Sau khi kết thúc buổi họp báo Diệp Chi Châu liền nhàn rỗi, vài ngày sau, khi cậu nhận được thù lao liền gọi điện thoại cho chủ nhà hủy hợp đồng, sau đó nhanh chóng đặt vé máy bay, thu dọn hành lý chạy đến sân bay — tranh thủ lúc bộ phim còn đang cắt nối biên tập, nữ chủ còn đang bận rộn hăng hái chiến đấu thi tốt nghiệp không rảnh đi hãm hại cậu kiếm thêm chút tiền! Bằng không thì dựa vào chút thù lao của Lý Hạo trả và tiền gửi ngân hàng của nguyên chủ mà muốn lăn lộn trong giới giải trí này ấy hả? Nằm mơ đi!
Trước tiên cậu đến phòng giao dịch ở S thị lợi dụng hệ thống tăng tiền trong thẻ lên gấp mấy lần, sau đó đi tới nơi đổ thạch lớn nhất ở tỉnh Y, dùng tinh thần lực làm máy quét và máy nhân bản, tiền trong thẻ liền tăng vùn vụt. Một tháng sau, cậu thỏa mãn trở về B thị, trực tiếp mua một căn biệt thự nhỏ ở một tiểu khu thanh tĩnh, sau khi mua thêm vật dụng trong nhà, liền xách valy vào ở.
Thong thả ung dung tắm rửa sạch sẽ tẩy hết mệt mỏi, cậu leo lên giường, nhìn giờ trong điện thoại, thấy vẫn còn sớm, liền chọt chọt cái gương, “Mày nói sau khi tao hoàn thành nhiệm vụ sẽ có quà thưởng, quà thưởng đâu rồi?” Trước đây cậu vẫn bận xử lý đủ mọi chuyện ở thế giới mới, xém chút nữa quên mất việc này.
Gương trang điểm giật giật cái tai thỏ, crack một tiếng, từ trong gương xuất hiện một tia sáng, sau khi quét một vòng trên cổ tay cậu liền đóng lại, màn ảnh hiện ra, [Quà thưởng đã trao xong.]
Cậu quét qua cổ tay của mình, phát hiện phía trên có thêm một nốt ruồi, im lặng co rút khóe miệng, “Mày đang troll tao phải hông?”
[Đó là không gian tùy thân, rất cần thiết cho lữ hành tại gia, rất có ý nghĩa với cậu.]
“….. Cho nên tao tân tân khổ khổ cứu vớt thế giới, quà thưởng chỉ là một không gian như cục c* mũi dính ở cổ tay?” Loại đồ chơi này ở thế giới cậu chỉ cần bỏ ra chút tiền là có thể lấy được, cái này sao tính là quà thưởng chứ?!
Nắp hộp mở ra lần nữa, một chùm sáng yếu ớt quét thêm một vòng, nốt ruồi đen vặn vẹo một chút, biến thành một cái gương nhỏ cầm tay tinh xảo mang phong cách cổ xưa.
“…… Tao muốn ngắt lỗ tai của mày aaaa!”
Thời gian chẳng mấy chốc đã đến giữa tháng 6, nữ chủ đã thi đậu tốt nghiệp, phim thần tượng cũng đã thẩm duyệt xong, bắt đầu chiếu trên đài truyền hình tỉnh vào buổi tối. Chưa tới nửa tháng, tỷ lệ rating 《Số Phận Để Anh Yêu Em》tăng cao đến khó tin, các diễn viên trong phim nhanh chóng nổi lên, cấp tốc nắm bắt ánh mắt của khán giả, mạnh mẽ hoạt động quét cảm giác tồn tại!
Các truyền thông vừa nghe tin liền lập tức hành động, sôi nổi đưa tin về hắc mã trong đảng phim thần tượng ở kỳ nghỉ hè này, hàng loạt ảnh chụp ở buổi họp báo ban đầu cuối cùng cũng phát huy công dụng, bắt đầu tàn sát trên weibo.
Từ ảnh trong phim, ảnh cá nhân, ảnh phỏng vấn, dưới sự thúc đẩy của ban, Trương Hân Nhiên và Diêu Thành dưới nhảy lên đứng đầu, nhất thời danh tiếng như minh tinh đang hồng, mà theo con đường tuyên truyền của phim, scandal của hai người cũng nóng theo, bắt đầu được fan nhắc tới.
Sau khi phim được chiếu hơn nửa tháng, theo tình tiết cao trào, Trương Hân Nhiên đăng thư thông báo trúng tuyển và bảng điểm thi tốt nghiệp lên weibo, làm cho một đám fan nhỏ sợ ngây người. Đồng thời, thân là người yêu tin đồn của cô, bằng cấp Diêu Thành cũng bị moi ra.
Tốt nghiệp trung học, chỉ học đại học hai năm …. Một người là cao tài sinh tương lai, một người chỉ có bằng cao trung, cái này, hình như không xứng. Mà đi theo bằng cấp bị đào ra, còn kèm đủ loại tin tức tiêu cực về Diêu Thành, nào là tính cách ích kỷ dối trá khó ở chung, nào là quay phim thì không có trách nhiệm lại luôn đi trễ, thái độ đối với người khác thì ác liệt kiêu ngạo ….. Nói chung hình như ngoài khuôn mặt ra, trên người cậu không có ưu điểm gì cả.
Những fan vừa có hảo cảm với cậu bị từng cái tin xấu đập trúng dần dần biến mất sạch sẽ, sau đó bắt đầu soi mói cậu. Kỹ thuật biểu diễn trúc trắc không được tự nhiên của cậu ở trong phim cũng dần dần bị người chỉ trích, đặc biệt khi so sánh với Trương Hân Nhiên, cảm giác lúng túng không biết diễn lại càng rõ ràng.
Kèm theo là đủ loại chủ đề về nữ chủ như là #học bá đẹp nhất#, #học muội quốc dân#, #người mới dùng tâm hồn để biểu diễn# cùng với chủ đề #Diêu Thành không xứng với Trương Hân Nhiên#, #Bàn luận về diễn xuất hay nhất và diễn xuất kém nhất trong một phim#, #cần tẩy chay người có nhân phẩm không hợp cách vì tiền tiến vào giới giải trí# cũng bắt đầu xuất hiện.
Scandal dần dần chìm xuống, fan CP của hai người bị fan của Trương Hân Nhiên ném đá không dám ló đầu, về phần Diêu Thành, tất cả những gì cậu có là anti-fan.
Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.
Trương Hân Nhiên hài lòng tắt weibo, gần đây cô nhận được mấy lời mời ký hợp đồng, sau khi cân nhắc một phen, liền lựa chọn Mộ Thiên. Bước đầu tiến vào giới giải trí đã thành công, hiện tại phải bắt đầu bước thứ hai.
Diêu Thành bị bôi đen oanh oanh liệt liệt trên weibo, mà Diệp Chi Châu dùng thân thể Diêu Thành lại đang vui vẻ chơi game. Dựa vào vận may bùng nổ trong game, cậu đã đạt được tình hữu nghị với Lý Hạo, cũng đứng đầu bảng xếp hạng không có người nào lay động được.
Khi Lý Hạo lại bị KO một lần nữa, cậu lấy headphone xuống, cầm điện thoại lướt weibo, híp mắt trầm tư chốc lát, click vào Lý Hạo đang giả chết ở bên cạnh, cười khoe hàm răng trắng, “Hạo ca, muốn cái dây chuyền màu cam hiếm có kia không?”
Lý Hạo từ cá chết biến thành mãnh hổ trong một giây, nhào qua ôm đùi cậu, “Muốn muốn muốn, cầu đánh cướp.”
Cậu lắc lắc điện thoại, cười đến nhân súc vô hại, “Vậy chúng ta chụp vài tấm hình, rồi lại mời vài anh em đi ăn cơm đi.” Cậu nói anh em ở đây là chỉ mấy diễn viên tham gia đóng phim, trong khoảng thời gian này, cậu lợi dụng mỹ thực và tiền tài, cùng bọn họ thành lập được tình hữu nghị đủ sâu.
Lý Hạo ngẩn người, sau đó điên cuồng gật đầu, “Chụp thì chụp, mời thì mời, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, anh mời khách!”
Chín giờ rưỡi tối, các fan lướt weibo rất nhiều, có mấy người trùng hợp đến weibo của Lý Hạo, thấy hắn gần đây không xuất hiện lại share một bài viết về game mới phát hành của một blogger, liền tò mò click vào, sau đó liền kinh hãi.
Ảnh chụp chung! Rất nhiều ảnh chụp chung đó! Rõ ràng là ảnh mới vừa chụp không lâu! Bên trong phần lớn là diễn viên của bộ phim 《Số Phận Để Anh Yêu Em》 đang liên hoan! Chủ yếu nhất là, những thứ này là của weibo người khác, Lý Hạo chẳng qua là share lại! Từ góc độ ảnh chụp, chủ của weibo này hình như là Diêu Thành!
…. Thì ra Diêu Thành không phải là không mở weibo, mà cậu mở weibo ra lại không làm chuyện chính sự a! Những nhóm fan này lại bắt đầu phân tích, cậu chỉ đi ăn uống chơi game, quả thực, quả thực hoàn toàn khác với những tin tức kia!
Nhìn đống ảnh muốn làm mù mắt người này, lại nhìn mỹ nhan làn da trắng nõn trơn bóng không PS, cuối cùng lại nhìn cậu cùng mọi người kề vai sát cánh và đạo diễn giống như đang đu ở trên người cậu …. Bởi vì tính cách khó ở chung thường đi muộn bị mọi người ghét? Đạo diễn nói hối hận khi chọn cậu làm nam chủ? Nhìn những bức hình này, vậy những tin tức kia là muốn đùa với họ sao?
Phẫn nộ tới quá nhanh tựa như gió lốc, các fan có cảm giác mình bị lừa gạt liền hăng máu xắn tay áo bắt đầu phản khích nơi đưa ra nguồn tin kia, bắt đầu một hồi tinh phong huyết vũ trên weibo.
Diệp Chi Châu đẩy Lý Hạo đã uống say ra, rời phòng đi tới toilet, lại phát hiện không có phòng trống nên đành phải lên lầu hai, xoa xoa đại não hơi mê man, cậu đi theo chỉ dẫn tìm nơi có thể giúp cậu giải quyết vấn đề sinh lý.
Rượu đúng là thứ dằn vặt người, thảo nào Vân Kha không để cho mình chạm vào ….
Vân Kha …. bàn tay đang xoa trán dừng lại, sau đó càng dùng sức, cước bộ cũng không tự chủ nhanh hơn.
Đừng nghĩ, không thể nghĩ, phải làm nhiệm vụ thật tốt …..
Đột nhiên một cánh cửa trong hành lang mở ra, một thân ảnh cao lớn từ bên trong đi ra ngoài, cậu không phòng bị liền trực tiếp đụng vào, trùng hợp cái trán lại đập vào cửa, sau khi uống rượu ý thức đã trở nên lờ mờ lại càng thêm choáng váng, trước mắt biến thành màu đen, cái gì cũng thấy không rõ.
Một mùi bạc hà nhàn nhạt yếu ớt truyền đến, cậu không tự chủ bắt lấy nơi phát ra mùi hương, nhanh chóng tiếp cận, thanh âm trầm thấp không thể nghe thấy, “Vân ca …..”
Âu Dương Thuần phản xạ có điều kiện đưa tay đỡ lấy thanh niên, khẽ nhíu mày, có chút kỳ quái vì bình thường anh rất cảnh giác sao lại có động tác như vậy. Vừa chuẩn bị ném người đi, cảm giác vui sướng kỳ quái đoạn thời gian trước đột nhiên xuất hiện lần nữa, sau đó nhanh chóng chiếm cứ đầu óc của anh.
Không thể ném, phải ôm chặt người kia.
Trực giác nói cho anh biết phải làm như vậy, còn lý trí thì không kịp phân tích trực giác đúng sai, thân thể đã theo bản năng nâng người lên, ôm thật chặt vào trong lòng. Khí tức thân thiết khi hai thân thể dán gần nhau làm cho người luôn không thích người khác đến gần như anh hơi khó chịu, nhưng thân thể người trong lòng lại phù hợp đến mức khiến anh không muốn buông tay.
Chính là người này, không thể thả đi được.
“Nhị gia.” Hướng Thanh Hiếu cầm đồ đạc đi ra, thấy trong ngực anh đột nhiên có thêm một người, nghi ngờ nói, “Đây là …….” Hình như hắn chỉ cúi xuống hơn mười giây, thời gian ngắn như vậy, người này từ nơi nào chui ra thế?
Âu Dương Thuần không đáp, cúi đầu nhìn về người trong lòng, ánh mắt chạm đến hai mắt mê man không tiêu cự của cậu, cảm giác vui sướng quỷ dị càng sâu thêm một phần.
Cảm giác hôn mê rút đi rất nhanh, trước mắt cậu dần dần hiện ra một khuôn mặt xa lạ, nhưng khí tức toàn thân lại mang theo sự quen thuộc đến từ linh hồn, tinh thần lực cùng Vân Kha giao hòa mấy chục năm cơ hồ là trong nháy mắt sống động hẳn lên, vô cùng thân thiết vòng quanh người trước mắt.
Không, Vân Kha đã chết, chết ở trong lòng cậu.
Lý trí nhanh chóng trở về, tinh thần lực sinh động bị cưỡng chế thu hồi, cậu đứng vững thân thể đẩy người phía trước ra, nhưng lại không đẩy được, nhịn không được trầm mặt, “Xin lỗi đã đụng vào ngài, tiên sinh có thể bỏ tôi ra không?”
“Tên của em.”
Thanh âm trầm thấp ôn hoà hiền hậu, vô cùng dễ nghe.
Cậu ngẩn người, giương mắt chống lại ánh mắt đạm mạc trong trẻo nhưng lạnh lùng của đối phương, cậu liền hoảng thần nhưng tỉnh táo lại rất nhanh, “Bèo nước gặp nhau mà thôi, không cần phải giới thiệu, tôi còn có việc, tạm biệt.” Nói xong cũng không để ý lễ phép hay không dùng sức đẩy anh ra, bước nhanh đi đến phía trước, sau đó liền biến mất ở khúc quanh.
Vui sướng trong đầu nhanh chóng rút đi, nơi bị dựa trong ngực dần dần mất đi hơi ấm khiến người nhớ nhung.
Không đủ, chỉ ôm như vậy, không đủ.
Anh rủ mắt nhìn tay mình, các loại tư tưởng nguy hiểm trong não bắt đầu kích động.
Muốn bắt người kia trở lại, mạnh mẽ ôm lấy cậu, trói vào trong ngực, khóa ở trong thân thể, xâm chiếm thân thể và tư tưởng cậu, chặt đứt hết tất cả đường lui của cậu, sau đó vững vàng giữ lấy cậu, xâm phạm cậu, cả đời cầm giữ cậu.
Hướng Thanh Hiếu kinh hãi nhìn anh đang tản ra khí tràng đáng sợ, chần chờ gọi, “Nhị gia …..?”
Âu Dương Thuần thả tay xuống, ánh mắt khẽ chuyển, giọng nói nhàn nhạt, nhưng lại mang theo một tia cố chấp khiến người ta vô cùng sợ hãi, “Tôi muốn em ấy.”
“Nhị gia?” Lần này Hướng Thanh Hiếu rất kinh ngạc. Đi theo bên người Nhị gia nhiều năm, đây là lần đầu tiên hắn thấy đối phương có một mặt ham muốn mãnh liệt như thế, đang muốn hỏi nguyên nhân, nhưng khi ánh mắt hắn chạm đến tầm mắt ám trầm không giống với bình thường của đối phương liền run rẩy, nuốt lời đã đến bên khóe miệng xuống, kính cẩn cúi đầu, “…… Dạ.”