Bên trong Vĩnh Diên điện chật ních thái y cung nữ, Diệp Chi Châu tách khỏi mọi người ngồi xổm ở khúc rẽ hành lang nội điện, nhìn vài tên thị vệ áo đen đang canh giữ ở trong góc, ở trong lòng điên cuồng chọt hệ thống, “Thông Thiên, không phải mày bỏ sót tư liệu đó chứ, sao Bát hoàng tử lại điều được Tử Kim thị vệ?” Những thị vệ này đều là tư binh của hoàng đế, hơn nữa không phục vụ cho hoàng thất, cả đời chỉ nhận một chủ nhân, là ám đao lợi hại nhất trong tay hoàng đế. Trong nội dung kịch bản, sau khi Thất hoàng tử đăng cơ từng muốn thu phục bọn họ, nhưng đáng tiếc không làm được, toàn bộ thị vệ này đều uống thuốc độc tự sát xuống hoàng tuyền tiếp tục bảo hộ hoàng đế.
[Hệ thống đã cung cấp đầy đủ tư liệu.]
Ở trong lòng trợn mắt xem thường, cậu nhận mệnh đi tìm kiếm tư liệu. Trong kịch bản chỉ tả sơ về Bát hoàng tử ốm yếu đoản mệnh, sự tồn tại của y giống như một cầu nối để An Thành Kiệt tiến vào giới hoàng tộc Đại Yến. Bởi vì thân thể cùng tuổi tác, y ở giữa đông đảo các hoàng tử xuất sắc không có gì thu hút, chỉ có vài nét bút miêu tả ít ỏi. Trong một hoàng cung to lớn như vậy, vậy mà chỉ có Hoàng Thượng là chân chính vì y chết trẻ mà thương tâm, còn bị bệnh nặng một tháng. Thất hoàng tử dưới sự nhắc nhở của An Thành Kiệt nhân cơ hội xum xoe trước mặt hoàng đế, lấy được hảo cảm của hoàng đế, trở thành trụ đỡ vững chắc sau khi hắn thượng vị.
Cậu tắt tư liệu, mày không tự giác nhăn lại. Buổi sáng An Thành Thắng nói Bát hoàng tử không đơn giản, sau đó Bát hoàng tử lại nhắc đến các vụ án và tên một số người không được đề cập trong tư liệu, bây giờ lại nhìn tư thái bảo hộ của Tử Kim thị vệ ….. Đủ loại dấu hiệu hoàn toàn bất đồng với vị Bát hoàng tử không thu hút trong kịch bản, thật sự khả nghi.
“Hoàng Thượng giá lâm!”
Một thanh âm thông báo sắc nhọn xuyên qua trời đêm, cậu ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra thanh âm, chỉ thấy một đám người vây quanh một thân ảnh minh hoàng dưới ngọn đèn vội vã đi tới, cung nữ thị vệ ở đây sôi nổi quỳ xuống, kính cẩn hành lễ.
Thiếu chút nữa cậu quên mất nơi này là xã hội cổ đại trọng lễ ….. Cậu bất đắc dĩ cúi đầu, cũng theo mọi người quỳ xuống đất, tận lực thu nhỏ cảm giác tồn tại. Nhưng mà trời không chiều lòng người, lúc thân ảnh minh hoàng kia đi ngang qua hành lang đột nhiên dừng lại, sau đó một thanh âm uy nghiêm vang lên từ trên đỉnh đầu cậu, “Ngươi chính là An Thành Nhạc?”
Cậu giật giật người, muốn ngẩng đầu nhưng lại sợ động đến kiêng kị “không thể nhìn trực diện thánh nhan”, nên chỉ hơi thẳng thân thể, đáp, “Hồi Hoàng Thượng, đúng là thảo dân.”
“Đứng lên đi, theo trẫm đi vào.” Nói xong tiếp tục đi về phía trước.
Một tiểu thái giám từ phía sau hoàng đế đi ra, xoay người đến bên cạnh cậu, vươn tay làm tư thế mời, kính cẩn lại không cho phép cự tuyệt. Diệp Chi Châu đứng dậy liếc hắn một cái, lại nhìn hoàng đế đang vội vã bước vào nội điện, ở trong lòng thở dài. Cổ đại chính là không tốt về mặt này, hoàng quyền lớn hơn trời, bình dân không có nhân quyền. Quỳ xuống thật phiền toái, kháng chỉ cũng không được, rất độc ác.
Sau khi Yến đế tiến vào nội điện liền đi xem Yến Minh Vĩnh đang nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh, lại hỏi thái y tình hình, biết được Yến Minh Vĩnh là bởi vì cảm xúc kích động dẫn đến ho ra máu không ngừng nên mới hôn mê, biểu tình đổi lại đổi, sau đó ánh mắt thâm trầm nhìn về phía Diệp Chi Châu đang đứng ở góc, dáng vẻ như có điều suy nghĩ.
Diệp Chi Châu bị nhìn lông tơ đều dựng lên, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, sau đó lúng túng. Không nên trách cậu nhát gan, nhưng bộ dáng bệnh thần kinh của Bát hoàng tử điên cuồng hộc máu mà vẫn duy trì nụ cười trước đó quá mức dọa người, nên hiện giờ cậu đối với người họ Yến hơi sợ hãi.
Cũng may Yến đế nhanh chóng thu hồi tầm mắt, trầm tư một hồi, đột nhiên nói, “Hảo hảo ở cùng Minh Vĩnh.” Nói xong đứng dậy mang theo một đám người rầm rộ rời đi. Sau đó cũng không lâu lắm, một đống lớn dược liệu quý hiếm được đưa đến Vĩnh Diên điện, nghe ý tứ của thái giám truyền chỉ, hình như cũng có một đống phần thưởng phong phú được đưa đến phủ Trấn quốc công.
Hoàng đế thực sự rất có tiền ….. Đây là ý nghĩ duy nhất của Diệp Chi Châu khi nhìn thấy danh mục quà tặng.
Sáng sớm ngày hôm sau, cậu mơ mơ màng màng tỉnh lại ở thiên điện Vĩnh Diên điện, giật giật người, phát hiện trên người có chút nặng, nghi hoặc cúi đầu nhìn, lại bị tình cảnh trước mắt dọa sợ tới mức thiếu chút nữa la lên.
Chỉ thấy một thiếu niên mặc trung y màu trắng nhu thuận ngủ ở trong lòng ngực cậu, toàn bộ tay chân đều quấn trên người cậu, mặt tựa vào nơi trái tim của cậu, mái tóc đen hỗn độn phủ trên người hai người, tóc y xen lẫn với tóc của cậu, có loại cảm giác ái muội thân mật.
Đầu óc cậu có chút phát mộng, sau đó tiếng chuông cảnh báo vang lên mãnh liệt! Vì sao người này ngày hôm qua còn hôn mê bất tỉnh nằm ở chủ điện lại xuất hiện ở trên giường của cậu chứ?! Hơn nữa cậu còn không nhận thấy được có người bò lên giường mình, điều này không khoa học, tinh thần lực của cậu không có khả năng không phòng bị như vậy!
Từ từ, không phòng bị?
Trong đầu hiện lên một tia linh quang, sau đó xuất hiện một phỏng đoán khiến người ta vừa kinh hỉ vừa lo sợ. Trên đời này có thể làm cho cậu không có phòng bị như thế chỉ có một người, đó chính là người yêu luôn có một ít tật xấu trong mỗi thế giới, mà dáng vẻ bệnh thần kinh của Bát hoàng tử ngày hôm qua ….. Nhưng vì sao lúc đối phương tiếp cận thì tinh thần lực của mình lại không phản ứng chút nào? Ở thế giới trước thì còn chút xao động …… Chẳng lẽ đời này vì đối phương thành gà bệnh nên một chút tinh thần lực kia cũng biến mất?
Đủ loại phỏng đoán ở trong đầu ầm ầm xuất hiện, tinh thần lực rục rịch bồi hồi ở bên ngoài đại não đối phương, do dự mà không dám tham nhập. Nếu đối phương là người yêu thì là việc đáng vui mừng, nhưng nếu không phải ….. Bát hoàng tử thân thể gà bệnh lại có tật xấu, có thể sẽ không chống đỡ được tinh thần lực xâm nhập ….
Lý trí cùng tình cảm giao chiến, vẻ mặt cậu phức tạp cúi đầu nhìn thiếu niên gắt gao cuốn lấy mình, nhẫn rồi nhẫn, nhịn không được, bạo gan vươn tay hướng quần của y sờ soạng. Tinh thần lực tạm thời dùng không được, nhưng có một phương pháp có thể thử. Cũng không biết cái bớt trên mông người yêu có đi theo tới mỗi thế giới hay không ….. Trong lòng tràn ngập cảm giác tội lỗi phi lễ trẻ nhỏ, cậu run rẩy nắm vạt áo đối phương xốc lên, sau đó kéo lưng quần …… A di đà phật, xin Người hãy tha thứ cho hành vi phạm tội của con.
“Ngươi đang làm gì đó?”
Mu bàn tay chợt lạnh, sau đó tay bị cầm thật chặt.
!!!
Diệp Chi Châu sợ tới mức trừng lớn mắt, theo bản năng ngừng thở nhìn người trong ngực.
Yến Minh Vĩnh chậm rãi đứng dậy, từ từ nắm chặt tay cậu kéo đến trước người, cổ áo rộng lớn bởi vì động tác của y hơi mở rộng, lộ ra vùng ngực trắng nõn đơn bạc, có lẽ là vừa tỉnh ngủ, khuôn mặt vốn tái nhợt hiện lên một tia ửng hồng không quá rõ ràng, càng tăng thêm sự diễm lệ cho dung mạo của y, “Thích cơ thể của ta sao?”
“Hả?” Diệp Chi Châu có chút ngốc. Phản ứng của thiếu niên không giống như trong tưởng tượng của cậu, chất vấn đâu? Trách phạt đâu? Lên án mạnh mẽ cậu biến thái đâu?
Trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra một nụ cười, trong mắt tràn đầy sung sướng, trong thanh âm nhiễm một tia khàn khàn, “Vậy sẽ cho ngươi.” Nói xong kéo kéo cổ áo, ấn tay cậu lên cổ mình, “Cần ta dạy cho ngươi không?”
Cứu mạng có biến thái!
Cậu giống như bị điện giật thu hồi tay, đứng lên cách xa đối phương một chút, nghiêng đầu sang một bên, cứng ngắc nói sang chuyện khác, “Canh giờ không còn sớm, điện hạ có đói bụng không? Để ta hầu hạ ngài rời giường rửa mặt.”
Nụ cười trên mặt Yến Minh Vĩnh biến mất, cũng không đáp lời, chỉ thẳng sống lưng ngồi ở bên giường nặng nề nhìn cậu, ánh mắt từ khuôn mặt trẻ con của cậu chuyển xuống dưới cách rốn ba tấc, cử động ngón tay, “Còn chưa lớn lên sao? Cũng đúng, cuối năm nay ngươi mới tròn mười sáu tuổi.”
Tiểu tử, còn ngươi chỉ mới mười ba tuổi thoi đó! Ngươi bình thường một chút được không!
“Không sao.” Yến Minh Vĩnh đưa tay khép áo lại, trên mặt lại nở một nụ cười, trong đôi mắt đen hiện lên một đạo quang quỷ dị, “Ta đã trưởng thành rồi.”
….. Cái này còn càng đáng sợ!
Cả một buổi sáng Diệp Chi Châu đều ở trong trạng thái kinh hách quá độ đến chết lặng, Yến Minh Vĩnh một tấc không rời dính ở bên cạnh cậu, cũng không quấy rầy cậu, tự mình an an tĩnh tĩnh đọc sách. Lúc trưa hoàng đế ghé lại đây một chuyến, sau khi cùng hai người ăn xong ngọ thiện mang theo tâm tình rất tốt rời đi, trước khi đi còn ban cho Diệp Chi Châu rất nhiều đồ vật. Yến Minh Vĩnh uống thuốc xong chống đỡ không nổi ngủ thiếp đi, Diệp Chi Châu chậm rãi lấy cánh tay đang khoát trên người mình ra, nhỏ giọng gọi Đức An, chờ Đức An dàn xếp cho đối phương xong, chuồn êm đi thư phòng lấy mấy tờ giấy, dùng bút lông sói viết mấy chữ, rồi trộm chạy ra Vĩnh Diên điện.
Cung điện của các hoàng tử cách nhau không xa, cậu tránh thị vệ tuần tra đến Đức Dương điện của Thất hoàng tử, điều động tinh thần lực che dấu chính mình, bỏ ra một phen công phu đến ngoài cửa sổ phòng ngủ, thoáng đẩy cửa sổ ra, dùng ngón tay bắn tờ giấy đến bên gối đầu của Thất hoàng tử, sau đó đóng cửa sổ lại nhanh chóng rời đi.
Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Chi Châu cũng không bất ngờ khi thấy Yến Minh Vĩnh lại nằm trên giường của cậu, mà tinh thần lực 2S giống như để trưng chơi vậy, hoàn toàn không phát hiện đối phương tới gần. Cậu câm nín vuốt mặt, không chết tâm duỗi tay đến bên hông đối phương. Giây tiếp theo, cổ tay liền bị nắm chặt, cái đầu đang chôn ở cổ cậu cử động, thanh âm mang theo buồn ngủ vang ở bên tai, “Nhạc Nhi đang nghĩ gì thế?”
“Không có gì.” Cậu rút về tay, cảm thấy ngày hôm qua mình sợ hãi rất là mất mặt, quyết định muốn kiêu ngạo một chút, cố ý cứng rắn nói, “Ngươi quá gầy, ta nhìn không có hứng thú. Còn nữa, đừng gọi ta là Nhạc Nhi, xin gọi ta là An công tử.”
Lực đạo trên cổ tay tăng lên, sau đó tay được buông ra, người đang nằm trong ngực cậu chậm rãi đứng dậy, diện vô biểu tình nhìn cậu, không nói lời nào cũng không cử động. Tim của cậu run lên, da đầu không tự chủ kéo căng.
“Nhạc Nhi.” Thật lâu sau, lúc Diệp Chi Châu cảm thấy không khí trong phòng càng ngày càng loãng, nuốt nuốt nước miếng chuẩn bị lộ ra sợ hãi, đối phương liền mở miệng, sau đó vươn ngón tay thon gầy lại, nhẹ nhàng chạm vào gò má của cậu, “Ta nhớ ngươi có một thứ huynh rất đáng ghét, tên là An Thành Kiệt.”
Cậu cứng đờ, trong lòng xao động, không hiểu vì sao đối phương lại nhắc đến nhân vật chính.
“Sau khi ngươi phá hủy thanh danh của Trân Bảo Các, hắn liền đóng cửa điếm.” Ngón tay chậm rãi đi xuống, dừng ở cổ cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, “Tây Tử Quy, đây là tên tửu lâu hắn mới mở.”
Nhân vật chính nhanh như vậy liền mở tửu lâu?
“Nhạc Nhi.” Lực đạo vuốt ve trên cổ tăng lên, thiếu niên ốm yếu sáp lại gần, mùi dược hương nhanh chóng xâm chiếm khứu giác cậu, “Ngươi trốn không thoát đâu.” Thân thể bị ôm lấy, hai má của đối phương dán ở trên cổ, mái tóc dài lướt qua cánh tay mang đến một tia lạnh lẽo, giọng nói bên tai giống như tiếng gọi ma quỷ, “Hoặc là người mà ngươi ghét sẽ xuống địa ngục, hoặc là ta kéo ngươi cùng xuống địa ngục, ngươi muốn chọn cái nào?”
Cậu nhíu mày, nhanh chóng triển khai tinh thần lực bao lấy hai người, biểu tình cũng lạnh xuống, vươn tay đẩy y ra, cười lạnh, “Lại bắt đầu giả thần giả quỷ cố làm ra vẻ huyền bí, xuống địa ngục hả?” Nói xong thô lỗ kéo người xuống đặt trên chân của mình, hung hăng vỗ mông y, “Tuổi còn nhỏ mà tâm tư lại nhiều, vậy ta cho ngươi cảm thụ trước cái gì là địa ngục chân chính!” Nói xong bốp bốp bốp mấy cái, đánh đến vô cùng hả giận! Cậu đã muốn làm vậy từ lâu rồi, tên gấu con này không biết là ai dưỡng ra, quả thật làm cho người ta giận sôi gan!
Thanh âm thanh thúy vang lên, Yến Minh Vĩnh đang khiếp sợ phản xạ có điều kiện run rẩy, sau đó nhanh chóng giãy dụa xoay người ngồi dậy, lấy một góc độ xảo quyệt bắt lấy cổ tay Diệp Chi Châu, mặt lạnh ngữ khí âm trầm mang theo ngoan ý, “An, Thành, Nhạc!”
“Hiện tại đã biết gọi tên ta rồi đó.” Diệp Chi Châu không hề bị y dọa, không thèm để ý duỗi cánh tay gắt gao ôm lấy y, tay phải nhanh chóng đưa qua, dứt khoát kéo quần y xuống, sau đó dùng lực kéo người đến trong ngực, cúi đầu nhìn mông y.
Một cái bớt màu hồng hình phi điểu nằm ở trên mông, chói lọi làm mù mắt người.
“Ngươi ….” Biểu tình cứng đờ nhanh chóng biến thành sững sờ, tay đang lôi kéo lưng quần cũng chậm rãi buông ra, ngây ngốc cúi đầu nhìn về phía Yến Minh Vĩnh đang tức giận đến mặt đỏ rần, đưa tay vuốt mái tóc dài của y, “Quả nhiên là ….. Ngươi đời này …… Vì sao lại biến thành đức hạnh này?”
Yến Minh Vĩnh không nói lời nào, chỉ dữ tợn nhìn cậu, trong mắt tràn đầy tơ máu, bàn tay đang siết chặt buông lỏng ra, ngực phập phồng kịch liệt, há miệng như muốn nói gì đó, lại đột nhiên ho khan nghiêng người ngã xuống giường, phốc một tiếng phun ra một búng máu.
“Minh Vĩnh!” Máu tươi nhanh chóng nhiễm đỏ giường lụa màu xanh, Diệp Chi Châu thấy y nôn ra máu sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng ôm lấy y, bối rối lau vết máu ở khóe miệng y, gấp đến độ thiếu chút nữa khóc lên, “Ngươi, ngươi đừng chết mà!”