Giống như có một cây gậy vô hình đập vào trán khiến ta choáng váng, sững sờ tại chỗ.
Ánh mắt ta run rẩy nhìn đến ngón tay Tạ Ngọc Hành, đại não hoàn toàn không thể xử lý được tin tức này. Mãi đến khi Tạ Ngọc Hành nhíu mày, đặt giỏ kẹo xuống bước đến gần, trực tiếp nắm cổ tay phải ta, áp ngón cái xuống, lẩm bẩm: “Có vẻ không có vấn đề gì.”
Ta miễn cưỡng hoàn hồn, trong lòng gào thét: A A A, Tạ Ngọc Hành, sao lại đến gần ta như vậy!
Ngoài miệng lại khô khốc: “Ha ha ha, ngươi về rồi.”
Tạ Ngọc Hành nửa lo nửa ngờ nhìn ta. Bị y nhìn như vậy, cả gương mặt ta đều cứng đờ. Tình trạng đó lan đến cổ, vai, khắp thân trên… chỗ nào cách Tạ Ngọc Hành trong vòng một thước là chỗ đó không thể nhúc nhích. Thế mà trong lòng ta còn bật ra một câu: Lông mi y dài thật.
“Thẩm Phù?” Bàn tay Tạ Ngọc Hành lại dán lên trán ta, “Không khỏe sao? Sao không nói gì?”
Ta giật mình, theo bản năng lùi lại.
Không phải ta không thích, ta rất thích được chưa! Chẳng qua là vì mùi hương trên người y quá rõ ràng, như bách hoa quỳnh tương, khiến tim ta, xương ta, máu thịt ta… từng tấc từng tấc dưới lớp da oành oành nổ mạnh.
Đầu óc ta bị oanh tạc đến choáng váng, máu dồn lên mặt. May mà lúc này đang là buổi chiều tà, sắc trời sẩm tối, ta mới có thể tự nhủ: Có lẽ y không nhận ra đâu.
“Không sao.” Ta đáp bừa, “Ngươi mua nhiều quá vậy, chúng ta ăn đến bao giờ mới hết?”
“Thật sự không sao?” Tạ Ngọc Hành chỉ chú ý đến câu đầu, “Đưa tay trái đây, ta xem một cái.”
Ta từ chối: “Còn có thể có chuyện gì? Mau ăn kẹo đi.”
Tạ Ngọc Hành nheo mắt, tuy không thấy rõ, nhưng ta chắc chắn y vừa khẽ động tay. Nhưng ta nhanh tay hơn, trước khi y nắm tay ta, ta đã đoạt lấy giỏ kẹo, lấy cho mình một viên, cũng nhét cho Tạ Ngọc Hành một viên.
Vừa cho vào miệng, vị ngọt của kẹo cũng nổ bùng một phát, không thua gì cơn chấn động trong lòng: Ư, thế này quá ngọt rồi.
Tạ Ngọc Hành hoài nghi nhìn ta, ta tin chắc y còn chưa muốn từ bỏ đâu. Nhưng ta không động thủ nữa, chỉ chuyển dời ánh mắt, dùng một tư thế hết sức ưu nhã mà cúi đầu ăn kẹo.
Ta lén nhìn y, trong lúc y chuyển động, vài sợi tóc rũ xuống bên má, không che khuất hoàn toàn gương mặt, trái lại còn tạo nên một cảm giác mờ ảo mơ hồ. Ta vừa thích vừa rầu rĩ, lần đầu tiên để tay lên ngực tự hỏi: Chẳng lẽ ta thật sự là một tên nông cạn hời hợt, chỉ quan tâm tới vẻ bề ngoài thôi sao?
Tạ Ngọc Hành tất nhiên không biết ta đang nghĩ gì. Y thật sự rất hưởng thụ, cắn kẹo nhai nhai, còn nhanh nhẩu liếm chút đường dính trên khóe môi.
Ta: Ăn ăn ăn.
Tạ Ngọc Hành: Ăn ăn ăn.
Bọn ta như hai con sóc, mỗi người ôm một tâm tư là thật, trong tay cầm một đống kẹo dưa cũng là thật, vừa thất thần vừa ăn, bất tri bất giác, giỏ kẹo dưa đã thấy đáy.
Ta rốt cuộc bị vị ngọt gắt làm cho khó chịu: “Lẽ ra nên châm một bình trà.”
Càng đắng càng tốt, để trung hòa vị ngọt.
Nghe ta nói xong, Tạ Ngọc Hành nhanh tay nhét cục kẹo cuối cùng vào miệng, gật đầu: “Hợp lý, ta đi pha.”
Ta ngạc nhiên: “Cái gì, ngươi còn muốn ăn nữa hả?”
Tạ Ngọc Hành mờ mịt: “Hả? Thì chẳng mấy khi có ăn…”
Ta trầm mặc, một lúc sau hỏi y: “Sao ngươi nghĩ ta thích ăn kẹo?”
Tạ Ngọc Hành càng mờ mịt hơn: “Có ai không thích đâu. Hơn nữa, lúc chúng ta bỏ trốn, ở trên núi hái vài loại trái cây, ngươi mặt mày nhăn nhúm than quá chua, phải mà ngọt hơn một chút thì tốt quá. Sau đó bắt gà rừng thỏ hoang, ngươi cũng nói giá mà có mật ong phết lên, hương vị nhất định càng ngon.”
Ta “A” một tiếng, thì ra là thế!
Ban đầu ta còn tưởng, phải chăng vì y thích ăn kẹo nên mới muốn cho ta thứ y thích nhất. Sau khi nghe đầu đuôi, ta lại phát giác dưới góc nhìn của Tạ Ngọc Hành, ta thật sự thích ăn ngọt. Nếu đặt hai lý do này lên bàn cân, ta cũng không thể phân nặng nhẹ, nhưng nếu Tạ Ngọc Hành cảm thấy như vậy…
“Cũng đúng.” Lần đầu tiên kể từ khi y mua kẹo về, ta bật cười, “Ta thật sự thích.”
……
……
Ăn kẹo xong, trước khi ngủ phải đánh răng thật kỹ. Đánh răng thì trong miệng toàn vị mặn, phải lấy nước súc miệng.
Ta vừa “ùng ục” súc miệng vừa lén dùng khóe mắt nhìn Tạ Ngọc Hành. Đứng ngoài sân nhìn vào phòng, thấy Tạ Ngọc Hành từ lúc y quan chỉnh tề cho đến khi y cởi bỏ đai lưng. Mắt ta trừng lớn, đột nhiên ý thức được một chuyện.
Mình sắp phải cùng chung chăn gối với người trong lòng.
Còn là do mình giở hết công phu khóc nháo làm nũng ra để đổi lấy.
Thôi tiêu rồi.
Đương nhiên, không phải là ta hối hận. Nếu được làm lại, ta vẫn muốn tìm cách cho Tạ Ngọc Hành ngủ thoải mái hơn. Nhưng trước mắt chính là một khảo nghiệm cực hạn.
Tay ta run run, run nửa ngày vẫn chưa cởi được đai lưng của mình.
Tạ Ngọc Hành đã cởi xong áo ngoài, chỉ còn một lớp trong, nghi hoặc nhìn ta: “Thẩm Phù, sao không nhúc nhích gì vậy?”
Ta giật mình, vội vội vàng vàng đáp: “Xong ngay xong ngay.”
Tạ Ngọc Hành “Ừm” một tiếng. Ta hèn nhát cúi thấp đầu, không thấy được sắc mặt y, nhưng tiếng lẩm bẩm của y vẫn chui tọt vào tai ta như thường: “Chẳng lẽ đầu óc lại có vấn đề?”
Đầu óc ngươi mới có vấn đề á! —— Ta phẫn uất nghĩ thầm. Nếu không phải sợ chính mình làm ra chuyện gì mạo phạm y, ta còn phải khổ sở vậy sao?
Luống cuống cởi áo ngoài xong, Tạ Ngọc Hành lại xáp tới, nói muốn xem thương thế của ta.
Chuyện này cũng bình thường, trước giờ ta luôn tích cực phối hợp, nhưng hôm tay thì ta chẳng biết phải để tay mình vào đâu. Nhất là khi cảm nhận được hô hấp của Tạ Ngọc Hành trên bụng mình, trong đầu ta lại gào toáng lên: “A A A, Tạ Ngọc Hành, ngươi cách xa ta một chút được không!”
Tạ Ngọc Hành không nghe được, đương nhiên cũng không đáp ứng ta. Ở khoảng cách gần như vậy, y còn cười với ta: “Qua ít ngày nữa là có thể tháo băng hoàn toàn rồi.”
Ta nửa vui mừng nửa rung động, ấp úng: “Ừa ừa, ngươi nhanh thổi tắt nến đi.”
Nếu không nhìn thấy y thì tình hình sẽ khả quan hơn đúng không?
Ôm ấp hy vọng đó, chờ đến khi Tạ Ngọc Hành rời khỏi chỗ, ta vội nằm xuống giường nhắm tịt mắt lại, đến lúc mở ra, trong phòng đã tối đen.
Tình hình không hề khả quan, ngược lại càng thảm hơn. Hóa ra lúc thị giác không dùng được thì các giác quan khác sẽ được tăng cường. Ta nghe được tiếng Tạ Ngọc Hành bước đến gần, nghe tiếng y cởi giày, đặt chân lên đệm, thậm chí nghe được tiếng “Ưm” khe khẽ phát ra khi y nằm xuống.
Ta co rụt người, trong mũi toàn là mùi hương của người mình thầm mến, giống như có một bụi hoa xuân bung nở, Tạ Ngọc Hành nằm trong đó. Ta chậm chạp nhích đến gần.
“Thẩm Phù.” Từ trong bụi hoa, Tạ Ngọc Hành gọi tên ta, “Hôm nay ngươi… có vẻ không ổn”
Ta muốn đáp lời y, nhưng cổ họng khô khốc, không mở miệng nổi. Cho đến tận hừng đông, ta mới ý thức được mình quá buồn ngủ, ở trên giường chẳng bao lâu đã ngủ mất rồi.
Tạ Ngọc Hành đã xuống giường mặc quần áo, ta hậm hực ôm chăn nằm bất động. Có lẽ là vì những chuyện xảy ra đêm qua mà cảm xúc không dễ chịu như trước nữa. Càng nhìn y, ta càng cảm thấy không thể tin nổi.
Không chỉ là khó tin với phần tư tình này, mà còn không thể tin nổi mình lại đần độn như vậy. Bây giờ ngẫm lại, từ lần đầu tiên nhìn thấy y, ta đã cảm thấy y là ánh dương rực rỡ, rung động lòng người. Chỉ vì y đẹp sao? Liệu có khi nào, tuy ta đã quên chuyện trước đó, nhưng theo bản năng vẫn cảm thấy Tạ Ngọc Hành đặc biệt hơn người?
Ta thích y rồi —— bốn chữ này dạo một vòng trong lòng ta, biến thành: Từ lúc chưa mất trí nhớ, ta đã thích y rồi.
Còn Tạ Ngọc Hành thì sao? Y có cảm giác gì với ta, có thích ta như cách ta thích y không?
Nắm lấy góc chăn, ta hạ quyết tâm phải thử một chút.
“Mà này,” Khi đánh răng, ta giả vờ hỏi phong long, “Tạ Ngọc Hành, ta vẫn chưa biết ngươi bao nhiêu tuổi.”
Y đứng cạnh ta, trong miệng cũng ngậm bàn chải, đáp: “Ư ưm.”
Ta lần lựa: “Hăm lăm?”
Tạ Ngọc Hành không đáp nổi, liếc ta một cái, súc miệng xong mới lần nữa trả lời: “Hăm mốt.” Còn không quên bổ sung, “Lớn hơn ngươi.”
Ta giật mình: “Cái gì? Ta còn chưa tới hai mươi sao?”
Tạ Ngọc Hành nhún vai: “Ngươi nói với ta như thế.”
Ta: “Ừm…”
Cúi đầu, súc miệng, xong xuôi hết mới tiến hành bước kế tiếp.
“Khụ,” Ta nói, “Lúc trước đọc đống tiểu thuyết kia, thấy tiểu thư mười bốn mười lăm đã đính hôn rồi. Thư sinh có thể trễ hơn một chút, nhưng trước khi cập quan cũng đã thành thân rồi, ờ, không biết…”
Không thể trách ta ngắc ngứ, bởi vì đang nói giữa chừng, Tạ Ngọc Hành đã dời mắt nhìn sang.
Y nhìn ta bằng một ánh mắt rất vi diệu, không đợi ta giải mã xong nội dung đã nói: “Ngươi cũng từng hỏi ta chuyện này.”
Cái gì? Ta nín thở, ý thức được một chuyện: Lỡ đâu trước khi gặp được Tạ Ngọc Hành, ta đã thành gia lập thất, bây giờ có nổi lên tâm tư gì với y cũng không ổn rồi.
Ngực ta bị một tảng đá đè nghiến qua đến không thở nổi. May thay, Tạ Ngọc Hành không có ý định úp úp mở mở, câu tiếp theo đã giúp ta dời tảng đá đi: “Ngươi nói phong tục ở chỗ của ngươi là nam nữ đều phải trên hai mươi mới có thể thành thân, cũng không thịnh hành chuyện mai mối hay cha mẹ đặt đâu ngồi đấy, đều phải là nam nữ song phương tình nguyện.”
Ta “Ồ” lên, nỗi lo bay biến, khấp khởi vui mừng: “Hẳn là thế rồi. Còn ngươi thì sao, Tạ Ngọc Hành?” Đến đây chợt phát giác mình biểu hiện lộ liễu quá, lại cứng nhắc bổ sung: “Chúng ta là bằng hữu, vậy cùng nhau độc thân!”
Tạ Ngọc Hành cười như không cười: “Ta nào có tâm tư này. Chuyện khác không nói, chỉ riêng sư môn…”
Sư môn thì sao? Hả? Ngươi mau nói đi!
Ta ngóng trông y, thầm nghĩ hay là y còn phải mang trọng trách liên hôn với môn phái khác?
Nhưng Tạ Ngọc Hành nề hà không muốn nói tiếp, trực tiếp bỏ qua chủ đề này: “Hôm nay muốn ăn gì? —— Đúng rồi, ta còn phải mua lại hai vò rượu.”
Ta giãy giụa nửa ngày, rốt cuộc vẫn nương theo y, còn làm Mao Toại tự tiến[1]: “Rượu hẳn là nặng lắm? Ta đi với ngươi.”
Tạ Ngọc Hành cười nói: “Thôi bỏ đi, ngươi vẫn nên ở lại đây, bằng không chút nữa ta cũng không biết xách rượu về hay là xách ngươi về.”
Ta liếc y một cái: “Này, ngươi đừng coi thường ta.”
Tạ Ngọc Hành: “Không coi thường, ngoan, ở nhà làm bài tập đi.”
Ta: “…”
Tạ Ngọc Hành cố ý đúng không? Y biết mỗi lần ta nghe chữ “nhà” đều sẽ quên hết mọi chuyện, chỉ ngây ngô cười, vậy nên chuyên dùng chữ này để câu đi sự chú ý của ta.
Nhưng ta thật sự thích cắn câu, thấp giọng ậm ừ một chút, không hề có tiền đồ mà đáp: “Ừa… Nhưng ngươi đừng có lúc nào cũng hỏi ta thích ăn gì, ngươi thì sao?”
Tạ Ngọc Hành suy nghĩ.
Tạ Ngọc Hành sờ cằm.
Tạ Ngọc Hành sắc mặt nghiêm túc: “Ừm…”
“Thôi,” Ta có thể nhìn ra, y thật sự không phải đang khách khí với ta đâu, “Củ cải nhồi lần trước cũng ngon, mua hai củ nữa đi. Cũng mua thêm ít thịt, không cần nhiều, cầm tiện tay là được. Hôm nay chúng ta làm một bữa tiệc củ cải.”
Tạ Ngọc Hành cười, hàng mày giãn ra, lại đẹp đến chói mắt: “Được, đều nghe ngươi.”
——————————
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Thẩm và Tiểu Tạ đều độc thân trên mọi phương diện, cùng cố gắng ghép một cặp đôi “nghiêm túc yêu đương” nào! (quyết tâm)
[1] Mạo Toại tự tiến là thành ngữ xuất phát từ Sử ký – Bình Nguyên Quân liệt truyện. Câu này hiểu là mạnh dạn tiến cử mình đảm đương trách nhiệm quan trọng, vì tin vào tài đức của chính mình, ví như Mao Toại thời Chiến quốc, tự xin theo đoàn tùy tùng của Bình Nguyên Quân sang nước Sở điều đình với vua Sở, ở đó, nhờ vào tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới có được thành công như ý muốn.