Lương Cung Hành - Giang Sắc Mộ

Chương 1: Mất trí nhớ




Khi ý thức trở về, cảm giác đầu tiên của ta là đau, thứ hai là đói.

Đau đớn khắp toàn thân dâng lên, lan ra mỗi tấc da thịt. Cơn đói thì như đang công thành đoạt đất trong dạ dày, cồn cào bỏng rát.

Trong tình trạng vừa đau vừa đói, ta phải tốn sức chín trâu hai hổ mới có thể mở mắt. Ngay sau đó, cảnh tượng đập vào mắt khiến ta ngơ ngẩn.

Trước mắt là nóc giường, bên cạnh là gian phòng ở. Giường thủ công làm không tồi, có cả hoa văn chạm khắc. Nhưng mà, đây là đâu?

Nghi vấn nhanh chóng lất át sự tò mò, ta nhíu mày, bắt đầu suy ngẫm.

Được rồi, không biết.

Không chỉ “Không biết đây là đâu”, mà không biết cả những vấn đề chừng như rất cơ bản. Ta là ai, tên là gì, sao ta lại ở đây… Cái gì ta cũng không biết.

Nhận thức được vấn đề này, ta im lặng một chút, theo bản năng muốn ngồi dậy nhìn xung quanh, ít nhất tìm ra thêm vài manh mối. Đây là một quyết định sai lầm. Rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản, lại đau đến mức suýt thì trào nước mắt.

“Shttt Ui ——!”

Ta ra một thân mồ hôi lạnh, mất thật nhiều thời gian mới có thể hòa hoãn chút ít, trước mắt vẫn quay cuồng choáng váng, chỉ mơ hồ nghe được tiếng kẽo kẹt truyền đến từ một nơi cách đó không xa.

Không chờ ta kịp phản ứng lại, cái người đẩy cửa bước vào đã đi nhanh đến mép giường. Thấy ta tỉnh lại, y rõ ràng rất vui mừng, gọi ta: “Thẩm Phù! Ngươi thế nào rồi?”

Nghe lời này, ta không đáp, chỉ nhìn chằm chằm gương mặt người kia.

Vốn dĩ ta chỉ muốn biết y là ai, nhưng khi nhìn thấy rõ bộ dạng của y, ta lần nữa sửng sốt.

Ta chưa từng gặp ai đẹp mắt như vậy. Y chỉ đứng đó đã giống hệt như mỹ nhân trong tranh họa. Từ đầu mày đến cuối mắt, từ đôi mắt đến sống mũi, mỗi tấc đều đẹp đến mê mẩn. Ngay cả làn da cũng mịn màng trắng nõn, khiến tim ta đập thình thịch.

Mà trong lúc ta đang chuyên chú phác họa ngũ quan y, y cũng hạ mắt nhìn ta, trong mắt mang theo mười phần quan tâm.

Cứ nhìn nhau như thế, y chớp mắt, dường như chần chừ, lại gọi thêm một tiếng: “Thẩm Phù?”

Ta giật mình một cái, muộn màng nhận ra đó hẳn là tên của ta.

“Trong người ngươi không thoải mái sao?” Y lại hỏi, hỏi xong lại thở dài, nghe ra mấy phần hổ thẹn, “Ngươi bị thương rất nặng… Ôi, lúc đó ngươi không nên ở lại.”

Yết hầu ta khẽ động. Tuy không nhớ “lúc đó” là lúc nào, nhưng tối thiểu thì có thể khẳng định, lúc này ta là một người bệnh đói meo.

Y không nói đến còn đỡ, bây giờ nhắc tới, kết hợp với mùi cháo thơm không biết đã quanh quẩn trong phòng từ lúc nào, đau đớn trên người ta lại rục rịch bò lên, dạ dày khó chịu, mặt cũng nhăn nhúm.

Hở? Mùi cháo?

Ta cụp mắt nhìn xuống. Thì ra là thế, người thanh niên này gương mặt không dính chút khói lửa nhân gian, trong tay y lại là một thứ “trần tục” chính cống —— một chén cháo!

Ta mở miệng, câu đầu tiên nói với người ta là: “… Đói.”

Y ngẩn người, sau đó cười: “Ừ, ăn chút thức ăn đi.”

Ái chà, y cười lên lại càng đẹp hơn.

“Này là ngươi làm à?”

Khi thanh niên đỡ ta dậy, cẩn thận dựng cái gối mềm đỡ sau lưng ta, ta chọn một đề tài an toàn để bắt chuyện.

“Đúng vậy.” Y đáp, “Trước khi đi Thiên Tuyền đã dặn dò, chúng ta hiện tại thành thế này phải ăn uống thanh đạm, cũng phải đủ chất, không thể chỉ ăn rau xanh mà nên có thêm trứng thịt. Ta không vấn đề gì, nhưng ngươi thì hơi phiền toái, chỉ nằm một chỗ, không hề nhúc nhích, làm sao nhai thức ăn? Nhưng chỉ ăn cháo trắng cũng không tốt, vết thương không lành nổi.”

“Cuối cùng ta nghĩ ra một biện pháp, băm nhuyễn rau thịt ra hầm cùng với cháo. Lúc chưa tỉnh lại ngươi mỗi lần cũng có thể uống hết một chén, hương vị không tồi, đúng không?”

Một đống câu từ chạy qua đầu ta một lần, nhưng ta chỉ nhớ được mình nuốt nước miếng, miễn cưỡng bắt lấy mấy chữ cuối.

Hẳn là không tồi, chỉ nghe qua đã có thể cảm giác được mùi thơm phưng phức, khiến ta không thể rời mắt. Ta thấy y cầm chén cháo rau thịt, nhẹ nhàng khuấy hai cái, múc lên một muỗng, không chỉ vậy, y còn thổi thổi, bấy giờ mới đưa đến bên miệng ta.

Là muốn đút ta à?

Ta nghi mặt mình đã đỏ lên rồi, bằng không sao trên gò má lại nóng bừng thế này?

Áp xuống ánh mắt ngượng ngùng, ta dứt khoát há miệng. A ——

Ngon!

Khoảnh khắc cháo vào miệng, trước mắt ta sáng ngời.

Thịt nhuyễn hòa quyện với cháo rau, nhưng không nấu nhừ mà vẫn còn chút cảm giác dai giòn, hương vị tươi ngon, khiến môi răng ta vô cùng sung sướng.

“…” Ôi! Ngon! Ăn ăn ăn!

Chỉ loáng cái ta đã ăn sạch bách. Ta cảm giác như sức ăn của mình không chỉ có nhiêu đây, nhưng có lẽ là vì bị thương, dạ dày không ổn, khiến ta cảm thấy hơi chướng bụng.

Muốn xoa xoa, nhưng mà nhấc tay cũng đau. Lúc ăn ta đã tranh thủ nhìn sơ trên người mình, đùi thì không biết, nhưng hai cánh tay bị băng kín mít, còn có mùi thảo dược thoang thoảng. Ta trong lòng phát sầu, không biết mình gặp phải chuyện gì mà thê thảm như thế này. Lại cẩn thận suy ngẫm, hình như thanh niên kia cũng nói, “Chúng ta hiện tại thành thế này”.

Ta thành thế nào, nhìn cái biết ngay, nhưng còn y?

Ta sốt ruột nhìn y, hỏi: “Đừng chỉ nói về ta, ngươi thì sao?”

Cùng lúc đó, y cũng mở miệng: “No chưa? Có muốn ăn thêm một chút không?”

Y thật quan tâm đến ta!

Ta ấm áp trong lòng, cười nói: “Không cần, đã no rồi.”

Y cũng cười, đặt chén rỗng sang bên cạnh, sự lo lắng trên gương mặt tan đi, thay bằng dáng vẻ thận trọng.

Ta bắt đầu bất an: “Đừng làm lơ câu hỏi của ta, ngươi rốt cuộc ——” Nếu không phải điều kiện khách quan không cho phép, ta đã vén tay áo y kiểm tra.

Y cắt ngang: “Thẩm Phù, ngươi biết ta là ai không?”

À?

Ta há miệng, xong đóng lại. Lại há miệng, lại đóng lại.

Rốt cuộc, dưới thái độ nghiêm túc của y, ta xấu hổ trả lời: “Không biết —— Nhưng mà!”

Y nhướng mày.

Ta hít sâu một hơi. Bụng được lấp đầy, đầu óc ta cũng lọc cọc hoạt động, lại lần nữa nghiền ngẫm những lời thanh niên kia vừa nói: “Tuy không biết ngươi là ai, nhưng ta đoán ra một chút.”

Y bày ra vẻ mặt “nghiêng tai lắng nghe”.

Thái độ này như tiếp thêm sức mạnh cho ta. Sắp xếp lại một chút, ta mang theo tám phần tự tin, nói: “Hẳn là quan hệ chúng ta rất tốt? Khả năng cao trước đó chúng ta cùng bị thương. Còn tại sao bị thương, người trong giang hồ mà, có ai không bị thương đâu, quen là được —— Á! Ngươi làm gì đó!”

Ta đang nói dở, y đột nhiên bắt đầu động tay động chân. Tay y áp lên mặt ta, ngón tay trắng trẻo thon dài nhéo má ta. Đau thì không đau, nhưng chắc chắn rất buồn cười, ta không soi gương cũng biết!

Ta có chút buồn bực. Mắc gì y thì có thể thanh cao xinh đẹp, tuấn tú đĩnh đạc, còn ta thì chỉ có thể bị y trêu ghẹo?

Ta đang dùng ánh mắt để lên án, thanh niên kia đột nhiên thả lỏng tay, không rời khỏi mặt ta mà trượt xuống một chút, nhấc cằm, nâng mặt ta lên. Y nhìn ta thật cẩn thận, còn ta thì tiếp tục nhìn y bằng ánh mắt lên án.

Rồi sau đó, ta thấy y hít một hơi thật sâu, đột nhiên đứng dậy, xoay người đi ra ngoài.

Ta nhìn theo, hơi không phản ứng kịp.

Sao lại đi rồi? Ta cao giọng gọi: “Này, ngươi đi đâu!?”

Y không quay đầu lại, trong giọng nói rõ ràng đang kìm nén thứ gì đó, thanh âm cũng lớn hơn: “Đương nhiên là đi tìm đại phu cho ngươi!”

……

……

Y ra ngoài lâu hơn ta nghĩ.

Lúc quay trở về, y dẫn theo một ông cụ. Ông cụ cõng hòm thuốc, râu tóc bạc phơ, lưng lại thẳng tắp, trong tay áo có mùi thuốc nồng nặc. Ta cũng cả người toàn mùi thuốc, lẽ ra không ngửi được rõ ràng như vậy, nhưng mùi thuốc trên người ông ta khác hẳn với ta.

Nhìn thấy ta, ông cụ nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Người giang hồ!”

Nếu không phải khắp người đau ê ẩm, không tiện nhúc nhích, ta nhất định đã ngoáy tai, lẩm bẩm đáp lại: “Lão đại phu!”

Ông già ngồi xuống bên cạnh ta, lời ít ý nhiều: “Tay.”

Ta không đáp lại mà đưa mắt nhìn thanh niên đứng cạnh. Thấy vẻ mặt y trước hết là bất đắc dĩ, sau đó gật đầu, ta mới nâng tay lên, lúc cử động còn hít hà mấy tiếng.

Ông già rõ ràng là cạn lời với biểu hiện của ta, nhưng trong im lặng cũng ngưng ra thần sắc nghiêm túc. Ông ta bắt mạch tay phải trước, sau đó đến tay trái. Thanh niên kia vẫn đứng cạnh mà nhìn, ta có thể nghe thấy tiếng hô hấp của y. Ngoài một lần hít sâu đầu tiên, sau đó hầu như không còn động tĩnh.

Căng thẳng như vậy, hẳn là rất lo lắng cho ta.

Ta bắt đầu rạo rực vui sướng. Đúng lúc đó ông già rời tay khỏi tay ta, hỏi: “Ngươi có đau đầu không?”

Ta biết phân nặng nhẹ, nghiêm túc đáp lời: “Cả người đều đau, đầu cũng không ngoại lệ.”

Ông già giật giật mí mắt: “Ngươi thật sự không nhớ được gì, hay là chỉ mơ hồ về những chuyện đã xảy ra?”

Ta nói: “Chắc chắn không phải là ‘không nhớ được gì’.”

Lời này vừa nói ra, bỏ qua chuyện ông già —— thôi, vẫn nên gọi là đại phu —— phản ứng thế nào, ánh mắt của thanh niên kia có một biến hóa rõ ràng.

Không cho y có cơ hội vui mừng, ta kịp thời bổ sung:  “Nếu thật sự như vậy, ta làm sao biết ăn uống như thế nào? Làm sao biết ông đến xem bệnh cho ta?”

Đại phu lẫn thanh niên đều sửng sốt.

Ta lần nữa chỉ chú ý đến y, thấy y giống như bất đắc dĩ mà lắc đầu.

Ta cười cười với y, y mím môi, duỗi ngón tay chọc má ta, đẩy ánh mắt của ta về phía đại phu.

Không được giở trò này!

Ta muốn ra vẻ hung dữ, nhưng đúng lúc này đại phu lại bắt đầu hỏi chuyện ta, ta đành chuyển dời tâm tư đáp lời. Đến câu nào không đáp được, thanh niên kia lại trả lời thay ta.

Kết thúc quá trình nhìn, nghe, hỏi, khám, đại phu kết luận: Ta thoạt nhìn không có vấn đề gì to tát, nếu không phải đã được báo trước ta mất trí nhớ, ông ta còn nghĩ ta không làm sao cả.

Ta hỏi: “Ông nhìn ta này, không có vấn đề gì á?”

Đại phu: “Đầu óc, ta nói đầu óc.”

Ta hiểu rồi: “À à.”

Thanh niên bên cạnh thở hắt ra, có vẻ thất vọng, nhưng vẫn tiếp thu, khách khí nói với đại phu: “Vậy làm phiền ngài đi một chuyến rồi.”

Đại phu: “Hừ.”

Thanh niên từ đầu đến cuối vẫn lễ phép: “Ta đưa ngài về.”

Ta và đại phu đồng thời: “Hừ.”

Hai người bọn họ nghe ra động tĩnh, đều quay sang nhìn ta. Ta hơi rụt lại, giả vờ làm một khúc gỗ.

Đại phu chẳng hiểu gì, thanh niên kia thì cười. Ta thầm nghĩ, y chắc hẳn biết ta đang suy đoán hành động tiếp theo của đại phu, hơn nữa còn đoán trúng, có khi y sẽ buông một câu “Sao ngươi vẫn chẳng thay đổi gì thế này?”.

Nhưng y không nói gì, chỉ khách sáo với đại phu thêm mấy câu, đưa ông ta ra ngoài.

Ta không nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa ra vào. Nửa ngày sau mới đi đến kết luận, e rằng người kia đưa đại phu về tận y quán luôn rồi, thế nên mới đi lâu như vậy.

Đúng là săn sóc quá mức.

Ta mắng thầm, đáng tiếc không thể xuống giường, càng không có cách nào ra cửa ngóng trông, chỉ có thể nằm bẹp trên giường mong sao ngóng trăng.

Chờ đến khi thân ảnh kia xuất hiện trở lại, ta nhiệt huyết dâng trào, tiếp đón y: “Về rồi!”

Y vốn dĩ đang lo lắng, thấy ta như vậy cũng thành dở khóc dở cười, đến bên mép giường ngồi xuống, nói với ta: “Thôi, ngươi cứ dưỡng thương trước đi.”

Lúc nói còn thở dài một hơi.

Ta không thích y rầu rĩ ủ ê, nghiêm túc nói: “Thở dài nhiều sẽ mau già. Ngươi đẹp như vậy, nếu mau già thì tiếc lắm.”

Y giật mình, rốt cuộc nói ra cái câu mà ta đã lường trước: “Ngươi vẫn chẳng thay đổi gì.”

Ta nghe, vừa âm thầm vỗ tay khen mình, vừa chớp thời cơ hỏi y: “Phải không? Vậy trước kia ta như thế nào?”

Y trầm ngâm một chút, thoạt nhìn giống như đang suy tính nói rõ ràng với ta.

“Từ từ,” Ta cắt ngang, “Chợt nhận ra, ta vẫn chưa biết ngươi tên gì.”

Thanh niên: “…”

“Tạ Ngọc Hành.” Y nói, “Ta là Tạ Ngọc Hành.”