâng chén canh cụng một cái với chén của Tạ Ngọc Hành: “Cạn!”

Tạ Ngọc Hành vẻ mặt dở khóc dở cười, nhưng vẫn phối hợp với mấy trò ấu trĩ của ta. Ta thấy vậy quyết đoán “mượn rượu tâm tình”, nói về nội dung tiểu thuyết vừa mới chép: “Lúc trước đã cảm thấy tiểu thuyết không có gì thú vị, bây giờ càng đọc càng chán. Tuy tựa đề khác nhau, nhưng nội dung câu chuyện khuôn sáo chẳng có gì mới mẻ. Đều là thư sinh gia cảnh bần hàn cùng tiểu thư nhã nhặn dịu dàng, làm như khắp thiên hạ chỉ có hai loại người này.”

Tạ Ngọc Hành nói: “Lúc ở tiệm sách, ta thấy người mua những quyển sách này hầu hết là thư sinh. Xem ra bọn họ đều thích hình tượng tiểu thư dịu dàng nhỉ?”

Tuyệt vời! Ta tự khích lệ mình. Y đúng là đang đi theo kịch bản của ta, vậy tiếp theo đến lượt ta ——

“Chắc là vậy. Thư sinh sẽ mua những câu chuyện có nhân vật chính là thư sinh, vậy người trong giang hồ như chúng ta nên mua những câu chuyện có vai chính là người giang hồ. Tạ Ngọc Hành này,” Lời lên tới cổ họng, ta có chút căng thẳng, “Nếu có người lấy ngươi ra làm hình mẫu viết truyện, ngươi nói xem, tuyến tình cảm của ngươi sẽ phát triển như thế nào?”

“Ta?” Tạ Ngọc Hành buồn cười, “Làm gì có ai… Được được được, để ta nghĩ thử xem.”

Ta “Ừa ừa” hai tiếng, lại múc cho y một chén canh. Tạ Ngọc Hành vẫn rũ mắt nâng chén uống, ta nhìn động tác của y, trong lòng cảm thán thật thần kỳ.

Không giống với ta phải luôn buộc tóc gọn gàng, tóc Tạ Ngọc Hành lúc nào cũng buông lỏng, nhưng hoàn toàn không thấy có gì phiền toái. Như hôm qua y chụp lại xấp giấy bị gió thổi bay, động tác bao lớn cũng giữ được tóc tai chỉnh tề, không hề rối loạn.

Ta thật sự ngứa ngáy, năm ngón tay giãn ra, âm thầm lên kế hoạch: Phải tìm một cơ hội nghịch tóc y cho thỏa.

Nhưng đó là chuyện sau này. Hiện tại, ta vẫn đặt sự chú ý lên lời nói của y. Trong lòng đếm mười mấy tiếng, Tạ Ngọc Hành rốt cuộc đã “nghĩ” ra: “Chắc là sư môn sẽ an bài cho ta.”

Ta nghẹn họng nhìn y trân trối: “Từ từ, ngươi thật sự phải liên hôn với môn phái khác sao?”

“Liên hôn cái gì?” Tạ Ngọc Hành còn ngạc nhiên hơn ta, “Không, chỉ là ta không nghĩ ra được, trả lời có lệ cho ngươi thôi.”

Ta ai oán nhìn y. Tạ Ngọc Hành ho khan một tiếng, nhanh chóng nói: “Trêu ngươi thôi. Về phần ta, ngay cả sư huynh lớn hơn ta bốn, năm tuổi cũng chưa thành thân, bọn họ còn không thèm quan tâm đến chuyện này… Ôi ngươi đừng xụ mặt. Thẩm Phù, còn ngươi thì sao, thích người thế nào?”

Ta lèm bèm: “Đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi, sao lại thành đùa giỡn.” Nhưng biết sư huynh của y cũng chưa thành gia lập thất, ta an tâm hơn nhiều.

Tuy không rành quy củ giang hồ, nhưng mấy chữ “tôn sư trọng đạo” thì ta vẫn hiểu được. Hơn nữa, nghe cách nói của Tạ Ngọc Hành, dường như y từ nhỏ đã rời khỏi gia đình ruột thịt đến chỗ gọi là sư môn. Vậy nên, với y mà nói, “sư phụ” không chừng cũng là “phụ thân”, không nghe lời đồng nghĩa với bất hiếu. Có sẵn một cái giới hạn trên như vậy, làm chuyện gì cũng khó, ngược lại, nếu sư phụ không thèm quan tâm đến hôn sự của đồ đệ, vậy thì mọi chuyện đơn giản hơn nhiều.

“Ta à?” Ta ám chỉ với Tạ Ngọc Hành, “Ta thích người tính cách thú vị, ưa nhìn, luôn quan tâm chăm sóc ta.”

Mấy đặc điểm này quá rõ ràng, thiếu mỗi cái tên của người ngồi đối diện thôi.

Tạ Ngọc Hành nghe xong liền cười, cười đến tim ta đập rộn ràng không thôi, trong lòng hoài nghi y đã hiểu ta muốn nói gì rồi. Mà thái độ y như vậy, ước chừng cũng không phản cảm. Bước kế tiếp chính là đưa ta về sư môn gặp trưởng bối!

Lần đầu đến nhà tất nhiên không thể đi tay không, nhưng ta không một xu dính túi, ăn uống đều phải dựa vào Tạ Ngọc Hành. Cũng may trời không tuyệt đường người, tay nghề của ta được Tạ Ngọc Hành tán dương như vậy, một đường vừa đi vừa mở sạp bán đồ ăn, không chừng có thể mua một cái ngọc bạch thái[1] làm lễ vật cho sư phụ y…

Tạ Ngọc Hành đánh vỡ tràn suy tưởng của ta: “Ha ha, ngươi không phải đang nói đến ‘tiểu thư’ trong tiểu thuyết đó sao?”

Ta: “…”

Tạ Ngọc Hành cười nói: “Còn nói truyện khuôn sáo cũ kỹ, nhưng đến lượt mình cũng chẳng khác gì.” Lại cảm thán, “Có lẽ ai cũng như ai, đều thích giai nhân tài sắc, cũng thích đối phương gọi dạ bảo vâng, còn bản thân mình thì muốn gì được nấy.” 

Ta rốt cuộc hoàn hồn, theo bản năng phủ nhận: “Không phải! Ai cần ‘gọi dạ bảo vâng’ chứ!”

Tạ Ngọc Hành có cho ta “muốn gì được nấy” sao? Ừ thì không thể hoàn toàn phản bác, nhưng ta biết rõ, y tuyệt đối không phải loại người ngoan ngoãn cam chịu, chỉ là nguyện ý quan tâm chăm sóc ta thôi.

“Bởi vì ta thích người đó,” Sửa sang lại suy nghĩ, ta lại nói, “Ví như người đó cũng thích ta, đã thích ta thì quan tâm đến ta là lẽ thường tình đúng không? Ta cũng như vậy! Y muốn ta đi hướng đông, ta tuyệt đối không đi hướng tây.”

Muốn ta luyện viết, ta mỗi ngày cần cù chăm chỉ. Muốn ta học huyệt vị luyện võ công, ta mỗi ngày đều có tiến bộ.

“Ta biết rõ y rất tốt với ta, vậy nên ——”

Tạ Ngọc Hành hỏi lại: “Nếu người đó ‘vì muốn tốt cho ngươi’ mà làm những chuyện khiến ngươi không vui thì sao?”

Ta sửng sốt.

Tạ Ngọc Hành vẫn cười: “Lời này trước nay ta nghe nhiều rồi. ‘Bởi vì muốn tốt’, nên đọc sách không thuộc sẽ bị khẽ tay, trả lời sai thì bị đánh hai mươi cái. Những cái này đều là chuyện nhỏ, tạm không bàn tới nặng hơn thì thế nào. Nếu hỏi lý do, ừm, thương cho roi cho vọt, ăn đòn xong quả thật tiến bộ rất nhanh, sau này cũng phải cảm thán một câu tiên sinh vất vả nhọc lòng…”

“Nhưng lúc còn nhỏ, khổ cực là thật, đau đến mức khóc mãi không thôi cũng là thật.”

“Thẩm Phù, ngươi nói xem, chuyện này nên tính thế nào đây?”

Ta nghe hết từng câu từng chữ, biết Tạ Ngọc Hành rõ ràng có dụng ý gì đó. Nhưng y nói nhiều như vậy, chứng tỏ y có để tâm. Ta nhất định phải trả lời thỏa đáng, không thể để y thất vọng.

Ôm tâm tư đó, ta suy nghĩ một chút mới nói: “Ta không thích chuyện nói sai thì bị ăn đòn, cho dù tiến bộ, sau này thấu hiểu hơn gì đó… ta cũng không thích. Nhưng tiên sinh lúc phạt cũng không có ác ý, chỉ một lòng muốn học trò tốt hơn, nếu đã nhận thức được chuyện này thì cũng không cần trách cứ ông ấy. Cùng lắm thì, khi ta thành thầy, đi dạy người khác sẽ không dùng đến phương pháp này.”

Tạ Ngọc Hành nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

Ta nhìn y, rất muốn hỏi một câu “Ngươi đang nghĩ gì vậy?” Nhưng ngay sau đó, y lại cười nói: “Ngươi vẫn chưa đáp câu hỏi trước đó của ta.”

Hửm? Chuyện đó à?

Ta ngẫm nghĩ một lúc mới bổ sung: “Nhưng đó là người ta thích, không thể xếp ngang hàng với ‘tiên sinh’. Cho dù y làm chuyện gì khiến ta không vui, ta cũng muốn biết rõ lý do, về sau không để y lặp lại hành động đó nữa.”

Tạ Ngọc Hành hỏi: “Có nổi giận không?”

Ta đáp: “Cái này… phải có tình huống cụ thể mới nói được.”

Tạ Ngọc Hành đã hiểu, gật gật đầu: “Ừm, xem ra là không giận nổi.”

Ta: “…”

Ta: “Mau ăn canh, sắp nguội lạnh rồi!”
[1] Ngọc bạch thái là cái bắp cải ngọc phong thủy ấy. “Bạch thái” phát âm giống giống với “bách tài” nên được xem là vật cầu tài lộc.