Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung

Chương 83




Trấn an Thông Thiên làm mình làm mẩy xong, cậu lại mở tư liệu hệ thống ra, nhìn về phía tình tiết hủy diệt thế giới.

Sau khi nhân vật chính cùng sáu vị nam chủ cùng một chỗ, gia tộc của bảy người liền bùng nổ, bắt đầu hướng bọn họ điên cuồng tạo áp lực. Nhân vật chính là người đầu tiên chịu không nổi người nhà oanh tạc, bỏ lại nhóm nam chủ chạy đến nước ngoài tránh đầu gió, trong lần chạy trốn này cư nhiên để hắn trốn ra một đoạn diễm ngộ! Một mỹ nữ ngoại quốc lại coi trọng hắn! Phải biết rằng, nhân vật chính ban đầu vốn là thẳng, vô cùng thẳng …… Tuy rằng trong lòng yêu sâu sắc nhóm nam chủ, nhưng thân thể hắn vẫn có nhu cầu, vì thế …… Hắn cùng mỹ nữ kia lăn lên giường.

Có một câu nói rất hay, không tìm đường chết thì sẽ không phải chết. Nhóm nam chủ đuổi tới sau khi phát hiện chuyện này thì vừa khiếp sợ lại vừa thương tâm, cư nhiên không tranh giành tình nhân nữa, mà cùng nhau hợp tác bắt nhân vật chính giam giữ lại, trực tiếp nhốt ở trong phòng tối! Nhân vật chính thống khổ, hối hận, áy náy, sau đó phẫn nộ, phẫn hận, tức giận bất bình. Dựa vào cái gì hắn lại là người nằm dưới chứ? Dựa vào cái gì hắn phải bị người khác quản lý? Hơn nữa đám nam nhân này không phải đều yêu hắn đến chết đi sống lại ngay cả chia sẻ người yêu cũng không nguyện ý sao? Vậy tại sao hắn chỉ dùng vật ở dưới làm chút chuyện thôi, đám nam nhân này liền nổi giận chứ?

Khẳng định không phải là chân ái! Cái bọn họ yêu chính là thân thể của Thẩm Mộng Tịch thôi! —— Nhân vật chính đã nói như vậy.

Nhóm nam chủ bị hoài nghi chỉ cảm thấy năm năm chờ đợi đã bị cẩu nhai hết, tâm địa càng thêm cứng rắn, liền nhốt hắn ở một phòng tối bản thăng cấp! Nhân vật chính kinh sợ, khuất phục, hắn tỏ vẻ về sau sẽ không bao giờ phạm sai lầm nữa, cam đoan cùng nhóm nam chủ ân ân ái ái cả đời không đổi! Nhóm nam chủ cũng áy náy, trước kia người yêu hoạt bát sáng sủa cỡ nào, nhưng lại bị bọn họ tra tấn thành dáng vẻ kinh sợ như thế này, thật sự là rất đáng thương. Vì thế bọn họ thả nhân vật chính ra …… Sau đó nhân vật chính liền đi tìm mỹ nữ kia, tỏ vẻ muốn bỏ trốn cùng với cô! Mỹ nữ giận dữ, cho hắn một cái tát, sau đó mắng hắn là tên gay lừa tình sau đó tiêu sái rời đi.

Nhân vật chính ngốc lăng, nhóm nam chủ mới vừa mềm lòng liền giận dữ, lần thứ hai tống hắn vào phòng tối!

Sau vài chục năm, cảnh tượng trên cứ lặp đi lặp lại, nhân vật chính ngoại tình rồi lại ngoại tình, nhóm nam chủ hắc hóa rồi lại hắc hóa, nhưng chết sống vẫn không rời bỏ nhân vật chính. Cuối cùng, nhân vật chính lại tìm đường chết ngủ với vợ của một lão đại …… Nhóm nam chủ không thể dọn dẹp hậu quả được, cũng tuyệt vọng với nhân vật chính, nên cảm thấy nhân vật bị trừng trị một trận cũng tốt, nói không chừng như vậy hắn có thể thành thật hơn.

Nhân vật chính quả thật bị trừng trị, nhưng hắn cũng không có thành thật hơn, hắn hận nhóm nam chủ không giúp hắn, cũng hận lão đại kia, vì thế …… Hắn lại lăn lên giường với con gái cùng con trai lão đại!

Lần này hắn đã chọc vào tổ ong vò vẽ, lão đại kia không phải là người hiền lành, con trai con gái của lão đại cũng không phải là người tốt, vợ của lão đại lại càng không phải là người tốt!

……. Sau đó nhân vật chính trực tiếp bị cả nhà lão đại kia giết chết.

Nhóm nam chủ đã lớn tuổi khi biết người mình yêu chơi đùa rốt cuộc lại chơi đến bỏ mình, tuy rằng rất đáng giận, nhưng cũng đã ở cùng nhau mấy chục năm, tình cảm đã thâm sâu, nếu lão đại kia giết chết người của bọn họ, vậy bọn họ phải trả thù.

Vì thế hai phe đấu đến thiên hôn địa ám nhật nguyệt vô quang, đấu đến hơi thở cuối cùng, mà cừu hận không thể nói ra này cũng lan tràn tới mấy người trong gia tộc. Cứ đấu như vậy, mười mấy năm sau, tranh đấu của bọn họ lan ra thế giới! Ước chừng một trăm năm sau, chẳng biết mấy đại gia tộc tranh đấu ra sao, lại biến nền kinh tế thế giới thành một ao nước dơ bẩn hoàn toàn không thể nhìn!

Khủng hoảng kinh tế bùng nổ, nhân dân thế giới tỏ vẻ ăn không đủ no mặc không đủ ấm nên bọn họ muốn tạo phản. Vì thế bọn họ liền tạo phản, vì thế chiến tranh bùng nổ, vì thế chiến tranh lan tràn, vì thế thế giới game over.

Diệp Chi Châu đọc xong, trên đầu đầy quạ đen bay loạn. Cái kịch bản này thật sự là trăm triệu lần không nghĩ ra được. Không ngờ sau khi ở chung một chỗ không phải là ngọt ngọt ngào ngào ân ân ái ái, mà là tra thụ tiện công nháo loạn gà bay chó sủa? Lợi hại lợi hại, bội phục bội phục.

“Meo ~” Mèo trắng nhỏ mút mút ngón tay của cậu, dùng ánh mắt ướt sũng nhìn cậu. Cậu từ khiếp sợ hoàn hồn, đưa tay nhéo nhéo tai nó một phen. Cái gương nhỏ thấy thế không cam lòng yếu thế động động lỗ tai giả, biến màn ảnh màu trắng thành bảy sắc cầu vồng, ở phía trên còn có lấm tấm mấy ngôi sao nhỏ.

Muốn mù mắt rồi ……

Cậu tắt màn ảnh đi, một tay ôm mèo một tay lấy gương, cảm thán nhân sinh. Tính tình nhân vật chính như vậy ….. Cậu có cảm giác cậu không cần châm ngòi ly gián thì tỷ lệ yêu đương của những hồn kỳ kia cũng sẽ tự giảm xuống thôi. Chỉ cần đừng làm cho nhân vật chính chết trước mặt nhóm nam chủ, chỉ cần khiến nhân vật chính chạy trở về thân thể của chính mình là được! Phải biết là nhân vật chính cùng nhóm nam chủ ban đầu đều là thẳng đấy! Thẳng nam đâu dễ dàng bị bẻ cong như vậy!

Trên đỉnh đầu giống như có một bóng đèn nhỏ phát sáng (=eureka), cậu vui sướng đứng dậy, lập tức cảm thấy nhiệm vụ ở thế giới này thật là siêu cấp easy!

[Lần thứ hai tốt bụng nhắc nhở: xin kí chủ xác định thời gian của kịch bản.]

Thời gian làm sao? Cậu nghi hoặc mở tư liệu, phân tích tuyến thời gian của kịch bản, sau đó vui sướng trên mặt biến mất, biến thành khiếp sợ, “Hôm nay là ngày nguyên chủ mướn kẻ lang thang kia đi xử lý nhân vật chính?!”

“Meo ~” Mèo nhỏ trong ngực cậu mềm nhẹ gọi một tiếng.

Lỗ tai của cái gương nhỏ giật giật, màn ảnh bảy màu hiện ra, [Meo.]

Đừng meo! Chết người đó!

Cậu xoay người lao ra cửa, một bên tìm tòi vị trí trường học của Thẩm Mộng Tịch trong tư liệu, một bên lấy điện thoại ra gọi cho anh trai thân thể này là Thẩm Tử Hạ.

“Xin lỗi, số điện thoại ngài gọi không có thật.”

F*! Rốt cuộc anh trai nguyên chủ không muốn thấy nguyên chủ cỡ nào chứ! Không có thật em gái mày! Rõ ràng là bị kéo vào sổ đen! Cậu vội vàng gọi cho Thẩm Mộng Tịch, kết quả lại tắt máy!

Đám người kia rốt cuộc đang làm cái quái gì thế?

Lại gọi cho Sầm Nguyệt Bạch, lại bị nhắc gọi lại. Lại gọi cho Tô Dục, nhưng do bạn hắn bắt máy, nói Tô Dục không mang theo di động. Ôm tia hy vọng cuối cùng gọi cho mẹ nguyên thân đến cứu viện, lần này điện thoại gọi thông, nhưng còn không chờ cậu nói chuyện, di động hết pin tự động tắt máy.

“F*!”

Mèo nhỏ trong ngực cậu liếm liếm cái mũi, há mồm, “Meo ~ “

Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.

Cậu buồn bực vuốt mặt, nhóm nam chủ cứ khăng khăng một mực yêu nhân vật chính chính là từ lúc nhìn thấy nhân vật chính chết ở trước mắt mình! Tuyến thời gian đến thật chuẩn mà!

Đột nhiên nhớ tới nguyên chủ có một chiếc xe thể thao khốc huyễn, cậu vội vàng quay lại cầm lấy chìa khóa, sau đó chạy về phía ga ra lên xe khởi động chạy về phía trường học của Thẩm Mộng Tịch.

Sau giờ ngọ ánh nắng rất gắt, sáu vị soái nam chủ tề tụ trước cổng trường nữ chủ đang đánh giá lẫn nhau, không khí xác thực không tính là tuyệt vời. Các học sinh ra vào dần dần dừng bước chân, có chụp ảnh, có nghị luận, có rục rịch muốn tiến lên xin số điện thoại, còn có người ôm mặt kích động tranh luận cp, líu ríu vô cùng náo nhiệt. Trong một góc đường cách cổng trường không xa, một kẻ lang thang ánh mắt loe lóe nhìn chằm chằm cánh cổng, một bên nhìn tờ giấy trong tay một bên nhếch miệng lộ ra nụ cười vặn vẹo.

Phạm Lãng vẻ mặt đau khổ đi đến cổng, trong lòng vô cùng rối rắm. Sáu nam nhân ưu tú như vậy cư nhiên lại yêu mình, ai …… Nếu như là sáu mỹ nữ thì tốt rồi, cũng không biết lần này nói ra chân tướng những người đó còn có thể tiếp tục yêu mình không nữa …… Kỳ thật được những người này chiếu cố thật sự rất không tồi ……

Cánh cổng đã gần ngay trước mắt, một trận gió nhẹ thổi tới, lướt qua làn váy dài cùng mái tóc đen của cô (hắn), cô (hắn) nâng đôi tay thon ngọc che miệng lại, lông mi run rẩy …… hắt xì một cái rõ to …… Còn xì ra một ít nước mũi.

Nhóm nam chủ ở xa xa đều ăn ý dời tầm mắt, đảng vây xem sôi nổi chuẩn bị nhìn hình ảnh mộng ảo đồng thoại thì hoàn hồn, sau đó nhìn trời ngắm đất hít thở không khí, hy vọng có thể quên mất cái hắt xì không phù hợp lúc nãy.

Công chúa (nam) rốt cục đi tới trước mặt vương tử, cô (hắn) lấy khăn tay ra lau nước mũi, nhìn nhóm nam chủ, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, “Tôi ……”

Chợt vang lên tiếng thắng gấp át mất lời cô (hắn) nói, quần chúng vây xem căm tức quay đầu lại, sau đó lần thứ hai lâm vào mộng ảo —— mẹ nó, lại tới thêm một soái ca! Còn chạy xe nữa chứ! Thì ra hôm nay không phải là vở kịch sáu hảo hán cùng một muội muội, mà là bảy vương tử đẹp trai cùng một cô công chúa nước mũi nha!

Diệp Chi Châu trong tầm mắt chờ mong lóe sáng của quần chúng bước xuống xe, sau đó ôm mèo chạy vội tới cổng, thẳng tắp nhìn về phía em gái tóc dài bị nhóm nam chủ vây quanh! Vẫn còn sống …… Cậu nhẹ nhàng thở ra, lau cái trán không có mồ hôi, quay đầu bắt đầu tìm kiếm kẻ lang thang núp ở gần đây.

“Em tới đây làm gì! Lại muốn khi dễ Mộng Tịch sao?” Nhảy ra đầu tiên chính là băng sơn trung khuyển Thẩm Tử Hạ, hắn tiến lên một bước ngăn ở trước mặt Diệp Chi Châu, trầm giọng nói rằng, “Đừng ở chỗ này dọa người, trở về đi!”

Người nhảy ra tiếp theo chính là shota dương quang Tô Dục, “Tử Hào, đừng náo loạn nữa được không? Mọi người đều là người một nhà, hà tất phải thù hằn ồn ào đến khó coi như vậy.”

Sau đó đi ra chính là lãnh tâm lãnh tình lãnh mỹ nhân Sầm Nguyệt Bạch, anh cao thấp đánh giá Diệp Chi Châu, sau đó chuyển ánh mắt tới trong ngực của cậu, “Mèo của tôi sao lại ở trên tay cậu?”

“Hả? A, tôi đến để trả lại mèo cho anh.” Diệp Chi Châu không thèm quan tâm tiến lên nhét mèo vào tay anh, không nhìn Thẩm Tử Hạ cùng Tô Dục, tiếp tục quay đầu nhìn chung quanh.

Sầm Nguyệt Bạch tiến lên một bước đẩy Thẩm Tử Hạ ra, đứng ở trước mặt cậu, nhìn cậu chằm chằm, “Hình như tôi đã từng gặp cậu.”

Nguyên chủ đã từng ngu ngốc theo dõi anh hơn một tháng, anh chưa thấy qua mới là lạ. Diệp Chi Châu đẩy y ra, lo lắng tìm kiếm tung tích kẻ lang thang.

Sầm Nguyệt Bạch lại chắn ngang, “Cậu tên là gì?”

Phạm Lãng há hốc mồm tiến lên một bước, yếu ớt nhắc nhở, “Cái kia …… hình như mọi người tới tìm tôi phải không, tôi có lời muốn nói ….. Này, chú ý tới tôi một chút đi.”

Nghe được hắn kêu gọi, Chương Lâm cùng Tào Du nhanh chóng tiến đến bên cạnh hắn, sau đó bị hắn ghét bỏ đẩy ra. Doãn Phi Vũ đứng bàng quan ở một bên, kính mắt phản quang chặn ánh mắt của hắn, khiến người ta không nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì.

Thẩm Tử Hạ bị thái độ của Diệp Chi Châu chọc giận, đen mặt tiến lên tựa hồ muốn động thủ đuổi cậu đi.

Một bóng đen đột nhiên từ sau cây đại thụ ở gần cổng trường nhanh chóng xuất hiện, ánh mắt Diệp Chi Châu sáng lên, vội đẩy Sầm Nguyệt Bạch ra, hô lớn, “Người anh em này, anh —— coi chừng!”

Thân thể nhanh hơn đại não, tinh thần lực điên cuồng khuếch tán, cậu vọt mạnh vài bước đẩy nhân vật chính cùng Chương Lâm bên cạnh ra, vừa mới chuẩn bị nghiêng người tránh thoát con dao của kẻ lang thang, đột nhiên trên vai bị một bàn tay đè lại, động tác không tự chủ được bị đình chỉ, phập, mũi đao xuyên vào thân thể, máu tươi lập tức chảy ra. Cậu mở to mắt nhìn bụng mình, sau đó trong đau đớn xoay người, nhìn về phía người bắt lấy vai cậu, phẫn nộ chỉ tay, “Anh, anh ……” Đồ đồng đội heo.

Thẩm Tử Hạ chuẩn bị giáo huấn em trai khiếp sợ buông tay ra, nhìn cậu yếu ớt ngã trên mặt đất, nhìn con dao vẫn còn rung rung cắm trên bụng cậu, nhìn máu tươi của cậu chảy đầy đất, nhịn không được lui về phía sau, “Tử Hào ……”

“A ——!!!”

Đám người xôn xao, tiếng hét cùng tiếng kêu la vang lên, đâm vào màng tai người khác. Kẻ lang thang thừa dịp đám người không kịp phản ứng nhanh chóng chui vào bóng cây biến mất không thấy đâu.

Phạm Lãng bị đẩy ra vừa vặn rơi vào trong ngực Doãn Phi Vũ, hắn quay đầu lại nhìn chỗ mình vừa mới đứng, nhịn không được kinh hô ra tiếng, “Đây là có chuyện gì?”

Doãn Phi Vũ đẩy hắn ra, bước tới nhanh đẩy Thẩm Tử Hạ đang sửng sốt cùng Tô Dục đang kinh hoảng ra, ngồi xổm người xuống xem xét miệng vết thương của Diệp Chi Châu, cao giọng nói rằng, “Gọi xe cứu thương! Mau lên! Mọi người tản ra chút đi!”

“Meo ~” Mèo trắng nhỏ đột nhiên chạy tới, cọ cọ hai bên má Diệp Chi Châu, nhẹ nhàng đẩy đẩy cậu, cấp bách kêu lên.

“Sao lại có mèo ở đây? Mau ôm đi!” Doãn Phi Vũ nhăn mày thật sâu, cúi đầu cẩn thận xé áo sơ mi của Diệp Chi Châu nhìn vị trí con dao, ánh mắt trở nên ngưng trọng.

Một đôi tay thon dài trắng nõn ôm lấy mèo con, sau đó một thanh âm lãnh đạm vang lên, “Cậu ấy sẽ có chuyện sao?”

Doãn Phi Vũ chuyên tâm nhìn miệng vết thương, không để ý câu hỏi này.

Bị mất máu quá nhiều làm cho thân thể tê liệt, ý thức thanh tỉnh dần dần biến thành mơ hồ, Diệp Chi Châu cố gắng mở to mắt, chuyển động con ngươi tìm kiếm thân ảnh nhân vật chính, muốn xác định hắn có an toàn hay không. Người vô tội nhất trong thế giới này chính là Thẩm Mộng Tịch bị cướp đi thân thể không rõ ra sao, cậu không muốn thân thể cô bé này cứ như vậy chết đi, có lẽ …… Có lẽ khi linh hồn nhân vật chính rời đi thì không chừng sẽ trở lại ……

“Cậu đang tìm gì?”

Ai đang nói chuyện vậy?

Tinh thần lực công kích quen thuộc đột nhiên chậm rãi vây quanh cậu lại, ý thức của cậu lập tức rõ ràng lại, nhưng cũng nhanh chóng mơ hồ, ngón tay không tự giác động động. Là ….. người yêu sao? Đời này anh ấy có thân phận gì?

“Tôi không cho em chết.”

Có Thông Thiên ở đây, cậu làm sao chết được. Cậu buồn cười, từ từ nhắm hai mắt lại.

[Tỷ lệ yêu nhau của Sầm Nguyệt Bạch cùng nhân vật chính giảm xuống 0%, đã lấy được hồn kỳ thứ nhất, chúc mừng kí chủ, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Hồn kỳ ……. của ai?

Thanh âm xe cứu thương truyền đến, cậu thả lỏng thân thể, mặc cho ý thức chìm vào sâu trong bóng tối.